Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 28

Thời Vũ mời Lâm Phong Dự ngồi xe của Ngôn Nhan, bảo tài xế nhà Ngôn Nhan đưa anh về, bị Lâm Phong Dự từ chối thẳng thừng.

Sau khi cứ đi được một chốc lại ngoái đầu nhìn rồi mới lên được xe Ngôn Nhan, Thời Vũ thở dài thườn thượt những mấy lần.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều đợi Thời Vũ nổi đóa và chửi rủa Lâm Phong Dự đây này, kết quả Thời Vũ lại chỉ bĩu miệng. “Hai bà nói xem sao Lâm Phong Dự lại có cốt cách như thế chứ? Người khác thì không lấy một cây kim một sợi chỉ của mọi người, còn cậu ta tuyệt đối không chiếm hời gì của người khác, rõ ràng đã nghèo như thế mà còn không chịu nhận sự thương xót của người khác vì lòng tự trọng, tuyệt đối không lên xe của người khác…”

Ngôn Nhan cảm thấy đây có lẽ không được coi là chửi bới.

Liễu Phi Phi cũng nghĩ vậy.

Ngôn Nhan ho một tiếng. “Sao bà lại khen Lâm Phong Dự, bà không nên cảm thấy tức giận sao?”

Nói đến chuyện này, Thời Vũ nở một nụ cười còn kinh khủng hơn khóc, cực kì ấm ức. “Tôi có thể làm thế nào được? Bây giờ tôi đang theo đuổi Lâm Phong Dự mà, không nghĩ về cậu ta tốt một chút thì tôi còn có thể tiếp tục theo đuổi hay sao?”

Lý do này, quá mới mẻ và thoát tục, đến mức khiến Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan tự nhận mình thấy nhiều biết rộng sau hồi lâu cũng chưa hồi hồn lại.

Ngôn Nhan: “Bà có thể tha cho bản thân bà, cũng tha cho Lâm Phong Dự.”

Thời Vũ lắc đầu, lại có ý chí mạnh mẽ. “Tên đã bắn thì không thể thu lại, tôi nhất định phải kiên trì đến cùng, tuyệt đối sẽ không từ bỏ… Ừm, cũng không vứt bỏ.”

Ngôn Nhan đỡ trán.

Liễu Phi Phi nhếch khóe miệng, không định đưa ra bất cứ nhận xét nào.

Tô Viễn Trạch ngồi ở ghế phó lái cực kỳ không phục. “Thời Vũ, bà nên suy nghĩ kỹ càng lại vấn đề này. Lâm Phong Dự chắc chắn có vấn đề về mắt, một người đẹp trai ngời ngời như tôi đây ở trước mặt cậu ta mà cậu ta cũng có thể quên được… Có khi trí nhớ cậu ta tệ vô cùng.”

“Đó là người đứng đầu khối bọn tôi, ông thì hiểu gì?” Thời Vũ nhìn về phía Tô Viễn Trạch bằng ánh mắt xem thường. “Người ta không nhớ ông, ông còn không biết đường tự kiểm điểm lại à? Điều đó chứng tỏ ông không quan trọng, hơn nữa còn chẳng có chút xíu đặc sắc riêng nào, tóm lại, chắc chắn là vì ông không đủ đẹp trai… Ừm, mũi không đủ cao, lỗ mũi hơi to, lông mày cũng không đủ đẹp, còn cả đôi mắt, trông thâm tình chứ thực ra là trăng hoa…”

Tô Viễn Trạch câm lặng một lát. “Thời Vũ, bà thật sự đang theo đuổi Lâm Phong Dự xong sẽ đá cậu ta rồi đến với tôi hả?”

“Đương nhiên, tôi nói lời giữ lời.”

Tô Viễn Trạch hít sâu một hơi, được rồi, cũng coi như có chút ký thác, nếu không thật sự không biết phải tiếp tục kiên trì thế nào nữa.

Đợi ngày Thời Vũ đá Lâm Phong Dự, cậu ta nhất định phải dẫn Thời Vũ đến trước mặt Lâm Phong Dự diễu võ dương oai, giẫm nát ý chí của Lâm Phong Dự, vậy mà dám không nhận ra cậu ta, vậy mà dám không coi cậu ta ra gì.

