Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền

Chương 89

Trì Vọng thật sự quá chán, đến mức phản xạ nhanh nhạy ngày nào cũng dần chậm lại. Nếu bây giờ mà ngã thật, cậu cũng hơi lo mình không kịp phản ứng.

 

Đến tháng thứ sáu, cậu gần như chạm đến giới hạn. Nhưng dù thế nào, mỗi ngày cậu vẫn kiên trì ra ngoài đi dạo, dù có xui xẻo thế nào cũng không chịu ở yên một chỗ.

 

Vậy nên, Tạ Tư Hành và dì giúp việc ngày nào cũng thấy cậu trò chuyện với đủ kiểu người khác nhau.

 

Chỉ đến lúc này, Tạ Tư Hành mới thực sự nhận ra Trì Vọng có quan hệ rộng thế nào. Cậu thậm chí còn thân thiết với cả bác bảo vệ của H Đại, đến mức lục trong thư phòng ra một bánh trà hảo hạng để mang đi tặng.

 

Anh tò mò hỏi cậu: "Sao lại quen thân với bác ấy vậy?"

 

Trì Vọng thoải mái đáp: "Hồi đó em đi làm thêm, mà trường thì đóng cửa sớm, muốn ra vào phải có thẻ sinh viên. Nhưng nếu quan hệ với bác tốt, bác sẽ lén cho em vào mà không cần thẻ. Thỉnh thoảng bác còn mang cho em cả một hũ đầy thịt kho dưa cải nhà bác nấu nữa, ngon lắm luôn."

 

Tạ Tư Hành hoàn hồn, quay lại nhìn Trì Vọng tiếp tục chơi game. Một ván đấu nhanh chóng kết thúc—

 

Cậu điều khiển xạ thủ bằng tay, đi rừng bằng chân. Kết quả không chỉ thắng, mà còn giành được MVP cho xạ thủ, còn vị trí đi rừng thì đứng thứ hai.

 

Tạ Tư Hành: "......"

 

Khả năng đa nhiệm đúng là không thể xem thường.

 

Tạ Tư Hành trước đây cũng từng thử chơi trò này, nhưng chỉ vài ngày là chán, dù vậy, anh vẫn đủ trình độ để nhìn ra Trì Vọng chơi rất giỏi.

 

Tốc độ phản ứng của cả tay lẫn chân đều cực kỳ nhanh.

 

Nhưng Trì Vọng cũng không chơi được lâu, vừa chuẩn bị vào ván thứ ba thì bảo bảo trong bụng bắt đầu tập đấm bốc.

 

Cậu giật mình, vội vàng ném điện thoại sang một bên, kéo vạt áo ngủ lên xem—có thể thấy từng chỗ nhỏ nhỏ nhô lên, dù không phải là cú đấm mạnh nhưng đủ để thấy bé con đang trở nên hiếu động.

 

Tạ Tư Hành vươn tay đặt lên bụng cậu, lập tức nhận được một cú đánh nhẹ vào lòng bàn tay.

 

Lúc anh rút tay lại, trên bụng Trì Vọng còn có một dấu nắm tay bé tí xíu lờ mờ in lên.

 

Trì Vọng bỏ điện thoại xuống, không chơi game nữa, thì bé con trong bụng cũng dần yên lặng trở lại. Cậu bật cười: "Vậy hóa ra là thấy em chơi game nên mới nhúc nhích hả?"

 

Chợt nhớ ra điều gì đó, cậu liền nói: "Có phải bây giờ nên nghĩ tên cho bảo bảo không?"

 

Tạ Tư Hành điềm tĩnh đáp: "Tên chính thức không cần vội, có thể nghĩ tên gọi ở nhà trước."

 

Trì Vọng suy nghĩ một chút: "Tên ở nhà à..."

 

Cậu ngẫm nghĩ, rồi quyết định dẹp luôn chuyện chơi game: "Gọi là Bình Bình, An An gì đó nhỉ? Có câu 'tên xấu dễ nuôi', đặt tên quá hay sẽ bị ông trời ghen tị rồi mang đi mất."

 

Tạ Tư Hành: "......"

 

Không phải bảo là không mê tín sao?

 

Trì Vọng hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của bản thân. Khi đối diện với những chuyện mình quan tâm, có chút dao động trong niềm tin cũng là điều bình thường.

 

Cậu cũng chẳng buồn để ý đến những nguyên tắc kiên định, không mê tín của mình trước đây nữa.

 

Tạ Tư Hành nói: "An An thì sao?"

