Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 29

Hôm nay là một ngày đáng để chúc mừng, Thời Vũ tự nghĩ vậy.

Đương nhiên, tuyệt đối không phải vì chuyện cô theo đuổi Lâm Phong Dự đã có tiến triển, mà là lời cô nói rằng cô giáo Phương thích cô đã được Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi công nhận.

Có thể không công nhận được ư?

Thời Vũ cũng chỉ quanh quẩn ở cửa lớp 11/19, vừa khéo tiết sau đó là của cô Phương, sau đó cô Phương đến phòng học sớm, thế là gặp Thời Vũ ở cửa lớp 11/19.

Cô Phương cười tít mắt nhìn cô. “Em có chuyện gì à?”

Thời Vũ thích cô Phương. Cô ấy không chỉ nâng cao nhan sắc chung của đội ngũ giáo viên mà có giọng nói cũng cực kỳ êm tai, không phải kiểu êm tai ngọt ngấy, mà là nói chuyện véo von, âm thanh phát ra tròn vành rõ chữ mà lại nhẹ nhàng. Có lẽ vì những nguyên nhân trên nên dù biết cô Phương cũng là giáo viên dạy Toán, nhưng Thời Vũ không thể nào ghét được.

Đôi con ngươi của Thời Vũ chuyển động không ngừng, cô nghĩ bụng hay là tìm cơ hội mau chuồn đi?

Lúc này, cô Phương lại nói: “Em tìm ai à? Có cần cô gọi ra hộ em không?”

Cô Phương vừa nói vậy, mọi người trong lớp 11/19 đã không hẹn mà cùng nhìn về một phía nào đó, đó là hướng Lâm Phong Dự đang ngồi.

Thời Vũ khẽ ho một tiếng, cảm thấy cô Phương thực sự quá tốt. “Cái đó…”

“Gì em?”

“Cô Phương ơi, em học ở lớp 11/12.”

Cô Phương gật đầu, lúc này thoáng phần thắc mắc, nhìn cô với vẻ cổ vũ, mong cô nói tiếp.

Thời Vũ quả nhiên liền nói: “Tuy rất nhiều người đều nói việc học phải tự dựa vào mình, nhưng em cảm thấy cũng có liên quan đến sự dạy dỗ của giáo viên. Em rất muốn biết, lớp như lớp 11/19 lúc vào học sẽ thế nào, có gì khác với lớp của bọn em… Cho nên em có thể dự thính tiết học của cô được không ạ?”

Cô Phương hơi ngây ngẩn, có vẻ không ngờ cô sẽ nói vậy.

“Được thì được, chỉ là em nghe giảng ở đây, nếu không về lớp…”

“Không sao ạ.” Thời Vũ lập tức chạy xuống tầng ba, dặn dò Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đôi câu, sau đó chạy ngay đến lớp 11/19.

Cô Phương lại một lần nữa trông thấy Thời Vũ, trong mắt có chút chíu bất lực, nhưng sau khi chuông vào tiết vang lên, cô vẫn lên bục giảng, nói với học sinh trong lớp: “Hôm nay tiết học của chúng ta hơi đặc biệt, ừm, có thêm một học sinh dự thính, mọi người đừng nhìn bạn ấy bằng ánh mắt kỳ lạ, cứ như bình thường là được.”

Vì thế Thời Vũ bê ghế của mình, sau đó đặt ghế ở lối đi giữa hai dãy bàn, vị trí vừa khéo ở bên cạnh Lâm Phong Dự.

Cô Phương vừa thấy động tác của Thời Vũ thì đã cười nhẹ. “Cũng tốt, Lâm Phong Dự, em hãy quan tâm bạn Thời Vũ đến dự thính nhiều hơn.”

Các bạn trong lớp cũng cảm thấy thú vị, thi thoảng lại nhìn về phía Thời Vũ và Lâm Phong Dự, cho đến khi cô Phương gõ lên bảng đen. “Vừa nãy đã nói rồi, đừng nhìn bạn đến dự thính bằng ánh mắt kỳ lạ, các em cứ như vậy thì người ta sẽ khó chịu, hiệu suất nghe giảng cũng sẽ giảm xuống.”