—————————

Do ngày trước quá nhiều phụ huynh lái xe trên con đường vào trường Trung học Minh Trí dẫn tới kẹt cứng xe, bởi thế Trung học Minh Trí có quy định là không được lái xe vào con đường này. Giáo viên hay học sinh đều giống nhau, giáo viên còn phải lấy mình làm gương để thay đổi tình hình đó.

Bởi thế Lâm Phong Dự cũng xuống xe ở lối rẽ, đi vào Trung học Minh Trí.

Tài xế đợi ở lối rẽ, Lâm Phong Dự bước chậm đến. Trước khi kéo cửa ra, anh nhìn về một hướng nào đó. Hôm nay anh chỉ bất chợt nhớ ra chuyện mấy bài thi của anh cả mình ở Trung học Minh Trí đều được sắp xếp lại, vì cách giải bài đó quá mới mẻ và hay ho, thậm chí có vài cách là cách mà giáo viên đã dạy học mấy chục năm cũng chưa từng thấy bao giờ, vì thế anh đến Trung học Minh Trí xin một phần tài liệu.

Thật sự chỉ là tình cờ, song cũng có thể gặp được họ, đây cũng được coi là duyên phận đúng không?

Anh lắc đầu, kéo cửa xe ra, ngồi vào trong xe.

Sau khi thấy anh đã ngồi yên, tài xế mới khởi động xe, lái về phía biệt thự nhà họ Lâm.

Lâm Phong Dự xuống xe, nhìn chiếc xe đỗ bên cạnh với vẻ hơi bất ngờ và vui mừng, anh cả về rồi ư? Bước chân anh không khỏi trở nên nhanh hơn.

Lâm Phong Dật về nhà, ông nội cực kỳ phấn khích, quan tâm Lâm Phong Dật đủ kiểu. Tình huống này, đã không phải là lần đầu tiên từ lâu, Lâm Phong Dự cũng đã quen.

Ông nội có vẻ đã dồn hết tinh lực vào đứa cháu cả này, trước đây Lâm Phong Dự không rõ nguyên nhân cho lắm, nhưng sau khi anh biết chuyện đó thì đã hoàn toàn thấu hiểu cho ông nội.

Lâm Phong Dật nghe những lời hỏi han của người lớn, khẽ quay đầu, nhìn sang Lâm Phong Dự, đôi mắt hơi khựng lại, sau đó nói: “Chú có thể hỏi thẳng anh mà.”

“Như thế thì luôn không được tiện cho lắm.”

Lâm Phong Dật yên lặng một thoáng. “Cũng phải.”

Lâm Kiến Sinh kéo lấy Lâm Phong Dật đi chơi cờ, Lâm Phong Dự chào hỏi rồi bèn về phòng mình. Khi đi ngang qua phòng của Lâm Phong Miên, anh nghe láng máng thấy âm thanh trong game liền bất giác gõ cửa, không ai đáp, vì thế anh đẩy cửa, vào thẳng bên trong.

Lâm Phong Miên đang chơi game, chơi quá chăm chú, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới game, không nhận ra bên cạnh có người.

Lâm Phong Dự chỉ nhìn một lúc thì đã biết em trai mình quả thực rất có khiếu ở mảng game online, chỉ có điều dù là ông nội hay bố mẹ đều có quan điểm phiến diện với game online, nói thẳng với Lâm Phong Miên rằng sau khi thi đại học sẽ cho cậu chàng chơi game, thằng nhóc này vậy mà tưởng thật.

Mấy anh em trong nhà, anh cả Lâm Phong Dật thực sự là thiên tài, thi đại học được điểm tuyệt đối, được Trung học Minh Trí coi như một nhân vật trong truyền thuyết, có thể gia nhập vào những nhân vật trong lịch sử của Trung học Minh Trí. Anh hai Lâm Phong Cẩn không đặt chí hướng vào chuyện học hành, khá thích chơi bời, bây giờ cũng không biết chạy đi đâu hưởng thụ cuộc đời rồi. Anh ba Lâm Phong Diễn cực kì có tài năng ở lĩnh vực âm nhạc, nổi lên nhờ một bài hát, trở thành thần tượng thiếu niên, nhận được sự theo đuổi tán tụng của ngàn vạn cô gái. Còn cậu em trai nhỏ nhất Lâm Phong Miên cũng cực kỳ có khiếu ở mảng game online.

