Edit: Pi sà NguyệtBeta: Pi sà Nguyệt + Đậu Đậu“Lam Thủy”“Tiểu Lý bảo hồi chiều mày ngẩn người ở cửa cung thiếu nhi?”
Trên bàn ăn, ba Trần An vừa gắp rau vừa giả vờ hỏi.
“Hừm, thầy Kim ở phòng luyện đàn bên tới, bảo có rảnh sẽ đến chỉ cho con một chút.”
Trần An nói xong thì đứng lên, đẩy ghế về bàn ăn.
“Con ăn xong rồi.”
“Anh có khỏe không?”
“Nhớ chút chuyện cũ.” Trần An biết Dư Châu Châu sẽ hiểu chuyện không hỏi tới. Anh cười cười định nói gì với cô bé, đột nhiên thấy cô bé đeo băng tang đen trên áo sơmi, nhìn kĩ lại, cô bé đúng là đeo băng tang.
Dư Châu Châu thấy ánh mắt của anh, cười bảo, “Bà ngoại mất. Đi rất bình thản, 78 tuổi, coi như là sống thọ, chúng em không thấy khó chịu nhiều.”
“Nếu như anh nhớ không nhầm, bà ngoại em bị chứng si ngốc khi về già, đúng không?”
Dư Châu Châu gật gù.
“Thật ra, anh thấy chứng si ngốc của người già khi về già coi như là cách thoát khỏi rằng buộc thời gian triệt để, có thể sống trong kí ức tốt đẹp hoàn toàn. Đây có lẽ là con đường tốt nhất trong khoảng thời gian cuối cùng của loài người,” Trần An vỗ vai Dư Châu Châu, “Thật sự rất hạnh phúc, đừng đau lòng.”
So với một số người thì hạnh phúc hơn nhiều.
Ngày em trai cùng cha khác mẹ của Trần An sinh ra, ông ngoại anh bị trúng gió mà lăn từ trên thang lầu xuống lúc đi ra ngoài đổ bô, lúc đưa tới bệnh viện thì không thể cứu được nữa.
Trần An chạy từ bệnh viện này sang bệnh viện khác, thậm chí không ai phát hiện anh biến mất. Một đứa nhỏ khác tới, một người già rời khỏi, cuộc sống phải dựa vào sự duy trì cân bằng tuần hoàn như vậy.
Bọn họ chào đón, Trần An một mình tiễn đưa.
Đứa nhỏ học lớp năm, cái tuổi đang phát triển này sức lực không quá nhiều. Nhưng Trần An lúc đó lại đổi áo liệm cho ông ngoại khi ở góc hành lang của bệnh viện nhỏ, mồ hôi và nước mắt lẫn vào nhau, mặn chát vô cùng.
Đến cuối cùng, thi thể vì cứng ngắc sau khi mất thay đổi gương mặt, nhìn rất xa lạ. Tất cả sự cố gắng của Trần An giống như máy móc không có não đang hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn mà thôi.
Ánh mắt bác sĩ nhìn anh có chút phức tạp, bên trong đồng tình và thương tiếc pha thêm chút khó hiểu. Lúc y tá đẩy ông ngoại vào nhà xác, Trần An mới nhớ lại một chuyện quan trọng.
Anh tìm kiếm mãi trong cặp mới tìm ra được năm mươi đồng tiền.
Sau đó nhẹ nhàng nhét vào trong túi áo rẻ tiền của ông ngoại.
“Ông ngoại, ai dám nói ông yếu ớt chứ?”
Trần An nói lời tạm biệt trong lòng, cố gắng chớp mắt mấy cái.
Đầu thất
[1] của ông ngoại mất trúng vào thứ bảy, hôm đấy Trần An dùng danh nghĩa đón bác sĩ tới xoa bóp để xuống lầu, chạy qua tiệm tạp hóa đối diện mua bật lửa rồi đốt mấy tờ giấy trắng ‘một tỷ đồng’ để đốt tượng trưng cho ông ngoại.