Học sinh lớp 11/19 đều biết, cô Phương là một giáo viên khá hoạt bát, trước giờ luôn kết hợp giữa việc học và nghỉ ngơi, nhận định môi trường học thoải mái sẽ có ích hơn cho việc học tập, cho nên phong cách của lớp 11/19 khác hoàn toàn với lớp 11/20.

Khi cô Phương bắt đầu nhận xét về bài thi trong kỳ thi lần trước, học sinh trong lớp lập tức chú ý lên bảng đen. Còn Thời Vũ cũng không trở thành người lạc loài, không còn thu hút sự chú ý của người khác nữa.

Thời Vũ hơi kinh ngạc với sự điều chỉnh mau lẹ đó, những “con cưng” này, thi thoảng tuy sẽ nói cười và tám chuyện, nhưng họ biết rất rõ lúc nào nên làm gì, khi giáo viên bắt đầu nhận xét bài làm, những chuyện khác không thu hút sự chú ý của họ nữa.

Thời Vũ nghiêng đầu nhìn bài thi của Lâm Phong Dự, số điểm trên đó là điểm tuyệt đối 150. Cô chẹp miệng, nhìn anh bằng ánh mắt khâm phục, sau đó vươn tay, kéo nhẹ bài thi.

Lâm Phong Dự nhìn sang cô, đôi mắt ẩn chứa vẻ thắc mắc.

“Cùng xem.” Thời Vũ cười toe.

Lúc cô cười, như có thể xua tan hết sương mù, khiến người ta dù biết cô xấu tính thậm chí có ý đồ khác thì cũng không đang tâm khiến nụ cười của cô vụt tắt.

Lâm Phong Dự không ừ hử gì, nhưng không ngăn cản động tác của cô.

Tốc độ nhận xét của cô Phương rất nhanh. “Đến câu số bảy không có ai làm sai, có bạn nào cần cô giảng không?”

Không ai giơ tay, cô Phương tiếp tục: “Câu tám có hai bạn làm sai, hai bạn đó đã hiểu bài chưa nhỉ?”

“Hiểu rồi ạ.” Có hai giọng nói.

“Câu số chín có năm bạn làm sai. Các em thì sao, bây giờ đã hiểu bài chưa?”

“Hiểu rồi ạ.”

Vì thế cô Phương bắt đầu giảng câu số mười, điều này chứng tỏ số người làm sai câu số mười đã nhiều hơn. Thông thường, chỉ cần có hơn mười bạn làm sai thì cô Phương sẽ giảng kĩ bài này.

Mỗi khi giảng xong một câu, cô Phương sẽ xoay người hỏi những bạn học sinh đó đã hiểu bài chưa, còn chỗ nào không hiểu thì có thể nói thẳng ra.

Đợi đến mấy câu phía sau, cách giảng của cô Phương đã khác: một vài câu cô sẽ không giảng mà đứng sang một bên, gọi một vài học sinh lên bục viết cách làm của họ ra, không chỉ viết mà vừa viết vừa nói ra suy nghĩ của mình và hàm nghĩa của mỗi bước.

Bởi thế, tuy cô Phương giảng rất ít nhưng đạt hiệu quả cao, mọi người cũng tập trung cao độ.

Hai câu cuối cùng, luôn là trọng tâm của trọng tâm.

“Câu này chỉ có hai bạn được điểm tối đa, một là bạn Phương Tưởng, bạn còn lại là Lâm Phong Dự. Lối tư duy giải đề của bạn Phương Tưởng giống kiểu mà cô vừa giảng, bây giờ mời bạn Lâm Phong Dự lên giảng cho cô nghe một cách giải khác.”

