Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền

Chương 88

Dạo gần đây, Sở Thanh và Tạ Vân Đình đã soạn xong danh sách sính lễ, cũng chọn được nhà tân hôn—một căn biệt thự rộng lớn ở thành phố H, rất gần H đại.

 

Lúc này, Sở Thanh mới hiểu vì sao Tạ Tư Hành lại vào Hải Thịnh. Trì Vọng mới chỉ là sinh viên năm hai, sinh nhật vào ngày 6 tháng 7, thuộc cung Cự Giải. Sau khi ở cữ xong, cậu mới tròn 19 tuổi.

 

Tốt nghiệp H đại cũng phải mất hai năm nữa, còn Tạ Tư Hành năm nay đã ra trường rồi. Vào Hải Thịnh chính là lựa chọn tốt nhất của anh, nếu không thì hai người chẳng phải sẽ phải yêu xa sao?

 

Sở Thanh lo lắng: "Bây giờ đã 25 tuần rồi, em nhớ là sớm nhất có thể sinh vào tuần 37, tức là chưa đủ 10 tháng đâu. Vậy tính ra chỉ còn 12 tuần nữa là đến ngày dự sinh rồi, chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi không như vậysao?"

 

Tạ Vân Đình im lặng, lúc này không phải thời điểm ông nên lên tiếng.

 

Sở Thanh tiếp tục: "Mặc dù Thanh Thanh cứ bảo em đừng qua, sợ em khiến thằng bé bị áp lực tâm lý, nhưng nếu đợi đến lúc Trì Vọng sinh em mới xuất hiện thì chẳng phải còn kỳ lạ hơn sao?"

 

"Với cả, em cũng không thể đột nhiên có mặt chỉ để chăm sóc cữ được. Chăm sóc cữ mà để bảo mẫu lo liệu thì ra thể thống gì chứ? Chẳng phải em—mẹ chồng—phải tự tay chăm sóc mới đúng à?"

 

Lúc này, Tạ Vân Đình mới mở miệng: "Trì Vọng là con trai, em chăm sóc cái gì?"

 

Sở Thanh đáp ngay: "Vậy anh chăm sóc đi."

 

Tạ Vân Đình: "..."

 

Ông chăm cũng không đúng lắm thì phải?

 

Sở Thanh kiên quyết: "Tóm lại, chúng ta không thể cứ ngồi im một chỗ được! Phải hành động đi chứ!"

 

Tạ Vân Đình suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì đi tìm Tiêu Phục bàn chuyện kết hôn đi."

 

Sở Thanh có chút e dè với Tiêu Phục. Dù hắn đối với bà vẫn khá lịch sự, nhưng phong cách làm việc thì lúc nào cũng táo bạo và khác người. Hơn nữa, bà biết rõ hắn và Than Thanh vốn không hợp nhau.

 

Lần này, Thanh Thanh khiến em trai hắn mang thai, nhà họ Tạ đúng là có phần sai trước, đến mức không biết phải đối mặt với Tiêu Phục thế nào.

 

Sở Thanh nói: "Để em hỏi Thanh Thanh  xem Tiêu Phục có biết chuyện này chưa."

 

Cô liền gọi cho Tạ Tư Hành, nhưng người nghe máy lại không phải anh mà là Trì Vọng.

 

"Alo, Tạ Tư Hành không có ở đây, chị đợi một lát gọi lại được không?"

 

Sở Thanh: "!"

 

Bà cố ý bóp giọng: "Vậy cậu ấy đi đâu rồi?"

 

Trì Vọng nhìn dãy số hiện trên màn hình, chỉ là một dãy số lạ không lưu tên, liền đáp: "Anh ấy đang bận, không tiện nghe máy. Hoặc chị có chuyện gì cần nói không? Đợi lát nữa anh ấy về, em sẽ nhắn lại giúp chị."

 

Sở Thanh cố tình hỏi: "Cậu là ai vậy?"

 

Trì Vọng gãi đầu. Giờ này Tạ Tư Hành đang đi tắm, điện thoại thì cứ thế ném bừa trên giường. Cậu thấy có cuộc gọi đến nên mới cầm lên nghe.

 

Vì không có tên lưu trong danh bạ, Trì Vọng cũng không chắc có phải gọi nhầm không. Nếu là cuộc gọi quan trọng mà không nghe thì cũng không hay, nên cậu quyết định bắt máy.

 

Nghe đối phương hỏi mình là ai, Trì Vọng bất chợt nảy ra ý trêu chọc, liền đáp bằng giọng máy móc: "Xin chào, tôi là trợ lý cuộc gọi thông minh của Tmall Genie. Xin hỏi, bạn là ai?"

 

Sở Thanh: "..."