 

Trì Vọng lại tự bác bỏ ngay: "An An cũng không hay lắm, phổ biến quá rồi. Trong làng em, cứ mười đứa trẻ thì có đến năm đứa tên An An."

 

Tạ Tư Hành: "... Vậy thì Bình Bình?"

 

Trì Vọng lắc đầu: "Cũng không được, năm đứa còn lại đều tên Bình Bình."

 

Tạ Tư Hành: "..."

 

Anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đề xuất: "Vậy còn Tú Tú? Náo Náo? Đoàn Đoàn?"

 

Trì Vọng vẫn gạt đi: "Không được, nghe không hay."

 

Tạ Tư Hành: "..."

 

Trì Vọng chợt nảy ra ý tưởng: "Phi Phi thì sao?"

 

Tạ Tư Hành: "... Nghe giống 'khỉ đầu chó' quá."

 

Trì Vọng: "..."

 

Hai người nhìn nhau, cuối cùng Trì Vọng lên tiếng trước: "Ngủ trước đã, chuyện này để sau đi."

 

Dù sao cũng còn mấy tháng nữa, cứ để tương lai tự lo vậy.

 

Hôm đó, Tiêu Phục nhận được cuộc gọi từ Sở Thanh, biết bà muốn gặp mình.

 

Tiêu Phục không ngốc, hắn nhanh chóng hiểu ra—Sở Thanh đến đây không có ý tốt, rõ ràng là muốn ép cưới.

 

Hắn không hề muốn gặp bà, liền kiếm cớ từ chối.

 

Nhưng tan làm, hắn lại bị Sở Thanh chặn ngay trong bãi đỗ xe, đành phải kiên nhẫn theo bà sang quán cà phê yên tĩnh đối diện.

 

Sở Thanh đi thẳng vào vấn đề: "Trì Vọng chỉ có mình con là anh trai, nên dì đến tìm con nói chuyện."

 

Bà đưa danh sách sính lễ cho Tiêu Phục, nụ cười có phần quá mức dịu dàng: "Tiểu Phục, con xem thử có gì không ổn không, đến lúc đó chúng ta có thể bàn bạc lại."

 

Tiêu Phục nhận lấy danh sách, lướt mắt qua một lượt—quả thực rất có thành ý.

 

Nhưng thành ý thì có liên quan gì chứ?

 

Hắn còn chưa muốn thấy Trì Vọng kết hôn với Tạ Tư Hành đâu!

 

Tiêu Phục nói: "Dì Sở, có khả năng nào Trì Vọng sẽ không kết hôn với Tạ Tư Hành không ạ?"

 

Sở Thanh sững người, lúng túng đáp: "Sao có thể không kết hôn được? Hai đứa đã có con rồi, đương nhiên phải cưới thôi."

 

Tiêu Phục nói: "Trì Vọng còn trẻ vậy mà. Em ấy đâu phải ngay từ đầu đã thích đàn ông, chỉ vì mang thai nên mới dựa dẫm vào Tạ Tư Hành thôi. Dù sao trong bụng cũng là con của Tạ Tư Hành, nhưng biết đâu sau khi sinh xong, em ấy tỉnh táo lại rồi đá Tạ Tư Hành thì sao? Nếu vậy, kết hôn chẳng phải dư thừa à?"

 

Những lời này khiến Sở Thanh bối rối, bởi đây cũng chính là điều bà lo lắng nhất. Trì Vọng quá tốt, mà con trai bà thì lại quá trầm tính. Nói thật, nếu không có bộ lọc tình mẹ, ngay cả bà cũng cảm thấy Tạ Tư Hành không dễ gì tìm được người yêu bằng cách thông thường.

 

Các gia tộc giàu có khác thường là "mẹ nhờ con mà thăng tiến", nhưng Sở Thanh cảm thấy nhà mình lại là "ba nhờ con mà thăng tiến". Nếu không phải do khiến Trì Vọng mang thai, có lẽ Tạ Tư Hành còn chẳng có cơ hội này.

 

Trì Vọng thực sự còn quá trẻ, ngay cả độ tuổi kết hôn theo luật pháp cũng còn ba năm nữa mới đến, huống hồ hiện tại cậu lại đang mang thai con của Tạ Tư Hành.

 

Trong lòng Sở Thanh có một nỗi lo ngầm—nếu Trì Vọng chỉ vì thay đổi hormone khi mang thai mà nhìn Tạ Tư Hành với ánh mắt khác, thì sau khi sinh xong, khi cảm xúc trở lại bình thường, liệu có thể bỏ mặc Tạ Tư Hành hay không?

