Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Chương 127

“Cầm chặt tay của nhau, dẫn nhau đi cả đời”

Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Đậu Đậu

“Dư Châu Châu? Tớ biết cậu đến mà, haha, chờ chút, tớ đi xem thằng nhóc Lâm Dương chạy đi đâu rồi….”

Đường Vũ Ninh nói xong lập tức cao giọng kêu to.

Bọn họ đều biết cô sẽ đến.

Từ khi kết thúc cuộc thi đại học cho đến khi công bố thành tích để đánh giá nguyện vọng cần hai mươi ngày. Nguyện vọng đã nộp lên từ sáng sớm, tất cả các học sinh lẫn phụ huynh đã nghiên cứu tính toán một hồi bây giờ có thể thở phào một hơi.

Làm hết sức mình.

Bây giờ là chờ mệnh trời.

Dư Châu Châu nhận được cuộc điện thoại mời tham gia họp lớp của Lâm Dương – Cô không có hứng thú gì, không biết họp lớp người nào, thời gian này còn họp lớp họp liếc cái gì.

Ai bảo Lâm Dương trong điện thoại lưu manh quá.

Ai bảo mợ cả ở cạnh dựng thẳng lỗ tai nghe, làm bộ lau bàn nhưng không chú ý tới bàn bị mợ lau đi lau lại sắp mòn rồi.

“Châu Châu, khó lắm mới thi xong, cứ đi ra ngoài chơi đi.” Mợ hiền lành nói.

Con người lưu manh đầu bên kia nghe rõ ràng, lập tức nắm lấy cơ hội bảo, “Dư Châu Châu, cậu nghe chưa? Mợ cậu đã nói vậy rồi cậu còn không làm theo, đó là bất hiếu đấy.”

Mợ buông khăn cười ha hả, hỏi, “Bạn học của Châu Châu đấy hả?”

Người bên kia lập tức trả lời, “Chào dì, cháu là…. bạn của Dư Châu Châu…. Cháu tên Lâm Dương!”

Cái khoảng dừng ở giữa đó là gì đấy?

Dư Châu Châu đang định nói xem lại thì thấy mợ cười xấu xa, “À, Lâm Dương đấy hả, dì hay nghe Châu Châu nhắc cháu lắm đấy!”

Con nhắc cậu ta hồi nào chứ?

Dư Châu Châu cảm thấy muốn cắn người.

Cô thả điện thoại mà người đầu bên kia đang nói quang quác, cười cong mắt với mợ, “Hai người cứ nói chuyện từ từ!”

Dư Châu Châu sẽ phát hiện mình đã làm một hành động sai lầm nghiêm trọng ngay lập tức.

Bởi vì năm phút sau mợ gõ cửa phòng cô.

“Châu Châu à, năm giờ chiều ở bờ sông gì gì đấy hay đi có tiệc đứng đó, mau đi đi, nếu như không đi là bất hiếu đấy.”

Dư Châu Châu muốn khóc rồi nhé.

Lúc cô tới ‘tiệc đứng gì gì đấy’ thì bên trong rất ồn ào náo nhiệt. Cô đứng ở cửa phòng, đầu tiên là ló mặt vào nhìn một cái – quả nhiên là hỗn tạp, phần lớn người tham gia buổi họp này cô đều quen biết, ban nào cũng có hết, nhưng phần lớn là học sinh ban một và ban hai.

Cô thấy Lăng Tường Xuyến.

Cô bạn ngồi cạnh Tưởng Xuyên, không nói gì, ở trong cái hoàn cảnh náo nhiệt này trông cô bạn khá cô đơn.

Cô đi về phía Lăng Tường Xuyến, giữa đường gặp Đường Vũ Ninh, đối phương sững sờ một chút rồi há to mồm.

“Cậu có hai cái răng sâu kìa.” Dư Châu Châu thản nhiên nói.

Đường Vũ Ninh im lặng trong nháy mắt.

Sau đó vui vẻ gào khắp phòng, “Lâm Dương, Lâm Dương, người nào nào đó nhà cậu tới rồi kìa!”

Dư Châu Châu đỏ mặt, nhanh chóng đi về chỗ cần đến.

Có vẻ Lăng Tường Xuyến đã thấy cô bởi vì cô bạn đã kéo một cái ghế sang cho cô ngồi.

“Tớ biết Lâm Dương sẽ mời cậu mà.”