[1] Đầu thất: Là một phong tục tang lễ của Trung Quốc, ‘đầu thất’ là chỉ ngày thứ bảy sau khi người chết mất. Mọi người tin rằng vào ngày ‘đầu thất’ linh hồn người chết sẽ trở về nhà.Lúc làm chuyện này, lòng anh không có chút bi thương nào, ngược lại lại có sự vui sướng hoang đường.
Những chuyện liên quan đến mẹ đều phải im lặng không tiếng động, cứ như chưa từng xảy ra vậy. Mẹ kế của Trần An đến giờ vẫn chưa biết lý do tại sao năm đó mẹ Trần An mất, ít nhất bên ngoài là vậy. Trần An có cơ hội đến thăm ông bà ngoại vào mỗi thứ sáu hằng tuần là dựa vào việc để ý mặt mũi của ba anh – nếu như ông ta đã nói dối vợ mới của mình, vậy nếu không cho con đi thăm ông bà ngoại ruột thì phải giải thích với bà vợ mới thế nào cơ chứ?
Anh như đã cháy hết sự ngây ngô và bừa bãi trong một năm ngắn ngủi ở với mẹ và Dominic, trong năm tháng đang cháy một cách nóng bỏng đấy lại bị dội một chậu nước lạnh, anh cố gắng giãy dụa trong cái lạnh đó, sau đó phát hiện rằng, thì ra anh cứng như sắt thép.
“Ông ngoại, cho dù thế nào, đây cũng là tiền giả, lúc ông dùng nhớ cẩn thận chút nhé!”
Anh nói với mảnh giấy vụn đang bị lửa đốt cháy kia, khí trắng thở ra làm mờ tầm mắt của anh. Trần An đột nhiên cảm thấy tự do, đây là cách giải thoát sự phẫn uất bất mãn của đứa nhỏ mười hai tuổi.
Ngẩng đầu lên thì thấy bóng hai người một cao một thấp đi từ xa đến.
Cô bé đang nói chuyện với không khí như bị mộng du bị mẹ vỗ đầu thức tỉnh, mắc cỡ nhìn anh, đôi mắt cô bé trong suốt, nheo lại thành hình mặt trăng khuyết.
“Em tên là gì?” Anh ngồi chổm hổm hỏi cô bé.
“Dư Châu Châu.”
“Đúng rồi, em có nhớ chuyện Lam thủy năm đó em hỏi anh không?”
Dư Châu Châu hơi kinh ngạc, chợt mỉm cười, mắt cong cong giống như dáng vẻ lúc bé năm đấy.
Năm đấy.
Cô bé nhỏ trắng nõn nà nghiêm túc nhìn anh, đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn chằm chằm, “Nếu như là anh, anh sẽ dùng lam thủy cứu người và từ bỏ cơ hội gặp thượng đế chứ?”
Câu nói ‘Đương nhiên rồi’ một cách qua loa của Trần An cứng lại bên họng.
Đấy là lần đầu anh thu lại thái độ lạnh nhạt của mình, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Nếu như anh có Lam thủy trong tay, anh sẽ cứu ai? Mẹ? Dominic? Ông ngoại? Hay là ba?
Lại là một ngày tuyết lớn. Anh thở dài.
“Không biết.”
Anh không biết tại sao anh lại đối xử với một đứa nhỏ nghiêm túc như thế.
Có lẽ vì trước khi cô bé theo mẹ đến, Trần An đã nghe được những lời đồn liên quan đến ba cô bé qua lời nói chuyện của bà nội và người làm.
Đương nhiên, anh phải bỏ qua những nụ cười trên nỗi đau của người khác và sự chanh chua đầy chói tai của bọn họ.
Dư Châu Châu, hai họ kết hợp, một cách đặt tên rất bình thường. Như Trần An vậy, bắt đầu từ tình yêu, cái cây kia mặc sức trở thành cây lớn.
Sự kích động nhất thời của bọn họ, ý đồ riêng của bọn họ, sai lầm của bọn họ vĩnh viễn dính lên người đứa nhỏ còn chưa bắt đầu cuộc sống, vĩnh viễn không bao giờ thanh trừ hết.
