Khi đang ăn cơm, Lâm Hiểu Hiểu nhận được một đoạn video từ Khâu Sảng gửi đến. Cô mở ra xem, thấy đó là một đoạn hoạt hình 3D.
“Đây là gì vậy?” Lâm Hiểu Hiểu vừa gửi xong tin nhắn thoại, còn chưa đợi Khâu Sảng trả lời thì Thẩm Nghiêm ngồi đối diện đã lên tiếng giải đáp.
Anh nói: “Là mô phỏng tương lai của đứa trẻ này.”
Lâm Hiểu Hiểu chưa hiểu: “Ý anh là sao?”
“Mô phỏng sự thay đổi đại khái của cô bé từ khi sinh ra đến khi trưởng thành, chủ yếu là các khía cạnh như ngoại hình, tính cách, chiều cao.” Thẩm Nghiêm giải thích thêm.
“Ồ.”
Lâm Hiểu Hiểu bấm mở video: “Anh có muốn xem cùng không?” Cô kéo ghế lại gần anh, xoay ngang màn hình để cả hai cùng xem.
Mặc dù là hoạt hình nhưng hiệu quả hình ảnh rất chân thực, một em bé mũm mĩm dần dần biến thành cô bé buộc tóc hai bên, đôi mắt giống Khâu Sảng, mũi và miệng giống Tần Noãn Phong, bước đi mạnh mẽ dứt khoát. Theo dòng thời gian trôi qua, cô bé lại cao lên một chút, lúc thì cầm micro hát, lúc thì khóc rưng rưng, nơi cô bé đến thường xuyên nhất là thư viện và nhà sách…
“Wow, sinh động thật đấy.” Lâm Hiểu Hiểu như thấy được một người sống động trước mặt vậy: “Đây là do dữ liệu lớn phân tích ra phải không?”
Thẩm Nghiêm gật đầu: “Ừm.”
“Lợi hại thật! Lần trước em còn thắc mắc không biết họ muốn có con trai hay con gái, kết quả là họ cãi nhau nên em đành đi trước. Rốt cuộc giờ cũng biết là con gái rồi, haiz!” Lâm Hiểu Hiểu chống cằm, ngắm nhìn gương mặt điển trai của Thẩm Nghiêm.
“Anh nói xem con của chúng ta cũng sẽ đẹp như thế này chứ?” Cô hỏi.
“Vượt qua họ chắc cũng không khó.”
Thẩm Nghiêm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Lâm Hiểu Hiểu không nhịn được bật cười: “Anh tự tin quá đấy Thẩm Nghiêm!”
Nhưng đúng là người như anh thì rất khó không tự tin!
-
Ăn xong cơm, hai người xuống lầu đi dạo.
“Khi nào chúng ta sinh con đây, Thẩm Nghiêm?” Lâm Hiểu Hiểu tiện tay nhặt một đóa hoa dành dành trên bãi cỏ, đưa lên mũi ngửi thử.
Hoa dành dành có mùi hương nồng đậm mà độc đáo, xông thẳng vào đầu óc. Lâm Hiểu Hiểu ngửi một hơi, tiện tay đưa hoa tới trước mặt Thẩm Nghiêm: “Cho anh ngửi thử này.”
Thẩm Nghiêm nắm lấy tay cô, không ngửi hoa mà trả lời câu hỏi trước đó của cô: “Để hai năm nữa đi.”
“Tại sao, anh không vội à?” Lâm Hiểu Hiểu nhìn anh chằm chằm.
Dưới ánh trăng, trông Thẩm Nghiêm còn đẹp hơn cả ban ngày, ban ngày anh luôn mặc đồ trang trọng, tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ, còn buổi tối lại khoác lên mình trang phục mềm mại, kiểu tóc thả tự nhiên, dáng vẻ vô cùng dịu dàng.
Thẩm Nghiêm lắc đầu: “Anh muốn có thêm chút thời gian thuộc về hai chúng ta.”
“Vậy là kiểu cưới trước yêu sau à?” Lâm Hiểu Hiểu tổng kết lại: “Yêu đương chưa đủ thì yêu thêm vài năm, dù sao chúng ta vẫn còn trẻ, không cần vội có con. À, sau này chúng ta có làm chỉnh sửa gen không?”
“Thuận theo tự nhiên thôi.” Thẩm Nghiêm bóp nhẹ lòng bàn tay cô.
Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một lát: “Thẩm Nghiêm, anh đúng là kỳ lạ, rõ ràng anh có nguồn tài nguyên công nghệ tiên tiến nhất, nhưng anh luôn né tránh việc sử dụng cho bản thân, chẳng lẽ…”
“Em muốn nghĩ sao cũng được.” Thẩm Nghiêm nắm tay cô, dẫn người về nhà.
“Được rồi, không đoán mò nữa, em cũng nghĩ thuận theo tự nhiên là tốt nhất, chúng ta trải qua thế giới hai người vài năm nữa, nói chuyện yêu đương, đi du lịch, đến khi nào thật sự chán rồi thì sinh một đứa cho vui nhà vui cửa!”
Lâm Hiểu Hiểu buông tay anh, vòng ra phía sau nhảy lên lưng anh: “Thẩm Nghiêm, cõng em về đi.”
Thẩm Nghiêm ngoan ngoãn cúi người, cưng chiều nói: “Lên đi.”
Lâm Hiểu Hiểu ôm lấy cổ anh, hai chân nhấc cao cưỡi lên lưng anh: “Đi, xuất phát nào!”
Chủ tịch Thẩm vì vợ mà làm trâu làm ngựa chẳng oán than nửa lời, ngược lại còn lộ ra vài phần hưởng thụ. Cứ thế cõng vợ về nhà.
-
Chín tháng sau, Khâu Sảng sinh một bé gái.
“Giống hệt như trong video.” Tần Noãn Phong bế đứa bé trên tay, không ngừng cảm thán.
Khâu Sảng vừa tỉnh dậy đã nói: “Nhanh, chụp một tấm ảnh.”
Tần Noãn Phong vẫn chưa hiểu: “Em định đăng lên vòng bạn bè à?”
“Gửi cho Hiểu Hiểu.” Khâu Sảng đưa tay muốn muốn ẵm đứa bé. Sau khi ôm được bé con, cô ấy nâng bé lên đặt cạnh mặt mình, nhờ Tần Noãn Phong chụp cho một tấm ảnh chung.
Tần Noãn Phong chụp vài tấm rồi đưa điện thoại cho cô ấy: “Ai không biết lại tưởng đứa bé là con của em và Lâm Hiểu Hiểu đấy, vừa sinh xong việc đầu tiên nghĩ đến là em ấy, chẳng thấy em để tâm đến anh gì cả.”
Khâu Sảng bận rộn chia sẻ tin vui không để ý đến anh ấy, gửi xong ảnh và tin nhắn thì đặt điện thoại xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thế là Tần Noãn Phong lại bế đứa bé đi, nói với đứa nhỏ mới sinh: “Nhìn đáng yêu thật đấy, hệt như ông cụ non, nhăn nheo thế này.”
-
Lâm Hiểu Hiểu nhận được bức ảnh hai mẹ con, không khỏi cảm thán: “Mấy đứa bé mới sinh đều xấu vậy sao?”
Sau khi chắc chắn quả bóng mình đánh đã vào lỗ, Thẩm Nghiêm trả lời cô: “Ừm, đa số đều xấu.”
“Vậy lúc mới sinh ra anh cũng vậy à?” Lâm Hiểu Hiểu thầm nghĩ, nếu lúc những người đẹp sinh ra cũng xấu xí như vậy thì mình không cần lo lắng nữa.
Thẩm Nghiêm dừng động tác vung gậy: “Em biết đánh golf không?”
Lâm Hiểu Hiểu hơi ngạc nhiên: “Không biết.”
Anh đưa gậy cho cô, rồi đứng sau cầm tay chỉ cô cách đánh: “Tập trung chú ý, sau đó, như thế này.”
Một cú đánh, bóng vào lỗ.
“Để em thử xem.” Lâm Hiểu Hiểu không biết trời cao đất dày, cảm thấy đánh golf cũng không có gì khó khăn.
Chỉ là quả bóng nhỏ, có gì mà không đánh trúng được.
Cô vung gậy thật mạnh.
Bốp-
Cây gậy bay khỏi tay, suýt chút nữa đập trúng caddie trên sân.
“Sorry, sorry!” Lâm Hiểu Hiểu lúng túng xin lỗi.
Cô quay lại nhìn Thẩm Nghiêm, may mà Thẩm Nghiêm vẫn giữ vẻ mặt bình thản không cười nhạo cô. Nhưng cô tò mò tại sao Thẩm Nghiêm lại cố ý né tránh câu hỏi của mình, là bởi vì không biết hay là không vui.