Dư Châu Châu nghiến răng, “Cậu ấy đâu có mời tớ, cậu ấy mời mợ tớ đấy.”

Lăng Tường Xuyến sửng sốt một lát, sau đó bật cười.

Dư Châu Châu nhìn cô bạn, nụ cười kia rất xứng với mấy chữ ‘đẹp động lòng người’.

“Cậu biết lúc ôn thi tớ luôn ở nhà đọc gì không?”

Dư Châu Châu lắc đầu khó hiểu.

Tưởng Xuyên ở cạnh ăn đậu phộng nói xen vào, “Kinh Phật.”

Lăng Tường Xuyến trừng mắt Tưởng Xuyên, Dư Châu Châu hoảng hốt, cô cảm giác như mình đang thấy cô gái nhỏ kiêu ngạo hồi tiểu học vậy.

“…Cậu ấy nói đúng rồi đấy. Đợi đã, sao trong tiệc đứng lại có đậu phộng vậy? Tưởng Xuyên, cậu kiếm đâu ra đấy?”

Cô bạn quay đầu nói tiếp với Dư Châu Châu, “Tớ thấy ở nhà tu luyện sắp đủ rồi, nhưng đến nơi này, lúc vừa vào bị người khác nhìn chằm chằm, cảm thấy không thoải mái, cực kì khó chịu luôn. Tớ biết những gì cậu nói qua điện thoại không sai, nhưng bản thân tớ biết rõ, dù thi tốt cỡ nào cũng không xóa được nỗi oan lần trước, hoặc nói lại, cho dù sự thật bày ra trước mặt bọn họ, họ cũng không tin tưởng. Có chút người, hi vọng tớ nên như thế.”

Nói xong, đôi mắt phượng xinh đẹp rơm rớm nước mắt. Lăng Tường Xuyến vội vàng cúi đầu.

Dư Châu Châu vỗ vai cô bạn, “Khó chịu lắm phải không? Nhưng cậu vẫn đến tham gia đấy thôi.”

Lăng Tường Xuyến cúi đầu, khịt khịt mũi, “Tớ không biết tại sao tớ lại đến nữa. Nhưng dù sao, ít nhất Tưởng Xuyên vẫn ở bên tớ.”

Tưởng Xuyên ở cạnh bất mãn, “Cho ăn này, mà sao lại dùng ‘ít nhất’ với tớ chứ?”

Lăng Tường Xuyến nín khóc, mỉm cười.

“Thời gian trôi qua cứ như cơn lũ vậy, khoảng cách giữa người với người sẽ xa dần, chuyện lớn hồi trước có lớn cỡ nào thì cũng sẽ nhạt nhòa theo thời gian thôi.” Dư Châu Châu nói.

Tưởng Xuyên ném đậu phộng vào miệng, “Cậu cũng xem kinh Phật à?”

Dư Châu Châu phát khùng, Lăng Tường Xuyến phất phất tay mặc kệ, nói tiếp, “Cậu nói xem đây là gì chứ, người ngoài cuộc nên nhìn rõ hơn à?”

“Không có gì cả,” Dư  Châu Châu chống cằm, cười rộ, “Cậu xem, chuyện lớn bằng trời hồi bé đó, bây giờ đã trở thành quá khứ rồi nè.”

Lăng Tường Xuyến ngẩn người, sau đó che miệng lại.

“Tớ đột nhiên nhớ lại hôm thi olympic toán, tớ ngồi cạnh cậu nhỉ? Tớ nhớ lúc đó cậu không làm được cái gì cả!”

Gân xanh trên thái dương Dư Châu Châu xuất hiện, cô nắm chặt tay, chậm chạp nói, “…. Vẫn…. làm được vài bài.”

Tưởng Xuyên ở cạnh cười ha hả, sau đó ho kịch liệt do nghẹn đậu phộng.

“Cậu đủ rồi đấy, không lẽ ăn đậu phộng làm cậu no hơn à?” Lăng Tường Xuyến dùng sức đấm lưng Tưởng Xuyên.

“Đúng thế,” Dư Châu Châu nhìn xuống đất, “Chúng ta đến ăn tiệc đấy, cậu có thể có tinh thần chuyên nghiệp tí được không?”