“Em sẽ.”
Không ngờ đứa nhỏ kia lại nghiêm túc và kiên định biểu lộ lập trường của mình.
Nếu như em yêu người đấy thì sẽ. Không yêu thì sẽ không.
Trần An hơi kinh ngạc. Một đứa nhỏ như vậy lại mở miệng nói yêu hay không yêu, nhìn qua đã biết cô bé này hay xem tivi rồi.
Nhưng anh lại hiểu được, hiểu được suy nghĩ đơn giản nhất trong lòng của một đứa nhỏ, chẳng qua đó là vì đứa nhỏ tưởng rằng chính nghĩa chính là yêu thương. Bởi vì bạn đối xử tốt với tôi, nên bạn là người tốt trong lòng tôi.
Giống như anh từng khóc như đứa điên lúc mẹ và Dominic mất khiến màn che bí ẩn bị che dấu kia suýt bại lộ. Cho dù bây giờ anh biết, cho dù xuất phát từ đạo hiếu hay tình yêu chân thật, mẹ vì chữa bệnh cho ông ngoại nên kết hôn với ba anh vì tiền. Sau đó mẹ dẫn Trần An bỏ trốn theo Dominnic…. Đứng ở góc độ người xem, tất cả những điều này có thể sẽ bị chỉ trích, ngay cả tai nạn xe cộ cũng trở thành ‘ông trời có mắt’ – gian phu dâm phụ chết không oan, đứa nhỏ vô tội không bị thương chút nào.
Người bạn yêu nhất, không phải là ‘người tốt’ của họ, dù chết oan hay sống cô độc nơi căn nhà sơ sài đến cuối đời đều là ‘ác giả ác báo’, cho dù bạn cố gắng thế nào đều không thể làm đạo đức nghiêng về phía bạn.
Không ai có thể giúp đỡ, Trần An chỉ có thể chịu đựng một mình. Lúc muốn khóc lại chẳng dám khóc, lúc không muốn cười lại phải cười, phải cố gắng thân thiết với người mình không thích, chỉ có thể cố gắng nhớ người mình yêu thương vào mỗi tối trước khi ngủ. Ngay cả anh quay đầu nhìn lại đều không biết tại sao anh lại bắt tay giảng hòa với vận mệnh, không ép buộc nhau nữa.
Cho nên mới luyện thành một trái tim không rung động chút nào, lớn trước tuổi.
Có lẽ anh nên vui mừng, vì mình ít ra vẫn là đứa cháu bảo bối thông minh, ưu tú, đa tài đa nghệ, khiến người yêu thích của nhà họ Trần?
Ít nhất còn dễ chịu hơn bé gái phải bôn ba với mẹ trong ngày tuyết để kiếm sống kia.
Nhưng vậy là tốt thật à? Trần An nhìn những người bạn luôn ao ước ngôi nhà xa hoa này, đột nhiên cảm thấy đau đớn vì câu ‘sẽ không’ kia của mình.
Lúc anh sáu tuổi, anh sẽ chấp nhận dùng lam thủy cứu sống hai người kia – Trần An cầu nguyện trong lòng, cầu mong cô bé biến mất trong ngày tuyết kia, dù có đeo sai lầm của người lớn trên lưng cũng phải cố gắng tiến lên, không cần giống anh, chỉ mới mười hai tuổi đã không còn người để cố gắng hết sức mà bảo vệ.
Anh không yêu bất kì ai, cũng chẳng có ai yêu anh.
Gia đình anh có tiền, bản thân anh không ngu xuẩn, tư chất tốt, không có áp lực nào, mẹ kế thuận lợi sinh con trai, di dời sự chú ý, mang hi vọng thừa kế.
Anh biết ba không có tình cảm gì với anh, giữ lại anh chỉ vì câu ‘nếu không phải mày giống tao’, dù sao cũng mang huyết thống của ông.
Trần An lúc bé sợ nhất mình sẽ có mái tóc màu vàng và đôi mắt màu xanh giống Dominic, nhưng sau này, anh cảm thấy nó bình thường.