Rời khỏi sân golf, Thẩm Nghiêm mới nói cho cô biết lý do: “Mẹ anh chưa từng nói cho anh biết.”
Lâm Hiểu Hiểu sững người một lúc, chờ khi hiểu ra, cô vội vàng đuổi theo xin lỗi: “Xin lỗi, em không cố ý, em chỉ tò mò hỏi bừa thôi, anh không giận chứ? Anh không buồn chứ? Em thật sự không có ý gì đâu!”
“Không sao, em không cần giải thích.” Thẩm Nghiêm nhẹ nhàng chạm vào trán cô: “Anh biết hết mà.”
“Anh thì biết cái quái gì chứ.” Sau hơn một năm chung sống, Lâm Hiểu Hiểu không còn mê tín về khả năng đọc suy nghĩ của anh nữa, bởi vì có những lúc cô còn không biết mình sẽ nói gì.
Bộ não là một cỗ máy phức tạp, có một chương trình vận hành riêng. Suy nghĩ thì liên tục sinh ra, lời nói cũng có thể thốt ra mà không cần suy nghĩ. Để hiểu rõ một trăm phần trăm, đúng là không dễ dàng.
Những thứ vô hình thì khó nắm bắt, nhưng vật chất hữu hình thì lại rất thực tế, mỗi tháng thu nhập trăm vạn đã khiến Lâm Hiểu Hiểu trở thành phú bà cầm ngàn vạn tiền mặt trong tay, cô hùng hồn tuyên bố: “Đi thôi, đi mua quà cho cô bạn thân yêu quý của em và bé con của cô ấy nào.”
Thẩm Nghiêm đi cùng cô đến trung tâm thương mại.
Lâm Hiểu Hiểu chọn một chiếc khóa vàng và một chiếc vòng tay vàng khảm ngọc, sau đó xách quà đến thăm Khâu Sảng.
Khâu Sảng nhận quà mà cảm động vô cùng, lập tức đeo vòng vào tay: “Vẫn là chị em tốt hơn, không như mấy gã đàn ông, thấy mình sinh xong thì làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, một xu cũng không thấy.”
“Có trời đất chứng giám nhé Khâu Sảng, tiền của anh đều ở chỗ em cả mà!” Tần Noãn Phong muốn minh oan cho mình.
Lâm Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh xem kịch vui: “Không thể trách chị Sảng nói anh được, không cung cấp được vật chất, chẳng lẽ tình cảm cũng không cung cấp nổi, chỉ cần nói vài câu dễ nghe là chị Sảng nhà em đã không đối xử với anh thế này rồi.”
“...” Tần Noãn Phong lặng lẽ trừng mắt nhìn cô.
Lâm Hiểu Hiểu cáo trạng ngay và luôn: “Cậu xem anh ấy kìa~”
“Tần Noãn Phong, anh giỏi nhỉ?” Khâu Sảng lập tức cảnh cáo anh ấy.
Tần Noãn Phong sợ vợ còn nhanh hơn ai hết chuyển đối tượng sang Thẩm Nghiêm đang ngồi trên sô pha: “Người anh em, vất vả cho cậu rồi, sau khi kết hôn chắc cuộc sống cũng không dễ dàng gì nhỉ.”
Thẩm Nghiêm mỉm cười không đáp lại.
“Chị Sảng, sao lòng dạ anh ấy lại xấu xa như vậy chứ!” Lâm Hiểu Hiểu nắm tay áo Khâu Sảng, thêm gió thổi lửa.
Khâu Sảng nổi giận: “Tần Noãn Phong, cút ra ngoài cho bà!”
Tần Noãn Phong chẳng dám đụng ai chỉ có thể bĩu môi ra ngoài, vì nếu ở lại có khi còn bị mắng tiếp, tốt nhất là rút lui sớm thì hơn.
Không có Tần Noãn Phong, Lâm Hiểu Hiểu có thể thoải mái nói chuyện với Khâu Sảng một lúc lâu, mãi cho đến khi Khâu Sảng mệt mỏi không nói được nữa.
Sau khi Khâu Sảng nằm xuống, Lâm Hiểu Hiểu bế bé gái mới sinh lên, dùng ngón tay chạm nhẹ vào gò má mịn màng của bé con chơi đùa: “Giống hệt con chuột nhỏ vậy.”
