Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 43

Để xoa dịu cảm xúc của anh ấy, Khâu Sảng đành phải đổi lời: “Yêu, rất yêu.”

Tần Noãn Phong ngừng khóc, ngồi thẳng dậy lau mặt, rồi níu lấy gáy cô ấy hôn vài cái. Thấy cô ấy không chống cự, Tần Noãn Phong càng được đà, mạnh bạo tiến lên hôn sâu.

Hôn đến mức Khâu Sảng không thở nổi phải đấm vai Tần Noãn Phong, hai người mới tách ra.

“Đừng nhìn nữa.” Khâu Sảng cố tình lờ đi ánh mắt đắm đuối của Tần Noãn Phong, cưỡng ép quay trở lại vấn đề chính: “Trước hết cần xác định vài vấn đề đã.”

Tần Noãn Phong nghiêng người dựa vào cô ấy, ậm ừ hưởng thụ.

“Trước tiên, đối với đứa con này, điều gì là quan trọng nhất?” Khâu Sảng không quan tâm đến anh ấy, kiên trì nói tiếp: “Là sự thông minh, xinh đẹp, hay là tính cách?”

“Anh nghĩ là sức khỏe.” Giọng Tần Noãn Phong đầy cảm xúc.

Khâu Sảng dùng bút viết xuống hai chữ “sức khỏe”: “Còn gì nữa?”

“Hoạt bát, vui vẻ, lạc quan, gặp chuyện có thể tự giải quyết, không quá bướng bỉnh.”

“Ừm, anh nói tiếp đi.”

“Giống em hoặc giống anh, đẹp một chút, để lỡ có mắc sai lầm thì còn được tha thứ nhờ nhan sắc.”

Nghe đến đây, Khâu Sảng bật cười: “Hình như anh rất có kinh nghiệm nhỉ?”

Tần Noãn Phong lập tức phủ nhận: “Không có, từ nhỏ anh đã là học sinh gương mẫu, ngược lại là em, chắc không ít lần làm chuyện xấu rồi.”

“Này, Tần Noãn Phong, anh nói bừa gì đấy, em đã làm chuyện gì xấu, anh ngứa đòn rồi phải không?” Khâu Sảng cấu vào eo anh ấy một cái.

Tần Noãn Phong giật mình suýt nhảy dựng lên: “Anh cảnh cáo em, không được sử dụng bạo lực!”

“Em không tính toán với anh.” Khâu Sảng lại viết thêm vài chữ trên giấy.

Tần Noãn Phong ghé sát vào nhìn: “IQ phải trên mức trung bình của chúng ta? Sao vậy, em không tự tin vào IQ của mình nên phải cộng với anh lấy trung bình à, chi bằng ghi luôn là IQ trên mức của anh.”

“Anh nói nhảm nhiều quá đấy.” Khâu Sảng không muốn đôi co với anh ấy.

Có lẽ vì thái độ lạnh nhạt liên tục của Khâu Sảng khiến Tần Noãn Phong không còn hứng nói chuyện nữa, anh ấy lui về chỗ ngồi của mình, ủ rũ chống cằm nhìn cô ấy.

Khâu Sảng không để ý đến anh ấy, đứng dậy đi sang phòng thí nghiệm bên cạnh nộp giấy.

“Chờ đã, hình như em còn chưa xác định giới tính của đứa trẻ.” Tần Noãn Phong vẫn đứng tại chỗ chờ cô ấy.

Khâu Sảng cầm điện thoại, đeo túi lên, kéo anh ấy một cái: “Không sao, chọn theo chất lượng, ai tốt thì chọn người đó, mà nếu cả hai đều tốt thì tùy duyên số quyết định, dù là trai hay gái em đều ok.”

Tần Noãn Phong theo cô ấy ra khỏi phòng thí nghiệm: “Thế sao em không hỏi ý anh, anh còn chưa có phát biểu ý kiến đấy.”

“Anh có ý kiến gì?” Khâu Sảng mất kiên nhẫn liếc anh ấy một cái.