 

Nếu thật sự xảy ra chuyện đó, Sở Thanh cũng không có gì để nói, vì vốn dĩ lỗi là do con trai bà trước. Nhưng bà vẫn sẽ tiếc nuối vô cùng—bởi vì bà thực sự rất thích Trì Vọng!

 

Sở Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, rồi nói với Tiêu Phục: "Con nói cũng có lý, mọi chuyện vẫn phải lấy ý muốn của Trì Vọng làm chính. Nhưng với tư cách là người lớn trong nhà, chúng ta cũng nên chuẩn bị trước. Lỡ như Trì Vọng muốn kết hôn, thì ít nhất hôn lễ cũng không thể tổ chức một cách qua loa được. Nếu làm đám cưới truyền thống, thì phải đặt may lễ phục từ nửa năm trước. Con thấy có đúng không?"

 

Tiêu Phục dù rất miễn cưỡng nhưng cũng không thể phủ nhận lời bà nói có lý. Hắn lạnh mặt đáp: "Đám cưới truyền thống cũng đâu có chuyện hai người đàn ông kết hôn đâu nhỉ? Hay là để Tạ Tư Hành mặc đồ cô dâu, để Trì Vọng là người vén khăn voan?"

 

Sở Thanh: "..."

 

Bà bình tĩnh lại, tiếp tục: "Có thể đặt may hai bộ trang phục tân lang, nhưng để thêu xong ít nhất cũng mất một năm. Vậy nên có thể làm trước một đám cưới kiểu phương Tây. Đám cưới kiểu này đơn giản hơn, nhưng vẫn đầy đủ nghi thức cần thiết. Dù sao còn trẻ, tổ chức nhiều lần cũng vui mà. Đợi thêm ba năm nữa, lúc đó bảo bảo cũng đã ba tuổi, có thể đi đứng vững vàng, làm bé con trải giường tân hôn hoặc làm hoa đồng, không phải càng náo nhiệt sao?"

 

Tiêu Phục nghe mà mặt như đeo mặt nạ đau khổ.

 

Vừa nghĩ đến việc gia đình mình phải dính líu đến nhà họ Tạ, hắn đã có cảm giác em trai mình sắp trở thành người của nhà khác. Ý nghĩ này khiến Tiêu Phục cực kỳ khó chịu, dù đối phương là bậc trưởng bối, hắn cũng không nhịn được mà để lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Dì Sở, chuyện này nói sau đi được không? Trì Vọng còn hơn mười tuần nữa mới đến ngày dự sinh, chưa cần vội lo đến chuyện này. Mà quan trọng là, nó đã chịu nhận dì làm mẹ chồng chưa? Còn chưa đúng không?"

 

Sở Thanh: "..."

 

Cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ, Sở Thanh gọi điện cho Tạ Vân Đình, than thở: "Nói chuyện không thành công, nhưng em cảm thấy Tiêu Phục bây giờ thay đổi khá nhiều. Ít nhất nó thực sự có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với em về vấn đề này. Nó có nói một câu rất đúng—Trì Vọng còn chưa chịu nhận em làm mẹ chồng, vậy mà đã bàn chuyện kết hôn thì đúng là quá sớm rồi. Em phải làm cho Trì Vọng chịu nhận em trước đã!"

 

Tạ Vân Đình bình tĩnh nói: "Thanh Thanh bảo em đừng làm phiền nó."

 

Sở Thanh thở dài: "Haiz, nhưng em sốt ruột lắm!"

 

Tạ Vân Đình: "Em đừng vội, cứ quan sát thêm đã."

 

Sở Thanh bực bội: "Em sốt ruột đến mức miệng mọc cả nhiệt rồi đây này! Còn anh thì không lo gì cả! Nó cũng là con trai anh mà! Trì Vọng cũng là con dâu anh! Sao anh vô tâm vậy hả?!"

 

Tạ Vân Đình: "..."

 

Làm sao lại bị mắng nữa rồi? Trong lòng ông cũng lo lắng lắm, nhưng đâu thể hiện ra ngoài được?

 

Trong khi đó, Tiêu Phục sau khi nói chuyện với Sở Thanh xong thì tâm trạng tệ hẳn. Ngồi trong xe, hắn lấy điện thoại ra, gọi cho Trì Vọng.

 

Trì Vọng nhanh chóng nghe máy, giọng cậu lười biếng vang lên: "Anh." Sau đó cậu hỏi thẳng: "Có chuyện gì không?"