Buổi ăn rất ồn ào, Dư Châu Châu không thích hoàn cảnh này, huống chi cô không thân với những người nơi này, mọi người đều giao lưu với nhau trong phạm vi nhỏ cùng bàn cùng lớp, có vài người quen biết rộng, đi tới đi lui nhiều bàn. Các bạn nam gọi bia, ngồi cụng ly hát đùa.

Lâm Dương không ngồi cạnh cô như cô nghĩ, chỉ vội vàng chào hỏi với Lăng Tường Xuyến và Tưởng Xuyến một chút, thậm chí không đưa cô đi như Dư Châu Châu nghĩ.

Lăng Tường Xuyến làm vẻ đột nhiên tỉnh ngộ, sau đó bật cười với Tưởng Xuyên, không biết hai người đang nghĩ gì.

Dư Châu Châu ăn rất vô vị, ăn khá ít.

Thì ra không chuyên nghiệp là cô chứ không phải Tưởng Xuyên.

Thì ra người thật sự không biết tại sao lại đến là cô chứ không phải Lăng Tường Xuyến.

Ngay cả Lăng Tường Xuyến cũng biết hôm nay có những ai tham gia – ví dụ như Sở Thiên Khoát không ở trong phạm vi được mời. Mà cô lại chưa hỏi cái gì, lúc đi vào cửa còn nhìn tới nhìn lui để mò dần dần.

Chỉ bởi vì Lâm Dương chơi xấu, bảo cô nhất định phải tới nên cô đến.

Cho dù lúc nhỏ cô đã không thích những nơi đông đúc, bởi vì cô sẽ luôn nghĩ đến hình ảnh đám người lớn giục mấy đứa nhỏ hát bài này, nhảy bản kia, nói mấy câu khách sáo để tăng sĩ diện của mình…

Cô vẫn đến vì người kia chơi xấu.

Dư Châu Châu đột nhiên thấy vô vị. Cô nhìn ra xa, Lâm Dương đang cười thoải mái khi bị các bạn học nam nữ vây quanh, ai nâng cốc thì cậu nâng cốc lại, không từ chối ai cả.

Đặc biệt rất nhiều cô bạn vẫn luôn vây xung quanh cậu, cô thấy rất rõ.

Cậu ấy luôn thuận lợi mọi bề như vậy, nhận được sự ủng hộ và bảo vệ thật lòng của mọi người.

Thật ra cậu ấy chính là kiểu người mà cô luôn muốn trở thành nhỉ?

Dư Châu Châu cảm thán trong lòng. Nhiều năm vậy rồi mà cô vẫn còn nhớ hình ảnh ngày đầu nhập học hồi tiểu học, cậu ấy được các giáo viên và phụ huynh vây quanh, tuy trên mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn cố gắng biểu hiện làm người khác yêu thích, cô xoay đầu nhìn, sau đó bị giáo viên chủ nhiệm mới đẩy ra xa.

Lăng Tường Xuyến vượt qua một bậc thang, dù đau buồn nhưng vẫn có thể trở lại nhóm người đó, Lâm Dương và anh em của cậu ấy vẫn luôn giải thích cái gì là tuổi trẻ nhiệt huyết, còn cả mấy người bạn A B C D không thân, sau ‘cuộc thi quyết định vận mệnh’ chưa rõ thắng thua cũng không ngại ăn chơi hết mình.

Thời gian cấp ba đã kết thúc, mười hai năm ròng rã chen nhau trong căn phòng chật hẹp để ngẩng đầu hay cúi đầu đều thấy nhau đã kết thúc.

Dư Châu Châu cúi đầu nghĩ, cô sờ nhẹ lòng bàn tay của mình.

Lúc gần giải tán, cô đưa chút tiền này cho Đường Vũ Ninh, mang túi định đi về.

“Dư Châu Châu, cậu đợi một lát, đợi một lát,” Đường Vũ Ninh giữ tay cô lại, “Lâm Dương dặn lúc cậu về thì đợi lát, tớ đi gọi cậu ấy.”

Dư Châu Châu không để ý, bước ra khỏi phòng.

Trong lòng cảm thấy chua chát.

Cô ngốc nghếch chạy đến nhưng cô lại nhận được một kết luận rõ ràng mà cô từng kết luận hồi bé.

Lần đầu gặp phải vấn đề như vậy đã chia thành hai trận doanh khác nhau. Lúc đấy dùng phấn để phân chia giới hạn, dù bị bước chân đạp mờ nhạt đi theo thời gian nhưng nó vẫn còn dấu ấn.