Lâm Phong Dự hơi ủ ê, anh không có sở thích gì, cũng không có chuyện gì muốn làm, so với mấy anh em, rõ ràng anh quá mức bình thường.

Có lẽ rất buồn cười, người đứng đầu khối của Trung học Trường Duệ lại có cảm nhận chân thực nhất lòng lòng là vậy, anh cảm thấy mình bình thường đến mức hơi tầm thường.

Sau khi chơi xong một ván game, cuối cùng Lâm Phong Miên đã phát hiện ra Lâm Phong Dự, cậu nhìn Lâm Phong Dự một lúc, miệng hé ra, sau hồi lâu mới nặn ra được một chữ: “Anh…”

Lâm Phong Dự gật đầu, khẽ vỗ vai Lâm Phong Miên. “Chơi đi, nhưng đừng chơi lâu quá.”

Lâm Phong Miên lại yên lặng một lúc, rồi mới gật đầu.

Lâm Phong Miên không thích nói chuyện, với người nhà luôn như thế, huống hồ là với người khác.

Khi Lâm Phong Dự xoay người, vậy mà anh phát hiện Lâm Phong Dật đã đứng ở cửa, đôi mắt Lâm Phong Dật thoáng phần buồn bã.

Tim Lâm Phong Dự thoáng ngưng đập, song anh không nói gì.

Anh rất muốn nói với anh cả mình, những chuyện này không liên quan đến anh cả, không cần phải đè nó trên vai. Bố mẹ quả thực không mấy dồn tâm tư vào con cái, mà nhìn ông nội họ thì quả thực cũng dồn tinh lực vào một mình Lâm Phong Dật, bởi thế mấy đứa trẻ khác hoặc ít hoặc nhiều sẽ hơi có cảm giác thiếu hụt trong lòng, chỉ có điều Lâm Phong Miên là người nghiêm trọng nhất.

Nhưng bố mẹ cũng có quyền hưởng thụ cuộc sống. Đối với việc bố mẹ mình chạy khắp thế giới, vừa theo đuổi sự nghiệp vừa trải qua thế giới hai người, Lâm Phong Dự cảm thấy đó cũng là một phương thức sống, không có gì để nói. Còn cách làm của ông nội thì càng không cần phải bình phẩm.

Lâm Phong Dự đi ra ngoài, Lâm Phong Dật đã đuổi theo.

Sau khi đi được mấy bước, Lâm Phong Dự dừng bước chân. “Anh cả, anh thật sự thích làm bác sĩ à?”

Lâm Phong Dật yên lặng một lúc. “Cũng tàm tạm.”

Lâm Phong Dự cười, vậy thì được.

Anh hy vọng anh cả có thể lựa chọn công việc mà mình thích, anh hai cũng có thể lựa chọn cách sống mà anh ấy thích, anh ba thì cứ làm ngôi sao tùy thích, em trai cũng có thể lựa chọn chơi game mà cậu chàng yêu thích.

Còn bản thân anh, dẫu sao cũng không có sở thích gì, vậy thì gánh vác mọi thứ trong nhà, làm hậu thuẫn vững chắc nhất cho họ.

—————————

Trường Trung học Trường Duệ mau chóng vào học trở lại.

Khối Mười một cũng có thể gọi là khối sắp Mười hai, chuyện đầu tiên làm sau khi đi học lại là bắt đầu chuyển phòng học đến tòa nhà Minh Nhật. Bởi thế hoạt động chuyển phòng học cũng rầm rầm rộ rộ, đến đâu cũng có thể thấy một vài học sinh ôm chồng sách dày cộp đi vào tòa nhà Minh Nhật.

Hội Thời Vũ đã chuyển sách từ sớm, cũng đã tìm được vị trí tuyệt vời nhất, vẫn là hai hàng cuối cùng.

Hoạt động của học sinh học hành bết bát luôn sẽ khiến người ta cạn lời, bởi vì bây giờ họ đang so xem sách của ai mới hơn.