 

Tiêu Phục định vạch trần chuyện Sở Thanh đến tìm hắn để ép cưới, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt xuống. Nếu sau này Trì Vọng thực sự kết hôn với Tạ Tư Hành, thì chẳng phải hắn trở thành kẻ tiểu nhân sao? Thôi, im lặng là vàng, im lặng là mỹ đức.

 

Tiêu Phục làm như không có chuyện gì, hỏi: "Bảo... à không, Uông uông, còn vài tháng nữa là em sinh rồi, có sợ không?"

 

Trì Vọng cáu kỉnh đáp: "Anh xem anh đi, cứ chọc đúng chỗ đau của em. Em là con trai mà sắp sinh con rồi, anh bảo em không sợ nổi không? Nếu anh không nhắc đến chuyện này thì vẫn còn là anh trai của em."

 

Tiêu Phục: "..."

 

Tiêu Phục cảm thấy lòng trĩu nặng, thời gian càng gần thì hắn càng lo sợ hơn. Hắn từng hỏi bác sĩ Hoắc, nhưng với tình trạng của Trì Vọng, việc sinh nở không hề dễ dàng. Trong nước thậm chí chưa từng có ca phẫu thuật nào như vậy, ngay cả mổ lấy thai vốn rất phổ biến, một khi liên quan đến việc sinh con ở nam giới thì mức độ nguy hiểm lập tức tăng vọt.

 

Tiêu Phục hỏi bác sĩ Hoắc có dám nhận ca này không, bác sĩ Hoắc suy nghĩ hồi lâu rồi vẫn lắc đầu từ chối.

 

Bệnh viện của Tạ Tư Hành thì lại rất tiên tiến, bác sĩ chủ trị cũng là người anh quen, chính là một đại thần học bá từ nhỏ. Trước đây, vào tiệc sinh nhật của người đó, đáng lẽ phải vui vẻ hưởng thụ bữa tiệc, vậy mà người đó lại trốn trong góc tường lén lút đọc sách. Tiêu Phục thấy vậy thì nghĩ hắn thật màu mè, y hệt Tạ Tư Hành, vậy nên cố tình lên lầu ném đá xuống trúng đầu người ta, làm người ta phải nhập viện khâu vài mũi, xem như đã phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của vị học bá kia.

 

Biết bác sĩ kia là ai xong, Tiêu Phục liền không dám cùng Trì Vọng đến bệnh viện khám thai, sợ bị nhận ra.

 

Bây giờ, Tiêu Phục ngày càng tin vào nhân quả báo ứng—mà ác báo thì không rơi xuống đầu hắn, mà rơi ngay lên em trai.

 

Tiêu Phục thở dài một hơi, cảm giác như mọi nguyên tắc của bản thân đều đang dần sụp đổ. Anh nói: "...Uông à, em có muốn kết hôn với Tạ Tư Hành không?"

 

Trì Vọng ngạc nhiên: "Anh hỏi cái này làm gì?"

 

Tiêu Phục đáp: "Không thể hỏi à? Bảo bảo sắp chào đời rồi, chẳng lẽ Tạ Tư Hành không định cho em một danh phận sao?"

 

Trì Vọng cân nhắc ý đồ của Tiêu Phục, rồi lựa chọn thẳng thắn thay vì né tránh: "Bọn em thực sự có ý định kết hôn, nhưng thấy còn sớm nên chưa bàn tiếp."

 

Tiêu Phục nói: "Anh thấy cưới vào dịp Quốc khánh năm nay là hợp lý nhất. Anh đã nhờ đạo sĩ xem ngày, rất tốt để kết hôn."

 

Trì Vọng kinh ngạc vì Tiêu Phục lại chủ động đề cập chuyện này, chần chừ một chút rồi hỏi: "Anh nghiêm túc sao?"

 

Tiêu Phục bật cười, nhưng Trì Vọng không nhìn thấy, nếu có thì chắc chắn sẽ phát hiện ra đó là một nụ cười khổ. Hắn hạ giọng nói: "Anh nghiêm túc chứ. Nói thật lòng, anh không muốn em cưới Tạ Tư Hành, nhưng còn cách nào khác? Hai đứa đã có con với nhau rồi, không cưới thì bảo bảo sẽ thành con ngoài giá thú. Dù xét theo tình hay lý thì vẫn nên kết hôn. Tất nhiên, nếu em không cần Tạ Tư Hành nữa, đá hắn đi rồi mang con về nhà với anh, anh sẽ hoan nghênh hết mình. Nhưng anh cũng biết chuyện đó là bất khả thi."