Dòng người đi bên bờ sông đông đúc, ngày hè nóng bức như thế, người già người trẻ, nam hay nữ đều mang dép đi bộ ven sông, đèn đuốc khắp nơi sáng choang làm thời tiết nóng bức này càng nóng hơi mấy phần.

Dòng nước đen kịt im lặng dịu dàng nằm một bên, kéo dài tới ngàn dặm. Quần núi bên kia bờ làm cô nhớ đến câu “Những ngọn núi chập chùng đen tối cứ như những con thú sắt đang nhảy nhót” của Lỗ Tấn – chỉ bởi vì cô đi rất chập, những con thú này cũng đi rất vững vàng, màn đêm và bờ lưng như dán chặt vào nhau, giống như hai người bạn tri kỉ lâu đời.

Trần An nói cho cô biết rằng, phải sống vì bản thân, đi thật xa để trải qua nhiều chuyện đặc sắc hơn.

Cô nhớ đến Lâm Dương, cậu bé lớp năm với đôi mắt tỏa sáng kia đã nói rằng “Nếu như không nghĩ ra thì cố gắng làm mọi thứ thật tốt, có được tài nguyên tốt nhất thì sẽ có cơ hội tốt để chờ đợi”.

Dư Châu Châu cảm thấy mơ hồ, có cái gì đó cứng lại nơi ngực, không nghĩ ra.

Không biết đi bao xa, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn đằng sau lưng.

Dư Châu Châu không biết nên hình dung cảm giác trái tim bị bóp chặt rồi được buông ra như thế nào, căng thẳng, rồi lại như trút được gánh nặng.

Không biết tại sao cô lại làm bộ như không có gì xảy ra, không quay đầu lại.

“Châu, Châu Châu?”

Thở không ra hơi, bởi vì uống rượu nên có chút ngốc, có vẻ như hơi sợ hãi.

Lâm Dương.

Lúc này Dư Châu Châu mới xoay người.

Có lẽ là vì giận dỗi.

Có lẽ là vì cố gắng tiêu hóa nụ cười xán lạn trên mặt.

Sau đó khôi phục bộ dạng nhàn nhạt bình thản thường ngày, cô hắng giọng nói, “Sao cậu lại ở đây? Uống nhiều vậy rồi thì mau về nhà đi, cẩn thận một chút.”

Trên mặt Lâm Dương tràn ngập sự thất vọng và khó hiểu.

“…. Sao thế?”

Dư Châu Châu kinh ngạc.

“Sao cậu vẫn luôn như vậy chứ?”

“Tớ sao chứ?”

“Tớ không để ý cậu mà cậu không giận à?”

Dư Châu Châu ngẩn người.

Thì ra là cố ý à.

Lòng cô đột nhiên mềm mại, cố ý duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, “Cậu không để ý tới tớ?”

“Đường Vũ Ninh nói… Lăng Tường Xuyến nói… nói tớ để ý cậu quá mức…. Bọn họ bảo nếu tớ không quan tâm cậu, cậu sẽ ghen tị tức giận, như vậy cậu mới hiểu rõ lòng cậu thế nào. Tớ khó lắm mới tìm được cậu, theo đuổi cậu nhưng cậu luôn làm vẻ mặt như này, cậu chưa từng tức giận bao giờ….”

Lâm Dương vừa nói vừa dựa người ngồi xuống cạnh lan can, có vẻ như không chịu được rồi.

Dư Châu Châu cảm thấy mình bị sấm sét đánh cháy người rồi.

Đúng là một kẻ ngốc.

Dư Châu Châu đột nhiên thấy tiếc hận thay cho hai tên quân sư sau lưng tên ngốc này.

Đang nghĩ cái gì, cô đột nhiên thấy Lâm Dương loạng chà loạng choạng ngửa người lui, sợ hãi kéo cổ áo để giữ cho cậu không bị ngã vào sông.

Ai ngờ dùng sức quá mức, trực tiếp kéo người nào đó vào lòng, cô vội vàng lùi về sau một bước, dùng tay đẩy cậu một phát, để cậu chàng ngồi dựa vào lan can lần nữa.

Cũng may Lâm Dương uống hơi say rồi, mặc dù vẫn tỉnh táo nhưng phản ứng chậm hơn bình thường rất nhiều. Cậu bị đẩy tới đẩy tui trong ngực Dư Châu Châu về lan can mấy lần, sau một hồi mới vuốt cái gáy kêu đau.