Không ghi chú, thậm chí không mở sách ra, mà còn kiêu ngạo gần chết.

Có giáo viên nghe thấy màn đối thoại giữa họ, vốn muốn dạy dỗ gì đó, song ngẫm nghĩ thấy nói cũng chẳng có tác dụng, dứt khoát thở dài rời đi.

Thời Vũ cực kỳ kiêu ngạo. “Sách Toán của tôi mới nhất, bởi vì tôi ghét nó nhất, chưa từng giở ra một lần nào, mấy bà còn có sách nào mới hơn của tôi không?”

Liễu Phi Phi ngẫm nghĩ, hình như mình đã từng giở ra mấy lần.

Ngôn Nhan cũng nghiêm túc suy ngẫm, mình cũng từng giở ra.

Sau đó bạn trẻ Thời Vũ cứ thế thắng được một nghìn tệ từ chỗ hai cô bạn thân, mỗi người năm trăm.

Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan không phục, lại cược thứ khác. Kể ra cũng lạ, họ cá cược với Thời Vũ, mười lần thì chín lần thua, quá là quái lạ, mức độ quái lạ giống như Thời Vũ khoanh bừa phần trắc nghiệm mà tỉ lệ đúng cao vậy.

……

Vụ học thêm này khá chán với hội Thời Vũ, nhưng cũng có chút niềm vui. Chẳng hạn như nhà ăn trường nấu nướng riêng vì khối họ, đồ ăn ngon hết sảy, buổi tối còn có một bữa phụ, bữa ăn phụ này cũng có hương vị thơm ngon, đến mức ăn xong họ mới về nhà.

Tuy học thêm không khác biệt quá nhiều với học chính thức, cũng chỉ ít hơn một tiết tự học buổi tối, nhưng vì số lượng học sinh trong trường đã ít hơn không ít, hơn nữa lại không có nhiều bài thi mãi không hết kia, nhìn chung mọi người khá thoải mái.

Bầu không khí học tập thoải mái này dẫn tới một vài thứ khác, ví dụ như sân bóng rổ và sân bóng đá luôn có rất nhiều người chạy bộ.

Hôm nay Thời Vũ đã ăn cơm tối, đi ra khỏi nhà ăn, nhìn từ xa đã thấy Lâm Phong Dự trên sân bóng rổ. Cô phấn khích xông về phía trước, thật sự là Lâm Phong Dự.

Thời Vũ dám bảo đảm, những nữ sinh hò hét bên sân, chẳng mấy ai thật sự hiểu biết về bóng rổ cả.

Hừ, dù rằng, thực ra cô cũng không hiểu cho lắm.

“Lâm Phong Dự cố lên.” Thời Vũ gào về phía Lâm Phong Dự.

Một câu nói, dẫn tới sự nhòm ngó của rất nhiều người.

Lâm Phong Dự cũng nhìn một cái về phía này.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi vộm túm móng vuốt đang khua khoắng của Thời Vũ lại, đừng để mất mặt trước mọi người nữa, thể hiện cảm tình với Lâm Phong Dự trước mặt mọi người, nếu bị từ chối thì khó xử biết mấy, sẽ bị người ta coi thành trò cười.

“Hai bà làm gì đấy?” Thời Vũ cực kỳ bất mãn.

“Tém tém lại đi má.”

Thời Vũ lè lưỡi. “Nếu tôi còn tém nữa thì cậu ấy quên luôn tôi là ai rồi.”

Ngôn Nhan ngẫm nghĩ, hình như là đạo lý này.

Thời Vũ nhìn Lâm Phong Dự một lúc, lóe lên một suy nghĩ, vội chạy về phía quán bán đồ dùng trong trường, mua nước khoáng, đợi lát nữa sẽ đưa lúc Lâm Phong Dự nghỉ ngơi, bảo đảm sẽ khiến Lâm Phong Dự cảm thấy hồ đồ, hận không thể lấy thân báo đáp.

Thời Vũ vừa đi, Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đã nghe thấy rất nhiều tiếng rì rào bàn tán.

“Người vừa hô Lâm Phong Dự cố lên là ai thế?”