 

Bà bị câu trả lời này chọc cười, cười mãi không dừng được. Điều này khiến Trì Vọng hơi ngại, đang định giải thích là mình chỉ đùa một chút, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Sở Thanh đã lên tiếng:

 

"Dì là mẹ của cậu ấy, nó không lưu tên dì à?"

 

Trì Vọng: "..."

 

Bất hiếu quá! Tạ Tư Hành lại không lưu số mẹ mình sao?!

 

Trì Vọng vội vàng chữa cháy giúp anh: "Có chứ ạ! Ghi là... Mẫu hậu."

 

Sở Thanh: "..."

 

Tốt lắm, vậy là đúng là không lưu thật rồi.

 

Sở Thanh cười tủm tỉm: "Vậy thì, trợ lý cuộc gọi thông minh Tmall Genie, tôi có thể hỏi một câu không? Tạ Tư Hành đã có người yêu chưa?"

 

Trì Vọng: "..."

 

Dì ấy tin thật à?

 

Trì Vọng hơi do dự, chậm rãi đáp: "Hình như có rồi ạ."

 

Sở Thanh: "Hình như?"

 

Trì Vọng nghiêm túc nhập vai: "Vì tôi chỉ là một trợ lý cuộc gọi AI, nên không nắm rõ lắm. Tôi khuyến nghị bạn hỏi trực tiếp đương sự nhé."

 

Sở Thanh: "..."

 

Sau đó, bà bật cười sảng khoái: "Hahahaha, được, được, vậy để tôi đích thân hỏi cậu ta. Vậy nha, trợ lý điện thoại, tôi cúp máy đây?"

 

Trì Vọng cũng phối hợp: "Dạ, bye~"

 

Sở Thanh cúp máy, đôi mắt lấp lánh nhìn Tạ Vân Đình: "Anh có nghe thấy không? Thằng nhóc này có phải rất đáng yêu không?"

 

Ngay khi nhận ra người nghe máy là Trì Vọng, bà liền bật loa ngoài để Tạ Vân Đình cũng nghe thử giọng của con dâu tương lai.

 

Tạ Vân Đình gật đầu, giọng điệu trong trẻo, nghe là biết vẫn còn nhỏ tuổi.

 

Cũng chính lúc này, ông mới chợt nhận ra—con trai mình đúng là hơi cầm thú thật...

 

Sở Thanh bắt chước giọng điệu của Trì Vọng: "Tôi là trợ lý cuộc gọi thông minh Tmall Genie~" rồi ôm mặt xuýt xoa: "Trời ơi, sao lại đáng yêu thế này! Đúng là đứa nhỏ đáng yêu quá đi mất!"

 

Bà vui vẻ đến mức tay chân cũng không yên, múa may vài cái, hào hứng nói: "Anh xem đi, thằng bé này giao tiếp với ai cũng trơn tru, biết em là mẹ của Thanh Thanh mà vẫn không hề lúng túng, còn đùa giỡn với em nữa. Anh nói xem, có phải rất đáng yêu không?"

 

Tạ Vân Đình: "... Em bình tĩnh lại một chút."

 

Ông thật sự không hiểu nổi Sở Thanh đang kích động vì cái gì, nhưng hiếm khi thấy vợ vui vẻ như vậy, trong lòng cũng bất giác mềm xuống. Vì vậy, dù chẳng cảm nhận được điểm nào "đáng yêu", ông vẫn chiều ý vợ, gật đầu phụ họa: "Ừm, đáng yêu thật."

 

Sở Thanh lại bắt chước giọng Trì Vọng: "Khuyến nghị bạn hỏi trực tiếp đương sự nhé~" rồi tự mình phân tích: "Thằng bé này chắc là ngại rồi đấy, chỉ là không thể hiện ra thôi. Nhưng em có thể cảm nhận được mà! Thật không thể tin nổi nó lại là em trai của Tiêu Phục, hai người hoàn toàn trái ngược nhau luôn! Dương Thanh Đới đúng là lợi hại thật, sao lại có thể sinh ra một đứa con đáng yêu như này chứ?"

 

Tạ Vân Đình: "..."

 

Làm ơn, em bình tĩnh lại đi.

 

Xong rồi, xong thật rồi. Người còn chưa gặp mà vợ đã bị sự đáng yêu làm cho mê mẩn đến mức sắp ngất.

 

Nếu thật sự gặp mặt... vậy trong nhà này, liệu còn chỗ cho ông không?

 

*

 

Trì Vọng đặt điện thoại xuống, hoàn toàn không biết rằng ở đầu dây bên kia, đã có một bà mẹ chồng đang trên bờ vực "được sự đáng yêu làm cho mất mạng." Cậu chỉ cảm thấy mình vừa chơi một vố hơi "trừu tượng," ban đầu chỉ định đùa một chút, ai ngờ đối phương lại là mẹ ruột của Tạ Tư Hành, vây nên nhất thời cũng không dám giải thích cho rõ.