Dư Châu Châu nhíu mày lo lắng, nhẹ nhàng kéo tay áo cậu.

“Tớ đưa cậu về nhà.”

“Lời này phải là phái nam nói!” Lâm Dương kêu lên.

“Được được, vậy cậu tiễn tớ về nhà?”

“Không tiễn!”

Lông mày Dư Châu Châu cau lại.

Cô đành ngồi cạnh lan can với cậu, đột nhiên nhớ cái gì đó, búng trán Lâm Dương, cười nham hiểm.

“Cậu nói, tớ hẳn nên có ý gì đấy?”

Lâm Dương mở mắt, ánh mắt hơi đờ ra, đầu óc trống rỗng.

Sau đó cúi người, im lặng không nói gì.

“Châu Châu, có phải tớ, rất đáng ghét không?”

Dư Châu Châu giật mình, giọng điệu chua xót của Lâm Dương và không khí lạnh của ngày hè quấn quanh làm cô nghẹn lời.

“Tớ nhớ á, hồi tớ bốn tuổi đi nha sĩ để chữa cái răng sâu.”

“Lúc đợi ở ngoài tớ thấy được cảnh tượng rất đáng sợ. Bệnh nhân phía trước là cô bé không lớn hơn tớ là bao, cũng đau đớn và sợ sệt nên cắn vào ngón tay của nha sĩ. Trong sự khuyên nhủ của người nhà và nha sĩ, cô bé mới chịu há mồm, cô bé vừa thút thít vừa khóc đau đớn vì bị nha sĩ nhổ răng.”

Dư Châu Châu lắc lắc vai của cậu, “Lâm Dương, cậu say rồi, đã bắt đầu nói bậy rồi đấy.”

“Lúc đó ba tớ vỗ đầu tớ dạy tớ, Dương Dương, con phải ngoan, đừng học theo chị đó, biết chưa?”

Lâm Dương không để ý cô, tiếp tục nói miên man.

“Tớ gật đầu, thầm quyết tâm trong lòng.”

“Đợi đến phiên tớ, tớ chào hỏi bác sĩ, cười, bác sĩ dịu dàng bảo tớ há miệng.”

“Cái gương nhỏ cán dài trong tay của ông ấy vừa luồn vào miệng tớ, tớ cắn ngón tay của ông ấy.”

“Tớ cắn năm phút không chịu nhả, tớ vĩnh viễn nhớ ánh mắt của bác sĩ đó, đó là lần đầu tớ biết cái gì gọi là tuyệt vọng.”

“Hừm, ổng tuyệt vọng đó, hehe.”

“Sau đó tớ không kiểm tra răng được, ba tớ la tớ một trận nhưng tớ thấy đáng giá.”

“Sau đó tớ đọc được một câu trong sách, gọi là ‘Đã quyết định thì không buông tay’. Tớ cảm thấy đang nói tớ.”

“Nhưng đám Tưởng Xuyên lại bảo tớ đời trước là con rùa [1], cậu thấy chưa, đây là chính là chênh lệch.”

[1] Trong raw nghĩa là Vương bát, là tiếng lóng chính cống để chửi ‘đồ con rùa’, nó có hai kiểu mắng người:

Theo kiểu phỉ nhổ thì mắng là đồ ‘trứng rùa’, nghĩa là ‘cái đồ ngay cả rùa cũng hơn cậu!’

Theo kiểu chửi ngoáy thì nghĩa là ‘đồ rùa rụt cổ’

Ý chửi của mấy người kia là kiểu phỉ nhổ đó:v

“Học giỏi văn quan trọng lắm luôn đó.”

Dư Châu Châu nín cười đến mức mặt đỏ bừng là Lâm Dương vẫn cúi đầu không biết.

“Cho nên tớ thấy, tớ không thay đổi được rồi. Cậu xem, tớ lại còn cắn cậu, tớ thật sự không thể nhả được.”

Dư Châu Châu cảm thấy trái tim của cô run rẩy.

“Sau đó tớ lên sáu, có một ngày một cậu bạn cực nghịch trong vườn trẻ chạy tới nói với tớ, Lâm Dương, tớ biết nam và nữ khác nhau ở đâu rồi!”

“Lúc đó tớ rất nhỏ mọn, kêu tớ biết chuyện đấy rồi, cần cậu ta nói à?”