“Đừng chơi hỏng đấy.” Khâu Sảng còn phải dặn dò một câu.
Lâm Hiểu Hiểu cười khì: “Đặt tên đi, gọi là Katyusha (Ca-chiu-sa) nhé.”
“Nhà mình đâu có ai họ Ca.” Khâu Sảng nhắm mắt cũng phải phản bác cô.
“Ồ, vậy gọi là Khâu Thiên được không?”
“Hay là Cừu Thiên Nhận* đi!”
(Là nhân vật phản diện xuất hiện trong tác phẩm Xạ Điêu Anh Hùng Truyện và Thần điêu hiệp lữ của Kim Dung.)
“Ha ha.”
Chưa đợi Lâm Hiểu Hiểu nghĩ ra cái tên quái đản nào nữa, Khâu Sảng đã nhắc cô: “Chuyện sinh con đẻ cái này Tần Noãn Phong cũng có góp phần, không theo họ anh ấy thì anh ấy sẽ không có tí cảm giác tham dự nào, phải theo họ anh ấy đấy.”
“Vậy gọi là Tần Thọ nhé.” Lâm Hiểu Hiểu có vẻ không biết trời cao đất dày.
Khâu Sảng tức giận ngồi bật dậy: “Cậu có giỏi thì nói lại lần nữa xem.”
Lâm Hiểu Hiểu lè lưỡi: “Đùa thôi, gọi là Tần Đậu được không?”
“Đậu nào, có ý nghĩa gì?” Khâu Sảng cực kỳ cảnh giác nhìn cô, sợ cô lại đột ngột nói ra cái gì đó kỳ quái.
Lâm Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Thẩm Nghiêm luôn im lặng nãy giờ chậm rãi nói ra bốn chữ:
“Tình Đậu Sơ Khai (tình đầu chớm nở).”
Tình Đậu Sơ Khai... Khâu Sảng suy nghĩ, bốn chữ này dùng để miêu tả tình yêu của cô ấy và Tần Noãn Phong cũng xem như hợp lý, chỉ là lấy làm tên con có phải hơi qua loa không?
Đang lúc cô ấy do dự, Tần Noãn Phong bước vào: “Anh không đồng ý, nếu là Tình Đậu Sơ Khai, sao không gọi là Tần Sơ, chữ Sơ ít nét hơn chữ Đậu, lại hợp với con gái hơn!”
Lâm Hiểu Hiểu khoanh tay cà khịa: “Được đấy, vậy nhũ danh gọi là Xuất Cần (chuyên cần) nhé.”
Khâu Sảng cười phá lên: “Ôi trời, hai người đừng cãi nữa, chuyện đặt tên không vội, để lúc khác tra từ điển.”
“Hừ.” Tần Noãn Phong vẫn không phục.
Lâm Hiểu Hiểu cũng không chịu thua: “Hừ!”
Trong căn phòng rộng lớn chỉ có đứa bé mới sinh và Thẩm Nghiêm im lặng quan sát ba người này, cảm nhận thời gian lặng lẽ trôi qua khe cửa sổ và kẽ cửa.
“Thẩm Nghiêm, may mà em cưới anh, đàn ông bình thường như anh trên thế giới này thật sự không còn nhiều nữa!” Tạm biệt gia đình Khâu Sảng, Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu càm ràm.
Thẩm Nghiêm mở điều hòa trên xe, anh không mấy hưởng ứng lời khen ngợi của cô: “Anh lại thấy hai người đều trẻ con như nhau.”
“Anh-” Lâm Hiểu Hiểu siết chặt nắm đấm đe dọa: “Em rút lại lời vừa nói, hừ! Đàn ông các anh chỉ biết bênh nhau.”
Thẩm Nghiêm quay đầu nhìn cô: “Em nói chuyện với anh ta lâu như thế, còn quay lại giận ngược anh?”
Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Hiểu Hiểu bỗng cảm thấy trong xe lành lạnh, ánh mắt cô bắt đầu né tránh: “Nói gì vậy chứ, tất cả mọi người đều là bạn bè mà, anh nghĩ nhiều quá rồi!”
Thẩm Nghiêm vẫn nhìn cô chăm chú.
Lâm Hiểu Hiểu không chịu nổi áp lực đành hôn nhẹ lên môi anh: “Được rồi, đừng giận nữa, hũ dấm sắp đầy rồi.”
Hết truyện