“Anh… anh không có ý kiến, con trai hay con gái anh đều thích, nhưng em hoàn toàn không hỏi anh nghĩ thế nào, chẳng phải là không coi anh ra gì sao.” Tần Noãn Phong bước từng bước theo cô ấy, vừa đi vừa than phiền.

Khi một người đã bắt đầu so đo sẽ rất dễ dẫn đến tranh cãi. Khâu Sảng không muốn cãi nhau với anh ấy cho nên quay lại ôm lấy eo đối phương: “Thôi nào, đừng nhỏ mọn thế nữa, không phải em không hỏi ý anh, là em biết chắc anh cũng nghĩ giống em nên mới quyết định hộ anh thôi. Bao nhiêu năm tình cảm của chúng ta, chẳng lẽ chút ăn ý này cũng không có?”

Được vợ ôm vào lòng dỗ dành, quả nhiên Tần Noãn Phong không còn khó chịu như trước nữa, nhưng vẫn phải làm bộ hờn dỗi đôi câu: “Nói dối, em lừa anh.”

“Không có, thật đấy.”

Vào thang máy xuống bãi đỗ xe, Khâu Sảng ném chìa khóa xe cho anh ấy: “Anh lái đi.”

“Em không lái?” Tần Noãn Phong đón lấy chìa khóa.

Khâu Sảng nghĩ để Tần Noãn Phong lái xe trên đường mình mới được yên tĩnh một lúc, nếu không anh ấy mà rảnh rỗi là thỉnh thoảng sẽ lại nói vài câu châm chọc khó nghe, nhưng những lời này không thể nói thẳng ra, cô ấy chỉ có thể dỗ dành: “Anh lái giỏi, chạy vững, em mệt rồi muốn nghỉ một lát.”

“Ừm.” Tần Noãn Phong ngồi vào ghế lái, mắt đảo qua đảo lại, chợt thấy không đúng: “Thật ra em sợ anh làm phiền em đúng không?”

“Không có đâu, đừng đoán mò.” Khâu Sảng ngồi ra ghế sau, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Lái xe ra khỏi bãi đỗ, lên mặt đường, Tần Noãn Phong vẫn tự u uất một mình: “Khâu Sảng, có phải lòng tin giữa chúng ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi không, anh thấy hình như em càng ngày càng thích đấu trí đấu dũng với anh, không giống như trước nữa!”

Giả vờ ngủ cũng không thoát khỏi sự lải nhải của anh ấy, Khâu Sảng phiền đến độ không buồn phản ứng.

Thế nhưng Tần Noãn Phong lại có thể chất của người phụ nữ thích giận hờn, không ai để ý anh ấy vẫn có thể tự mình lẩm bẩm: “Trong mắt em, anh là người không đáng tin nữa rồi, em bắt đầu lừa anh, đối phó qua loa với anh, nếu cứ tiếp tục như vậy, có phải em sẽ không thèm quan tâm anh nữa, chán ghét anh, bỏ rơi anh đúng không?”

“Haiz…” Khâu Sảng bất lực mở mắt: “Tần Noãn Phong, sao anh cứ thích diễn mấy cái trò tình cảm buồn bã này thế, em nhớ nghề của anh có phải là diễn viên đâu! Anh muốn em thế nào, ngày nào cũng nói tám trăm lần em yêu anh, em không thể thiếu anh, em không nỡ rời xa anh sao?”

“Dù sao thì bây giờ em cũng không quan tâm anh nữa.” Tần Noãn Phong nói như sắp khóc.

Khâu Sảng ngửa đầu thở dài: “Đồ khốn này, thật là làm người ta phát bực mà.”

“Em mắng anh, em đối xử với anh như vậy mà còn mắng anh.” Tần Noãn Phong gần như sắp khóc thật rồi.

“Lái xe cẩn thận, đừng lơ đãng.” Khâu Sảng sợ nếu anh ấy thật sự khóc sẽ ảnh hưởng đến an toàn khi lái xe.