“Không phải một bên đi toilet đứng một bên đi toilet ngồi à?”

“Nhưng lời cậu bạn kia làm tớ cứng đờ, cậu ta bảo, Lâm Dương, cậu không thấy được bản chất của việc đấy.”

“Châu Châu, cậu từ bé đã biết nhiều từ tớ không biết, nhưng tớ dám chắc lúc cậu sáu tuổi còn chưa từng nghe cái từ bản chất này.”

“Cậu bạn kia ngẩng mặt lên trời, trông cực kì đẹp trai cun – ngầu.”

“Cậu ấy bảo, bản chất là ‘chim nhỏ’ của các bạn nữ không mọc ra, vẫn còn giấu ở trong bụng!”

Dư Châu Châu đang uống nước nghe vậy thì phụt hết ra ngoài, cẩn thận nhìn xung quanh, may chưa ai nghe thấy lời nói linh tinh của Lâm Dương.

“Lúc này tớ bị dọa sợ thật luôn. Đây đúng là phát hiện thần kì nhé!”

“Tớ lập tức gọi phát huy tác dụng của người đứng đầu đám nhóc vườn trẻ, lớn tiếng bảo với cậu ấy, ‘Được, chúng ta đi kéo ‘chim nhỏ’ của các cậu ấy ra.’”

Nói tới đây, cậu còn đưa tay ra làm bộ dạng nắm chặt tay quyết tâm nhưng bị Dư Châu Châu đánh một phát.

“Sau đó tớ không đi kéo ra.”

“Chỉ có cậu ấy làm.”

“Tớ chỉ có thể nói hôm đấy là một ngày rất khốc liệt, ba ngày sau tớ vẫn chưa thấy cậu ấy xuất hiện ở vườn trẻ.”

“Thật ra sự khác nhau giữa bạn nam và bạn nữ không chỉ là ‘chim nhỏ’…. Đương nhiên  không thể nói cái này ra được, nói chung thấy rất kì dị. Nhưng tớ thấy Tưởng Xuyên biết này sớm hơn tớ, lúc bé người lớn kêu sau này tớ và Lăng Tường Xuyến cưới nhau, cậu ta lập tức ôm Lăng Tường Xuyến khóc lớn.”

Khóe miệng Dư Châu Châu co giật. Quả nhiên, con người uống say thì sẽ nói sạch mọi thứ ra ngoài mà không quan tâm nó có bậy hay không.

“Sau đó tớ nhanh chóng cảm nhận được. Bởi vì tớ gặp cậu.”

“Cái cảm giác đấy là tớ muốn chơi với cậu, nhưng lại không dám nói thẳng, nhưng tớ cũng muốn chơi với các anh em của tớ, tớ có thể lớn tiếng gọi bọn họ mà không ngại gì cả.”

“Châu Châu, cậu hiểu không?”

“Châu Châu, cậu nghe không đấy?”

Dư Châu Châu dịu dàng vuốt tay trái của cậu, “Hừm, nói đi, tớ đang nghe nè.”

“Nhưng mà cậu từ bé đã luôn như vậy, cậu không chủ động tìm tớ, tớ luôn cảm thấy cậu đứng một chỗ nhìn tớ chạy tới cạnh cậu, có lúc cậu còn chạy ngược hướng tớ nữa, càng chạy càng xa cơ. Tớ cảm thấy rất sợ hãi, mỗi lần có chuyện xảy ra đều đẩy cậu ra xa tớ, tớ sợ không thể đuổi kịp cậu.”

Giọng càng lúc càng nhỏ, tốc độ nói cũng chậm hơn.

Cô vuốt nhẹ lưng cậu giống như đang an ủi con thú nhỏ đang nức nở. Không ngờ đối phương lại nằm nhoài lên vai cô, nhắm mắt cứ như muốn ngủ thiếp đi.

Hô hấp của cậu phả lên cổ cô, Dư Châu Châu cảm thấy một cảm giác kì dị đang vọt lên, cô thấy tê cả da đầu, không dám di chuyển, sợ đánh thức cậu.

Im lặng như vậy một hồi lâu, cô mới nhỏ giọng gọi bên tai cậu, “Lâm Dương, Lâm Dương?”

Buổi tối như này thật sự rất dịu dàng.

“Thật ra lúc nãy tớ đã giận đấy.”

Cô biết cậu đang ngủ, nói mấy câu này giống như nói cho dòng nước an tĩnh và con thú lớn bên bờ nghe.