 

Nói thật, Trì Vọng vẫn có chút e ngại chuyện gặp phụ huynh. E ngại cũng hợp lý mà, chuyện gì cũng phải có trình tự chứ? Sao có thể vừa xác định quan hệ với Tạ Tư Hành chưa bao lâu đã vội đi gặp ba mẹ anh được?

 

Dù vậy... cũng đến lúc phải gặp rồi, chẳng lẽ đợi đến lúc sắp sinh mới chào hỏi, vậy chẳng hóa ra quá khôi hài à?

 

Thôi kệ, cứ kéo dài thêm chút nữa vậy.

 

Cậu vừa bỏ điện thoại xuống không bao lâu thì Tạ Tư Hành từ phòng tắm bước ra. Anh vừa mới gội đầu xong, còn đứng trong phòng tắm sấy tóc một lúc lâu, lúc ra ngoài cũng chẳng nhận ra Trì Vọng đã thay mình nghe một cuộc điện thoại.

 

Trì Vọng chủ động nhắc đến chuyện vừa rồi: "Mẹ anh gọi đấy, em nghe giúp anh rồi."

 

Tạ Tư Hành vừa ngồi xuống giường, nghe vậy thì khựng lại một chút, hỏi: "Em nói gì với bà ấy?"

 

Trì Vọng bật cười: "Ban đầu em còn không biết là mẹ anh đâu, sao anh không thèm lưu số bà ấy hả?"

 

Tạ Tư Hành: "......"

 

Anh chậm rãi nói: "Có thời gian mẹ anh thích mỗi ngày gọi một cuộc, nếu đã lưu số thì bắt buộc phải nghe, không lưu thì có thể xử lý theo thứ tự ưu tiên."

 

Trì Vọng: "......"

 

Cậu liếc anh đầy khinh bỉ: "Đây chẳng phải là bịt tai trộm chuông sao?"

 

Tạ Tư Hành: "......"

 

Anh im lặng, không muốn tranh luận.

 

Không nghe điện thoại đúng là không có ý tứ, nhưng khoảng thời gian đó anh bị mất ngủ nghiêm trọng, chuyện ý tứ gì đó cũng không còn quan trọng nữa.

 

Tạ Tư Hành nói: "Em giúp anh lưu số vào danh bạ đi."

 

Trì Vọng cầm lấy điện thoại của Tạ Tư Hành, lưu số của người vừa gọi – Sở Thanh – với cái tên "Ma ma".

 

Tạ Tư Hành liếc nhìn, nói: "Xóa một chữ."

 

Trì Vọng: "Làm gì?"

 

Tạ Tư Hành: "... Thôi vậy."

 

Lưu xong, Trì Vọng mới nhắc: "Có lẽ dì ấy có chuyện muốn tìm anh, lát nữa gọi lại đi."

 

Tạ Tư Hành: "Ừm."

 

Anh cầm điện thoại ra ngoài, gọi cho Sở Thanh. Bà bắt máy rất nhanh: "A lô."

 

Tạ Tư Hành hỏi: "Có chuyện gì không mẹ?"

 

Giọng Sở Thanh vẫn còn chút vui vẻ: "Sao con nói gì nghe khách sáo vậy, không có chuyện gì thì không được gọi à? Giờ con đang ở cùng Trì Vọng đấy à?"

 

Tạ Tư Hành: "Ừm."

 

Sở Thanh: "Lúc nãy con  làm gì vậy?"

 

"Đi tắm."

 

Sở Thanh: "Đi tắm? Vậy hai người ngủ chung à?"

 

"Ừm."

 

Sở Thanh: "..."

 

"Ừ" cái đầu anh, anh là thiên tử của chữ "Ừ" chắc?

 

Sở Thanh nói chuyện với Tạ Tư Hành mà chẳng còn chút hứng thú nào, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Tiêu Phục có biết Trì Vọng đang mang thai không?"

 

Tạ Tư Hành khựng lại một chút, rồi đáp: "Biết."

 

Sở Thanh hỏi tiếp: "Con đã bàn chuyện kết hôn với Trì Vọng chưa?"

 

Tạ Tư Hành nói: "Chuyện đó để sau."

 

Sở Thanh hiểu ngay, với Trì Vọng mà nói, kết hôn lúc này đúng là quá nhanh.

 

Nhận được câu trả lời, Sở Thanh cũng chẳng buồn nói thêm với Tạ Tư Hành, thẳng tay cúp máy.

 

Người ta sợ nhất là so sánh, so Tiêu Tiêu với Trì Vọng thì đúng là chán đến cực điểm, vẫn là Trì Vọng đáng yêu hơn nhiều.