May mắn là cuối cùng Tần Noãn Phong vẫn lái xe về nhà an toàn, mặc dù suốt chặng đường anh ấy vẫn khóc bù lu bù loa, khóc không thành tiếng. Khâu Sảng ngồi bên cạnh đưa giấy cho anh ấy, đồng thời ngắm nhìn đủ loại biểu cảm và tư thế khóc của đối phương.

Cô ấy không hiểu tại sao một người đàn ông lại có nhiều nước mắt như vậy, đặc biệt là một người như Tần Noãn Phong, bề ngoài không hề có chút nữ tính nào mà sao lại có thể thích khóc đến thế?

Lúc yêu nhau không thấy anh ấy khóc tí nào!

“Tất cả đều tại em, đều tại em.” Tần Noãn Phong gục xuống vô lăng khóc như đứa trẻ: “Vốn dĩ anh đã rất áp lực rồi, em còn đòi ly hôn với anh, còn nói không cần con, anh thật sự không thể sống nổi nữa, em có biết không…”

Nghe đến đây, Khâu Sảng hiểu ra phần nào, anh ấy đang trút ra những cảm xúc dồn nén trong thời gian gần đây. Thế là Khâu Sảng xoa lưng anh ấy an ủi: “Được rồi, tất cả đều là lỗi của em, anh muốn khóc bao lâu em cũng sẽ ở bên cạnh, anh nói những lời khó nghe cũng không sao, em sẽ nghe.”

Tần Noãn Phong dùng khăn giấy lau nước mắt, ôm lấy đối phương đồng thời đặt cằm lên vai cô ấy, nghẹn ngào nói: “Sau này còn đối xử với anh như vậy nữa không?”

“Không đâu, sau này em sẽ cưng chiều anh, nhường nhịn anh, yêu thương anh, được không?” Khâu Sảng nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu anh ấy.

Nghe như những lời hay ý đẹp, nhưng có gì đó không đúng, Tần Noãn Phong lại giận dỗi: “Em thật sự coi anh là chó sao?”

Khâu Sảng bật cười khúc khích: “Không có đâu, sao vậy được, anh là ông xã tốt của em, làm gì có con chó nào lớn bằng anh đâu.”

“Nói lại.” Tần Noãn Phong buông cô ấy ra, đối diện với cô ấy.

Khâu Sảng bất đắc dĩ, đành miễn cưỡng hỏi: “Nói cái gì?”

Cô thật sự không giỏi nói những lời ngọt ngào.

“Nói là em thích anh, yêu anh, không rời xa anh được, cũng không nỡ xa anh, muốn ở bên cạnh anh cả đời.” Tần Noãn Phong nói rất trôi chảy.

Nhưng Khâu Sảng lại khó mà mở miệng, cô ấy chỉ có thể nói được vài từ: “Ừm, thích anh, yêu anh, rồi gì gì đó ở bên cạnh anh cả đời.”

“Nói lại.” Tần Noãn Phong không tin cô ấy không thể nhớ nổi cả câu đó.

Trong bãi đỗ xe của khu chung cư cứ cách vài phút lại có một chiếc xe đi vào, có vài người đi ngang qua xe của họ. Dù những người này không nhìn vào trong xe, Khâu Sảng vẫn cảm thấy xấu hổ, cô ấy cố gắng trốn tránh: “Hay về nhà rồi nói.”

“Không nói xong trong hôm nay thì không về nhà.” Tần Noãn Phong quyết tâm muốn nghe cô ấy cam kết.

Khâu Sảng nắm chặt tay anh ấy, lắc mạnh vài cái: “Được, anh nghe cho kỹ, em, em thích anh, yêu anh, không rời xa anh được, cũng không nỡ xa anh, muốn ở bên cạnh anh cả đời! Được chưa, hài lòng chưa?”

Cuối cùng cũng nghe được những lời mình muốn nghe, sắc mặt Tần Noãn Phong bất giác trở nên dịu dàng hơn, khóe môi hiện lên nụ cười không che giấu nổi, anh ấy vén lọn tóc bên tai vợ mình, nhắc nhở: “Còn nữa, em có quên gì không?”

Dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt của anh ấy là Khâu Sảng đã hiểu ý.