Không biết có nhập vào giấc mơ của cậu ấy không nữa.

“Chỉ là tớ không thừa nhận. Ừ, không phải từ bé tớ đã thế đâu, tớ chỉ giả vờ mà thôi.” Cô bật cười, “Ừ, thật ra tớ là một diễn viên giỏi đấy.”

Dư Châu Châu nhìn bầu trời ửng hồng thở dài.

“Lúc nãy nghe cậu kể chuyện, tớ đột nhiên nhớ chuyện hồi bé của mình.”

“Khi đó còn chưa đi học, có lẽ là lúc tớ năm tuổi. Mẹ đồng ý đưa tớ đến công viên nước chơi, tớ rất vui vẻ, kết quả không ăn sáng, sau đó bị cảm nắng lúc chen xe buýt.”

“Mẹ thấy có lỗi với tớ, nói với tớ, tối đưa tớ đi ăn KFC.”

“Lúc đấy KFC chắc mới xuất hiện ở thành phố chúng ta không lâu, rất nhiều bạn nhỏ cho rằng được đi ăn KFC là một chuyện đáng khoe. Nhưng gia đình tớ không tốt, tớ nghĩ cậu cũng nghe rồi, chuyện ba mẹ tớ – nhưng mà sau này sẽ nói với cậu cái này sau, nếu như…. nếu như sau này có cơ hội.”

“Cho nên tớ không ngờ tớ được đi ăn KFC, tớ rất vui.”

“Nhưng sáng sớm mẹ dặn tớ nhớ mang theo một bộ áo tắm nhỏ nhưng tớ quên mất. Cho nên không có cách nào, tớ chỉ có thể mặc áo lót nhỏ và quần sooc nhỏ rồi xuống nước. Điều này dẫn đến… dẫn đến….”

Dư Châu Châu dừng lại, cô cảm thấy lỗ tai mình đỏ bừng, lo lắng nhìn Lâm Dương, cậu vẫn nhắm mắt, lông mi hơi run rẩy, hô hấp bình thản như đang ngủ.

Cô dùng giọng nói khó khăn để kể tiếp.

“Dẫn đến lúc tớ đi dạo phố với mẹ, tuy mặc áo đầm nhưng, nhưng… không mặc sịp.”

Cô cảm giác cậu chàng trên vai đang nhúc nhích, sợ đến mức ngừng thở, sau đó phát hiện đấy là ảo giác.

Sau đó thở phào nhẹ nhõm.

“Đương nhiên, mẹ cũng bất đắc dĩ, chẳng qua tớ lúc đấy là đứa nhỏ mà, không sao hết, dù sao váy cũng dài. Nhưng lúc đi trên đường, tớ rất ngại ngùng, đi rất cẩn thận, chỉ sợ bị người khác phát hiện.”

Dư Châu Châu dừng lại một chút, nhẹ nhàng để đầu Lâm Dương dựa lên tay phải mình.

“Cậu biết không, sau đó, cảm giác này luôn ám theo tớ. Bây giờ tớ mới biết, thật ra tớ rất thích chơi với cậu. Chẳng qua bên cạnh cậu toàn là kính chiếu yêu, tớ không dám đến gần. Tớ sợ bị phát hiện, tớ sợ cậu không dám nói chuyện với tớ như người khác, cho nên mới quyết định cách xa cậu, nói với cậu chúng ta không giống nhau.”

“Trước đây tớ thấy rất phức tạp, không biết nói sao. Thật ra, mọi thứ chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Chỉ đơn giản như thế mà thôi.”

Giọng nói của cô nhỏ đến mức cô không nghe thấy, chỉ còn tiếng hít thở nhợt nhạt.

“Cho nên lần đầu đi ăn KFC cậu không mặc quần lót hả?”

Dư Châu Châu xù lông, đẩy mạnh Lâm Dương ra, nhảy xuống lan can.

Sau đó chỉ vào cậu, ngón tay run rẩy, không nói thành lời.

Cậu chàng ngồi trên lan can vẫn ung dung như thế, cười xán lạn, đôi mắt trong veo không có chút bộ dạng uống say.

“Tớ không lừa cậu, tớ không nói tớ ngủ nhé, chỉ có mỗi cậu cho rằng tớ uống say thôi.”

Cậu làm mặt xấu, nhảy xuống lan can.