“Thời Vũ đó, cậu không biết hả? Hoa khôi trường mình đó!”

“Bạn ấy cũng có cảm tình với Lâm Phong Dự hả?”

“Theo đuổi Lâm Phong Dự kinh lắm, bị từ chối hết lần này đến lần khác mà vẫn không chịu khuất phục. Ai bảo hot boy trường mình có sức hút lớn thế chứ.”

……

Thời Vũ mua xong nước chạy về thì bày tỏ với Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi: “Đây là nước tình yêu mà tôi mua.”

Ngôn Nhan nhìn một cái. “Nước khoáng một tệ một chai… Ngay cả nước khoáng hai tệ bà cũng không nỡ mua hả?”

Ngôn Nhan thực sự hơi điên cuồng.

Thời Vũ trừng Ngôn Nhan. “Hai tệ là loại đóng đá, tôi cảm thấy uống nước đá không tốt lắm cho dạ dày, nhất là sau khi vận động mạnh.”

Liễu Phi Phi nhìn thấu Thời Vũ. “Chỉ là bà không nỡ mua nước hai tệ thôi.”

Thời Vũ hừ một tiếng. “Xin lỗi cuộc đời đi, chỉ là tôi nghĩ cho sức khỏe của cậu ấy thôi.”

Chủ yếu là Thời Vũ cảm thấy, hai tệ có thể mua được hai chai, cho nên mua loại nước hai tệ rõ là không hời, đều là nước, còn phân thân phận quý giá cái gì.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi nhìn nhau, đều trông thấy suy nghĩ của mình từ trong mắt đối phương: Lâm Phong Dự kia phải mắt mù đến mức nào mới ưng được Thời Vũ chứ, dẫu sao có tặng không cho họ họ cũng chẳng muốn, nhất là kiểu người có mỗi nước khoáng cũng không nỡ mua loại đắt này, kiên quyết không cần.

……

Khi mọi người trên sân nghỉ ngơi, Thời Vũ vượt qua năm sáu cửa ải, chạy như bay tới trước mặt Lâm Phong Dự, tốc độ đó đủ để tham gia cuộc thi chạy đường dài một trăm mét.

“Lâm Phong Dự, đây là nước tôi đến hẳn cửa hàng mua riêng cho cậu.” Thời Vũ đưa nước cho Lâm Phong Dự.

“Cảm ơn.” Lâm Phong Dự không nhận lấy nước mà đi đến bên sân, cầm khăn lau mặt. “Tôi tự mang nước rồi.”

“Nước của tôi khác nước của cậu.”

Lúc này, Lâm Phong Dự đặt khăn về chỗ cũ, thản nhiên nhìn cô, có vẻ hơi có hứng thú. “Ồ, khác ở đâu.”

“Đây là tấm lòng của tôi, tấm lòng, cậu hiểu không?”

Lâm Phong Dự nhìn chai nước đó mấy giây, rồi lại nhìn khuôn mặt cô. “Tấm lòng một tệ?”

“Lâm Phong Dự, sao cậu có thể thô tục thế chứ, quà nhẹ tấm lòng nặng, đừng thấy nước này chỉ tốn một tệ, nó là tấm lòng của tôi đấy, vậy mà cậu lại không cảm nhận được.”

Lâm Phong Dự gật đầu. “Quả thực là không cảm nhận được.”

Thời Vũ nháy mắt với anh. “Vậy cậu uống một ngụm đi, uống rồi sẽ cảm nhận được thôi.”

Bấy giờ Lâm Phong Dự mới nhận lấy nước trong tay cô, có điều anh không uống ngay mà nghiêm túc nhìn cô. “Sẽ không ủ mưu gì chứ?”

“Không.”

Lâm Phong Dự gật đầu, sau đó đặt nước khoáng sang một bên, vẫn uống nước của mình.

Đợi khi có người đi tới, Thời Vũ cứ thế trơ mắt nhìn Lâm Phong Dự đưa luôn nước mà mình mua cho người ta.

Trái tim Thời Vũ tan vỡ thành ngăm ngàn mảnh vụn.

Cô trừng Lâm Phong Dự với vẻ ai oán, mong có thể trừng anh thành một cái hố to đùng.
Bình Luận (0)
Comment