Cái gì cũng bình thường mà thôi.
“Thế anh thì sao? Sẽ làm thế nào?”
Trần An không biết nên trả lời cái gì.
Sẽ giữ lấy vì không có người làm anh từ bỏ lam thủy sao?
“Nhưng đến bây giờ, đáp án của em vẫn thế, em sẽ buông bỏ lam thủy vì người em yêu thương.” Dư Châu Châu cười dịu dàng, “Ví dụ như bác cả và mợ nè, Lâm Dương nè… cả anh nữa.”
Câu nói cuối cùng có chút do dự, nhưng lúc nói lại rất thản nhiên.
Cô bé này vẫn thản nhiên kiên định như trước, mấy năm gần đây có vẻ dịu dàng vui vẻ hơn trước nhiều.
Lớn lên rất bình an.
Trần An thay đổi sắc mặt.
Anh nghĩ, ít nhất ở vấn đề này, anh đã toại nguyện.
Thật ra anh lừa cô bé rất nhiều.
Anh nói dối cô bé anh chưa từng học olympia, chưa từng học trường trung học phụ thuộc trường đại học sư phạm, anh tạo ra trò chơi nhân vật chính cho cô bé, tất cả chỉ vì muốn Dư Châu Châu không trở thành anh lúc đấy.
Anh làm tất cả vì không muốn cô bé trở thành anh.
Bữa cơm im lặng đã xong, tuyết càng rơi càng nhiều nhưng không che được ánh sao sáng.
“Lần trước…. Lần trước anh nhắc tới bạn gái….” Dư Châu Châu dừng lại một chút, có vẻ như đang xếp câu đàng hoàng, “Anh đã 29 rồi nhỉ? Anh có dự định cưới chị ấy chứ?”
Anh vỗ nhẹ đầu cô bé, “Sao ngay cả em cũng quan tâm vấn đề này vậy?”
“Anh luôn không có bạn gái, lần này mới có một người, đã hai năm rồi, anh cũng lớn rồi, em đương nhiên thấy anh nên kết hôn rồi.” Lúc Dư Châu Châu nói đến đây, mắt không nhìn Trần An, giọng nói có chút mất tự nhiên.
“Anh luôn không có bạn gái?” Trần An bật cười, “Em theo dõi anh đấy à?”
“Bạn học thời đại học của anh năm đó là phụ đạo viên của khóa tụi em, em hỏi thăm chút chuyện… đâu… đâu có phạm pháp đâu….”
Anh dịu dàng xoa đầu cô bé lần nữa, “Ừ, đúng, không phạm pháp.” Sau đó thở dài một cái.
“Chia tay rất bình thường. Thật ra…. thật ra cảm thấy thời gian yêu đương, trong lòng sẽ không thấy vắng vẻ. Thử một hồi, quả nhiên, chỉ một thời gian sau, cái cảm giác nhiệt tình kia sẽ mất đi, sau đó nó lại trống rỗng như trước, cứ như hít heroin vậy.”
Trần An nói xong thì ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Dư Châu Châu đang trợn hai mắt nhìn anh nghiêm túc.
Cứ như không cẩn thận bước vào nội tâm của anh.
“Anh nói anh là người phàm, đừng dùng ánh mắt thần tiên sa đọa rồi nhìn anh,” Anh cười lúng túng, “Anh là như vậy đấy.”
Anh là như vậy đấy.
Từ lúc sáu, bảy tuổi đến giờ đều như vậy.
Anh đã rất cố gắng.
Ít nhất cũng có một ngày, anh có thể dễ dàng nói với người khác, anh là như vậy.
Anh rời khỏi phương Bắc đến Thượng Hải để tránh tuyết, luôn muốn tìm được một vật mà cả đời anh không thể tìm được.
“Không có gì. Em biết đấy, chia tay là vì anh đột nhiên phát hiện, bọn anh không thể ở chung với nhau nữa, cô ấy có vấn đề của cô ấy, anh cũng có vấn đề của anh.”