“Sao có thể trúng kế dễ vậy, khinh địch quá rồi đấy.”

Dư Châu Châu nghiến răng nửa ngày, không nói gì được, đành xoay người bỏ đi.

Một giây sau bị kéo vào trong lòng ngực ấm áp.

Ngày nóng như vậy, mồ hôi dính lên người, không hợp cho việc ôm ấp.

Nhưng sao cô lại không giãy dụa nhỉ?

Cô không hiểu.

Có lẽ là vì nhịp tim đập loạn sau lưng.

“Châu Châu, không được nói dối, tớ hỏi cậu, cậu phải trả lời thành thật, được không?”

Giọng nói của cậu không tự tin như trước nữa, âm cuối hơi run rẩy.

Dư Châu Châu cảm thấy hoảng hốt.

“Được.”

“Hôm nay cậu tức không?”

“…. Có.”

“Tớ không để ý cậu, có phải cậu…. có chút không vui?”

“…. Ừ.”

“Tớ mời cậu tới, cho dù cậu không thích cậu cũng nhắm mắt đến à?”

“…. Cậu muốn hỏi cái gì?”

Lâm Dương đẩy cô ra, nghiêm túc nhìn vào mắt cô.

“Tớ nói cho cậu biết, thật ra cậu là… là… có chút thích tớ.”

Cậu giống như nói một chuyện gì đấy rất ghê gớm, hai tay dùng sức nắm chặt vai Dư Châu Châu làm vai cô rất đau.

Không ngờ Dư Châu Châu chỉ cười.

Đôi mắt cong cong, cậu nhớ đến con hồ ly nhỏ xù lông ngày bé.

“Là chuyện này à, cậu cứ hỏi tớ trực tiếp là được mà? Cần gì hỏi nhiều thế chứ?”

Lâm Dương há mồm, không nói được gì.

“Cậu cứ như thế, cứ như thế….”

Sau đó đột nhiên đứng lại, nghiêm túc hỏi.

“Châu Châu, cậu thích Lâm Dương hả?”

Cô bé đối diện chắp tay sau lưng, nghiêm túc giống cậu.

“Ừm.”

Học theo bộ dạng chăm chú chắc chắn của cậu bé nào đấy vào một chiều tuyết lớn nào đó.

Giống như năm đó.

Cả thế giới đồng thời im lặng.

Bọn họ đồng thời né tránh ánh mắt nhau, Dư Châu Châu vội nhảy sang một bên, giả vờ ngắm phong cảnh.

“Châu Châu?”

“Sao?”

“Tớ còn một vấn đề cuối, có thể hỏi cậu chứ?”

“….Nói đi?”

“Lần đầu đi KFC, cậu gọi cái gì?”

Dư Châu Châu lập tức đá mông Lâm Dương.

Sau một hồi đánh nhau, cuối cùng mới cúi đầu, ngại ngùng trả lời cậu.

“Không nhớ rõ lắm….”

Cô nhắm mắt lại.

“Tớ chỉ nhớ, cái ghế, rất lạnh.”

Lâm Dương sững sờ, sau đó cười nghiêng ngả.

Dư Châu Châu đi tới, thỉnh thoảng nghiêng đầu, lấm lét nhìn cậu bạn cao to bên cạnh.

Hăng hái, trong sáng và kiên định.

Cầm tay chặt như vậy cứ như liên kết huyết mạch của cô với một sinh mạng của người trẻ tuổi khác.

Cầm tay không buông, ở cạnh tới già.

Bọn họ chỉ làm được nửa câu đầu.

Lâm Dương không hứa hẹn cái gì. Dư Châu Châu cũng không nói, “Chúng ta ở cạnh nhau mãi mãi.”

Hoàng đế sẽ gặp phải chính biến, tứ hoàng phi sẽ bị đày vào lãnh cung.

Nhưng không sao hết, cho dù đằng sau có ngàn vạn binh mã đuổi theo, tứ hoàng phi năm đó vẫn cầm chặt tay hoàng đế, không do dự kéo người chạy trốn.

Khoảng cách tới già vẫn còn rất lâu, mà trong nhiều năm về sau, sẽ có rất nhiều việc xảy ra, trong đó bao gồm cả vui vẻ, hạnh phúc lẫn đau xót.

Bốn chữ sau rồi sẽ có ngày hoàn thành.

Bọn họ không vội vàng.
Bình Luận (0)
Comment