 

Bị cúp điện thoại, nhưng Tạ Tư Hành lại không có vẻ bực bội, ngược lại, hàng mày giãn ra đôi chút. Anh trở về phòng, liền nhìn thấy Trì Vọng đang trồng cây chuối trên giường, hai chân thẳng tắp tựa vào bức tường đầu giường. Tà áo ngủ xộc xệch, vạt áo cuộn lên đến tận ngực, lộ ra mảng da trắng nõn cùng cái bụng tròn trịa, mũm mĩm.

 

Tạ Tư Hành: "..."

 

Anh lập tức mở to mắt, đồng tử co rút lại, tim như nhảy lên đến tận cổ họng.

 

Anh sải bước đến gần, không vội lên tiếng mà trước tiên cởi giày, leo thẳng lên giường, nắm lấy mắt cá chân của Trì Vọng rồi nhẹ nhàng đặt cậu xuống.

 

Sau khi đặt xuống, anh mới nghiêm giọng hỏi: "Sao lại làm động tác nguy hiểm như vậy?"

 

Trì Vọng nửa người nằm trên đùi Tạ Tư Hành, hai tay vẫn dang thẳng đặt bên đầu, bụng thì lộ ra. Tạ Tư Hành liền đưa tay kéo áo xuống che lại, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bụng cậu.

 

"Không nguy hiểm đâu, em biết rõ giới hạn của mình mà." Trì Vọng vô tội nói: "Chỉ là cảm thấy tay chân hơi cứng nên duỗi một chút thôi. Động tác trồng cây chuối vừa rồi của em có chuẩn không?"

 

Cậu ngồi dậy, làm một động tác biểu diễn cho Tạ Tư Hành xem, chân vươn cao đến tận sau tai: "Anh nhìn này, em còn làm được như này nữa cơ."

 

Tạ Tư Hành: "!!"

 

Anh lập tức căng thẳng, đồng tử lại co rút lần nữa: "Đừng làm vậy nữa! Bụng không thấy khó chịu sao?"

 

Trì Vọng cười tít mắt: "Hahaha, không đâu! Em dẻo lắm, anh nhìn này, hoàn toàn không chạm vào bảo bảo đâu."

 

Ở giữa đúng là có khoảng trống, hoàn toàn không đè lên bụng.

 

Trì Vọng thả chân xuống, lại tiếp tục khoe với Tạ Tư Hành xem tay mình mềm dẻo thế nào—ví dụ như ngón cái có thể chạm đến cổ tay, các ngón tay thì linh hoạt vô cùng, cử động uyển chuyển như rắn vậy.

 

Nhưng chưa được bao lâu, cậu đã mất hứng khoe khoang, chuyển sang muốn lộn một vòng trên giường. Chưa kịp làm gì thì đã bị Tạ Tư Hành ấn lại ngay lập tức.

 

Tạ Tư Hành trầm ngâm một lúc rồi nói: "...Nếu thật sự rảnh rỗi quá thì đi chơi game đi."

 

Trì Vọng nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được."

 

Cậu lấy ra hai thiết bị, bắt đầu khoe khả năng đa nhiệm của mình—tay chơi một tài khoản, chân cũng điều khiển một tài khoản khác, hai tài khoản cùng nhau song đấu.

 

Tạ Tư Hành: "......"

 

Nhìn kiểu gì cũng thấy Trì Vọng sắp phát điên vì rảnh rỗi rồi.

 

Bỗng nhiên, Tạ Tư Hành lạnh nhạt nói: "Cuối tuần đi đánh golf không?"

 

Trì Vọng ngẩn ra, nhưng vẫn có thể vừa chơi vừa nói chuyện với anh, đúng chuẩn một tâm ba dụng: "Đi Mãn Thiên Tinh à?"

 

Tạ Tư Hành gật đầu: "Ừm."

 

Đã lâu rồi Trì Vọng không đến đó, nghe Tạ Tư Hành nhắc đến, cậu cũng thấy có hứng thú: "Đi chứ!"

 

Cậu cười nói: "Ở Mãn Thiên Tinh, em còn bái một người làm sư phụ, anh ấy cũng rất tận tâm với em."

 

Thấy Trì Vọng hào hứng hẳn lên, Tạ Tư Hành cũng thả lỏng đôi chút, khóe môi hơi cong: "Vậy thì ghi điểm nào, rồi gửi tiền mừng cho sư phụ của em."

 

Trì Vọng bật cười: "Đúng ha, đến lúc đó phải gửi một cái lì xì thật to mới được."

 

Đang nói chuyện, âm thanh thông báo giết địch trong game vang lên—

 

"First Blood!"

 

"Double Kill!"

 

Trì Vọng vui đến đỏ bừng cả mặt: "!! Thấy chưa! Em vừa double kill đó!"

 

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua—hóa ra là Lan Lăng Vương cậu đang điều khiển bằng... ngón chân, lấy được cú double kill.

 

Tạ Tư Hành: "......"

Bình Luận (0)
Comment