Thời Vũ nhìn sang bài thi của Lâm Phong Dự, chữ viết xinh đẹp, đường nét gọn gàng, nếu cô là giáo viên chấm bài thì sẽ cho anh thêm điểm hình thức.

Lâm Phong Dự khẽ nhíu mày. “Nhường đường chút.”

Thời Vũ lập tức đỏ mặt, sau đó kéo ghế nhường đường cho anh, để anh lên bục giảng.

Lâm Phong Dự đứng trên bục giảng quả thực tỏa sáng lấp lánh, mỗi cử chỉ đều là phong cảnh, nhất là động tác xắn tay áo của anh, đẹp trai một cách khó hiểu, khiến Thời Vũ hơi muốn chảy nước miếng.

Lúc Lâm Phong Dự quay lưng lại với cô, Thời Vũ đưa hai tay lên ôm mặt, làm sao bây giờ, muốn xông lên đó ôm lấy eo anh, vùi đầu vào lưng anh quá đi mất.

Người này, sao có thể quá đáng đến vậy, trông đẹp trai đã đủ rồi cơ mà, thành tích lại còn còn trâu bò như thế.

Nhưng, anh không có tiền…

Cuối cùng Thời Vũ cũng cảm thấy tâm lý được cân bằng, so với nghèo, rất nhiều ưu điểm đều bị chiết khấu.

Đợi Lâm Phong Dự nói xong, vẫn có một vài bạn không thể hiểu được.

Cô Phương đứng một bên cười. “Trong phút chốc không thể hiểu được là chuyện bình thường, bởi vì lúc thấy cách giải của Lâm Phong Dự, cô cũng phải nghĩ rất lâu mới hiểu được. Lâm Phong Dự, sao em lại nghĩ ra cách giải này?”

“Không phải là do em nghĩ ra.” Sắc mặt Lâm Phong Dự vẫn như bình thường. “Đây là hướng giải em sao chép từ anh trai em.”

Cô Phương hơi nhíu mày. “Đây đâu thể là sao chép, nếu đây được coi là sao chép thì chúng ta đều đang sao chép mà?”

Lâm Phong Dự khẽ mấp máy môi, không nói gì nữa.

“Bây giờ để cô nói lại một lần nữa về hướng giải bài này …” Cô Phương lại một lần nữa đi lên bục, giảng theo từng bước mà Lâm Phong Dự đã viết…

Lâm Phong Dự về chỗ ngồi của mình.

“Là cách giải do cậu tự nghĩ ra đúng không? Cậu xấu hổ à, tại sao lại không thừa nhận.”

Lâm Phong Dự liếc cô. “Tôi không nói dối.”

Thời Vũ lắc đầu. “Tôi không tin.”

Lâm Phong Dự lại một lần nữa nhìn cô. “Tại sao?”

“Bởi vì… trong mắt tôi, cậu chính là người thông minh nhất, người tài giỏi nhất thế giới, được điểm Toán tuyệt đối, tôi chỉ được điểm tuyệt đối trong mơ thôi.”

Lâm Phong Dự không đồng tình. “Còn có người thi đại học được điểm tuyệt đối nữa kìa!”

“Có người khủng thế cơ á?”

“Có.” Lâm Phong Dự thản nhiên đáp. Thiên tài thực sự ấy, là anh trai ruột Lâm Phong Dật của anh.

Thời Vũ lắc đầu. “Thế thì đảm bảo anh ta mèo mù vớ được cá rán thôi, tôi cảm thấy chắc chắn anh ta không bằng được cậu, trong mắt tôi, cậu mới là người xuất sắc nhất.”

Tuy đôi mắt Lâm Phong Dự đang nhìn lên bục giảng, nhưng vì lời nói của cô mà trái tim có niềm xúc động be bé, dù rằng cô chỉ nói vu vơ mà thôi.

Liệu rằng có một người nào, cho dù bạn không đủ tốt, thì người ấy cũng cảm thấy bạn chính là người tốt nhất, giỏi nhất thế giới hay không?
Bình Luận (0)
Comment