“Chụt-”

Tần Noãn Phong chỉ chỉ bên má trái.

“Chụt-”

Lại thêm một cái.

Bên má phải.

“Chụt-”

Trán.

“Chụt-”

Chóp mũi.

“Chụt-”

Hôn đến cuối cùng, Khâu Sảng mất kiên nhẫn, nhào tới hôn anh ấy điên cuồng.

-

Sau nửa năm chung sống, vợ chồng Lâm Hiểu Hiểu và Thẩm Nghiêm đã không còn ngượng ngùng như thuở ban đầu, thay vào đó là những hành vi ngày càng táo bạo của Lâm Hiểu Hiểu.

“Anh chàng ngây thơ ơi, hôm nay làm món gì đấy?” Lâm Hiểu Hiểu vỗ một cái lên mông Chủ tịch Thẩm.

Thẩm Nghiêm đeo tạp dề thái rau đã quen với chuyện này, anh bình tĩnh tiếp tục công việc: “Có món khoai tây xào chua cay mà em thích, hơn nữa còn cay đến b**n th**.”

Lâm Hiểu Hiểu nhảy dựng lên: “Gì cơ, anh đang ngầm chê em là b**n th** à?!”

Cô lại đưa tay sờ mó Thẩm Nghiêm: “Đúng thế, em chính là con sói lớn đó, ha ha! Bây giờ anh hối hận cũng không kịp nữa rồi!”

Thẩm Nghiêm: …

“Anh quan sát em bao nhiêu năm mà vẫn không phát hiện ra bản chất của em sao?” Lâm Hiểu Hiểu ôm lấy Thẩm Nghiêm từ phía sau, dán vào áo sơ mi của anh, hít hà mùi hương trên người anh.

Thẩm Nghiêm lắc đầu.

“Vậy mà anh còn viết thư tình cho em!” Kể từ khi đọc hết một thùng thư tình của anh, Lâm Hiểu Hiểu không còn sợ anh nữa, hình tượng chàng đẹp trai, sếp tổng ngang ngược, cậu ấm nhà giàu, trước những bức thư tình kia, hết thảy chỉ còn lại hai chữ - si tình.

Nói cách khác, dù Thẩm Nghiêm phấn đấu hơn nửa đời người, trở về vẫn là một kẻ mù quáng trong tình yêu, ngoài yêu đương ra anh không có chấp niệm nào khác.

Chỉ là nhắc đến thư tình, Thẩm Nghiêm lại thấy bất an: “Đó là lúc anh còn chưa hiểu chuyện nên mới viết, anh cho em xem không phải để em đem ra chế giễu anh.”

“Em cứ thích thế đấy.” Tay Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu không yên phận.

Thẩm Nghiêm giữ tay cô lại, hơi thở bất ổn nói: “Rốt cuộc em có muốn ăn cơm không?”

“Vậy em không quấy rầy anh nữa.” Dù sao thì Lâm Hiểu Hiểu vẫn muốn ăn cơm.

Cô tạm dừng việc quấy rối Thẩm Nghiêm, đi vào phòng khách ngồi chờ ăn cơm. Sau đó trong đầu cô không tự chủ được mà nhớ lại vài câu trong những bức thư tình, cô nhớ Thẩm Nghiêm lúc mười sáu tuổi từng viết trong thư:

“Lâm Hiểu Hiểu, đẹp trai không thể tạo ra cơm ăn, học giỏi cũng chẳng có gì ghê gớm, em thích thầm cậu ta không bằng tập trung vào việc học của mình, sau này thi vào trường đại học tốt. Bởi vì sau này em sẽ nhận ra anh đẹp trai hơn bất kỳ bạn nam nào trong lớp em, thành tích cũng hơn họ rất nhiều.”

Ha, đúng là một cậu bé kiêu ngạo đáng ghét! Lâm Hiểu Hiểu cười ngất lên ngất xuống, cô chỉ cần tưởng tượng cảnh Thẩm Nghiêm nhỏ tuổi ngồi trước bàn học nghiêm túc viết những lời này là đã vui đến muốn hét lên rồi.

Bình Luận (0)
Comment