Bọn họ sùng bái anh, thưởng thức anh, nhưng không ai biết Trần An thật sự là thế nào. Bởi vì anh không muốn chia sẻ gương mặt này của anh với ai cả. Người anh tìm kiếm, chẳng qua là người có thể làm anh thả lỏng, thẳng thắn mở rộng trái tim, không cần giả vờ làm ông cụ non như hồi bé.
Bừa bãi tùy ý cứ như năm anh sáu tuổi.
Nhưng cậu bé già choẹt năm đó đã dần dần tới gần cái tuổi già rồi.
Hai người bình tĩnh nói tạm biệt. Cô bé năm đó đã lớn, có chút giống anh, nhưng đáy lòng lại rất ấm áp, sự ấm áp chỉ thuộc về cô bé.
Anh nhìn cô bé chạy về phía cậu bé cao ráo, tuyết trên nền đất bắt đầu vùi lấp dấu chân của cô bé.
Cô bé và bọn họ luôn có người đợi cuối con đường.
Quay quay vòng vòng, cứ tưởng rằng đã nói lời tạm biệt, không ngờ lúc đợi đèn xanh đèn đỏ lại đứng sau lưng hai người họ.
Trần An do dự một lát vẫn không gọi tên Dư Châu Châu.
Bởi vì nghe được cậu bé dùng giọng điệu tuổi trẻ nói, “Sao tớ không biết chứ, cậu từng nói với tớ rồi, đó là thần tượng mà cậu mê mẩn trước kia mà.”
Trong giọng nói có chút để ý, lại có chút không để ý.
Bộ dạng khó chịu.
Trần An nghe rất rõ, không khỏi mỉm cười.
Đúng vậy, thần tượng đã từng mê mẩn một thời.
Không ngờ Dư Châu Châu lại sửa lời của cậu bé, “Trước đây tớ cũng cho là tớ đã mê mẩn một vị thần…. ý tớ là anh trai lớn tuổi, nhưng không phải vậy.”
“Thế là gì?”
Trần An có thể tưởng tượng được bộ dạng trừng hai mắt đầy nghiêm túc của cô bé, nhiều năm trôi qua rồi mà ấn tượng đó không mơ hồ chút nào.
“Đó là tình cảm bình thường của một cô gái với một chàng trai.”
Đèn đỏ đổi sang màu vàng.
“Là muốn ở cạnh người đó, chỉ cần người đó vui vẻ thì mình cũng vui vẻ, cho dù những việc làm rất nhàm chán, là những việc bình thường không có tí tiên khí nào – là cái cảm giác đó đó. Thật ra rất đơn giản, là tớ phức tạp – thật ra chỉ đơn giản thế thôi.”
Đèn vàng đổi thành đèn xanh.
“Này này này, cậu xù lông làm gì, đó là trước kia, giờ tớ thích cậu như kiểu tình cảm của một cô gái với một chàng trai —-“
“Bớt, bớt đi, tớ không phải là người đàn ông bình thường!”
Trần An không nhúc nhích, nhìn cặp tình nhân nhỏ đang vui vẻ qua đường.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, tuyết vẫn giống nhiều năm trước vậy, không biết từ đâu đến, rơi xuống đầy người anh.
Loại yêu thích bình thường của một cô gái với một chàng trai.
Người ba bình thường, người mẹ bình thường, không có tương lai sáng lạn cũng không có cuộc đời có sai lầm lớn, cầm bình lam thủy trong tay, có thể từ bỏ cơ hội gặp thượng đế bất cứ lúc nào.
Anh đi nhiều thành phố trong nhiều năm qua chỉ để tìm kiếm một người cam tâm tình nguyện đưa cho anh bình lam thủy.
Bình nước này đã kết băng lạnh trong màn tuyết trong ký ức ấy.
“Dù thế nào, em cũng rất vui vì trong năm tháng em trưởng thành có một Trần An.”
Đây là câu nói Dư Châu Châu nói trước khi chia tay, anh nghe xong chỉ bật cười.
“Đúng vậy, chúc mừng em.”
Chúc em may mắn, nữ hoàng bệ hạ.