 

Trì Vọng toát mồ hôi lạnh. Đúng là bất khả thi thật, vì cậu đâu có đá nổi Tạ Tư Hành...

 

Cậu hỏi: "Quốc khánh thật sự là ngày tốt à? Có gì đặc biệt không?"

 

Tiêu Phục nói: "Đạo sĩ mà anh mời bảo rằng ngày đó kết hôn thì cả đời hạnh phúc viên mãn, gia đình hòa thuận, vợ chồng ngọt ngào như lúc mới yêu, lúc nào cũng như đang trong giai đoạn trăng mật."

 

Trì Vọng vẫn hơi do dự, nhưng nghĩ lại thì dù có cưới cũng chỉ là đăng ký kết hôn ở nước ngoài, chủ yếu là chuyện tổ chức tiệc mời bạn bè người thân mới đáng lo.

 

Cậu hỏi: "Bên mình có họ hàng nào không? Chứ đến lúc em cưới mà chỉ có hai đứa mình thì nhìn hơi kỳ kỳ ấy."

 

Tiêu Phục không vui lắm, nói: "...Ông bà ngoại với hai cậu đều còn, nhưng anh không thích họ." Thực ra họ cũng chẳng ưa gì hắn, vì vậy Tiêu Phục chưa bao giờ nhắc đến chuyện của Trì Vọng với họ.

 

Trì Vọng hỏi: "Họ đối xử không tốt với anh à? Nếu vậy thì thôi, mình không mời nữa."

 

Nghe cậu nói thế, Tiêu Phục lại hơi dao động, miễn cưỡng nói: "...Dù sao cũng là họ hàng, anh sẽ báo cho họ một tiếng. Có người đến cho xôm tụ cũng tốt."

 

Trì Vọng xác nhận lại, thấy không có thù oán sâu đậm gì, mới đồng ý để Tiêu Phục mời họ.

 

Dù biết có ông bà ngoại và cậu, nhưng Trì Vọng cũng không mấy vui vẻ. Trong lòng cậu, người thân duy nhất mà cậu thật sự công nhận chỉ có Tiêu Phục. Những người khác, nếu xem như họ hàng mà đối đãi thì không sao cả.

 

Vì đã thống nhất ngày cưới với Tiêu Phục, cậu cũng phải nói với Tạ Tư Hành một tiếng.

 

Khi Tạ Tư Hành nghe nói ngày cưới do Tiêu Phục đề xuất, đồng tử anh lập tức co lại, không dám tin mà xác nhận lại: "Là Tiêu Phục chọn ngày sao?"

 

Trì Vọng: "......"

 

Sao anh không gọi 'anh' nữa vậy?

 

Cậu cười hớn hở nói: "Đúng vậy, chính anh ấy đề xuất đấy. Anh xem, anh trai em cũng rất tốt mà."

 

Tạ Tư Hành: "......"

 

Xem ra mặt trời vẫn có thể mọc đằng Tây thật.

 

Anh chậm rãi chớp mắt, giọng điệu dần lấy lại sự bình tĩnh: "Anh sẽ nói với gia đình một tiếng, còn nửa năm nữa, có thể chuẩn bị trước rồi."

 

Anh nhìn Trì Vọng, nghiêm túc hỏi: "Vậy... em có muốn gặp ba mẹ anh không?"

 

Trì Vọng: "..."

 

Đau đầu quá.jpg

 

Cậu muốn trì hoãn thêm chút nữa, nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có lý do gì để kéo dài. Chẳng bao lâu nữa là sinh rồi, cũng không thể giấu mãi được, phải không?

 

Trì Vọng cắn răng nói: "Có thì có thể, nhưng anh phải báo trước với họ một tiếng đấy."

 

Tạ Tư Hành khựng lại, thấp giọng đáp: "Họ biết rồi."

 

Trì Vọng trợn tròn mắt: "?!"

 

"Họ biết rồi á?!" Cậu cảm thấy cổ họng khô khốc: "Vậy họ phản ứng sao?"

 

Tạ Tư Hành im lặng một lúc, sau đó mới nói: "Mắng anh một trận."

 

"HAHAHAHAHAHA." Trì Vọng không nhịn được cười phá lên: "Đáng đời! Ai bảo anh cái đó dài quá, đến mức con trai cũng bị anh làm cho có bầu chứ."

 

Tạ Tư Hành: "..."

 

Sao vừa chửi vừa khen thế này?

 

*******
Úi giời đôi bạn trẻ, chương này thấy anh Tiêu quá đỉnh luôn

Bình Luận (0)
Comment