Phù Cửu Âm nghe xong lời này thì lại một lần nữa nhắm mắt, "Ta không có."
Thân Giác nhìn hắn một lúc, vẫn là nhảy xuống trước.
Một giấc này của Phù Cửu Âm ngủ đến giữa trưa, lúc đó hắn mới lười biếng mà rời giường, không đi săn, trước tiên tắm gội rồi đi đến nơi Giải Trầm đang bị nhốt.
Kỳ thật yêu thú đói một khoảng thời gian cũng không bị đói chết được, đặc biệt là loại đại yêu như Phù Cửu Âm, phỏng chừng bỏ đói đến mấy năm cũng không có chuyện gì xảy ra, bất quá Phù Cửu Âm đã sống rất lâu, đối với việc tu luyện đã không còn hứng thú, hiện tại hứng thú duy nhất của hắn chính là ăn, còn có ngủ nữa.
Bất quá, hôm nay vì Giải Trầm nên Phù Cửu Âm cũng không đi săn.
Thân Giác không biết Phù Cửu Âm nói gì với Giải Trầm, hắn hạ một cái kết giới, Thân Giác cùng Song Mặt Xà Nam bị tách ra ở bên ngoài, một chữ cũng không nghe được.
Sau khi Song Mặt Xà Nam xem xét thì xoay đầu nhìn Thân Giác, "Vì sao Cửu Vĩ Hồ đại nhân lại có hứng thú đối với tên tu sĩ kia nhiều như vậy?"
"Không biết." Thân Giác nói xong liền tiếp tục gặm quả phỉ trong tay, nhìn thấy cặp mắt rắn bên cạnh đang trông mong mà nhìn, cậu dừng một chút rồi đẩy một viên phỉ khác đến trước mặt đối phương.
Song Mặt Xà Nam dùng đầu lưỡi cuốn lại, đem quả phỉ nuốt xuống.
"Đói chết, ta muốn đi ăn cái gì đó, sau khi ăn no thì lại khiến Cửu Vĩ Hồ đại nhân ăn luôn ta."
Nó thích ăn tu sĩ, loại đồ ăn như trái cây đối với nó chỉ là đồ ăn vặt thôi, ăn thì ngon đó, nhưng vẫn là tu sĩ no bụng hơn.
Song Mặt Xà Nam rất nhanh liền đi mất, không biết qua bao lâu, Phù Cửu Âm mới đi ra khỏi sơn động. Giải Trầm đi theo phía sau hắn.
Thân Giác ngẩng đầu nhìn đến thân hình Phù Cửu Âm, liền nghe được đối phương nói: "Ta quyết định rời khỏi đây."
Thân Giác nghe được những lời đó thì mắt chuyển qua nhìn eo bài treo trên đai lưng của Giải Trầm, quả nhiên eo bào đã biến thành màu đỏ, đây tượng trưng cho việc đã ký kết khế ước. Eo bài được phát ban đầu đều là màu xanh lục, chờ đến khi đã ký kết khế ước, nó liền đổi thành màu đỏ.
Cậu suy nghĩ một chút liền lập tức bò đến đầu vai của Phù Cửu Âm, ngồi xuống, "Ta đi ra ngoài cùng với ngươi."
Phù Cửu Âm ừ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Giải Trầm, "Khi nào sẽ được truyền tống ra ngoài?"
Giải Trầm trả lời: "Ba ngày sau."
Kỳ thật yêu thú trong cấm địa không thể tùy tiện đi ra ngoài, nhưng Phù Cửu Âm muốn đem một con yêu thú đi ra thì lại dễ như trở bàn tay.
Ba ngày sau, Thân Giác núp trong tay áo của Phù Cửu Âm, được mang ra khỏi cấm địa. Mấy ngày này, Phù Cửu Âm trừ bỏ biến thành nguyên hình trong lúc ngủ, thời gian còn lại đều ở hình người.
Thời điểm được truyền tống ra ngoài cấm địa, có yêu cầu phải đăng ký phẩm giai của yêu thú.
Tu sĩ phụ trách việc đăng ký đều là tu sĩ Nguyên Anh, thời điểm khi nhìn thấy Phù Cửu Âm liền ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày mới lắp bắp hỏi Giải Trầm, "Đây là.. yêu thú gì?"
Yêu thú tầm thường đều là giữ lại nguyên hình đến đây, cho dù là hóa hình lại đây thì họ cũng có thể nhìn ra được nguyên hình trong một cái liếc mắt. Hôm nay tu sĩ nhìn Phù Cửu Âm, đầu tiên là bị mỹ mạo của đối phương chấn nhiếp, theo sau lại phát hiện mình cư nhiên nhìn không thấu nguyên hình của Phù Cửu Âm.
Giải Trầm nhìn thoáng qua Phù Cửu Âm, sau đó mới trả lời vị tu sĩ Nguyên Anh, "Cửu Vĩ Hồ."
Lời này vừa dứt, tu sĩ Nguyên Anh liền ngây ngẩn cả người, bút bị đánh rơi ở trên bàn.
Cấm địa cư nhiên còn có loại đại yêu như Cửu Vĩ Hồ?
Cấm địa vẫn luôn được Ngự Thú Môn trông coi, bọn họ cho tu sĩ tiến vào kí kết khế ước với yêu thú, đương nhiên cũng sẽ từ tông môn đối phương lấy được một số tiền lớn dù cho đối phương có thành công ký kết khế ước hay không. Ngự Thú Môn dựa vào số tiền đó, trong vòng mấy năm lại đây đã trở thành một trong năm tông môn đứng đầu.
Nhưng bấy nhiêu đó tiền cũng không đáng giá bằng một con Cửu Vĩ Hồ trước mắt nha.
Tu sĩ Nguyên Anh trong lòng chua xót, nhưng bên ngoài mặt cũng chỉ có thể chúc mừng Giải Trầm, "Chúc mừng sư đệ nhé, đạt được cơ duyên tốt như thế này."
Kỳ thật Giải Trầm nếu không nói ra việc Phù Cửu Âm là Cửu Vĩ Hồ thì có để lược đi được rất nhiều phiền toái, nhưng Phù Cửu Âm sinh ra là một con hồ ly tính tình kiêu ngạo, sao có thể nguyện ý bị đối phương nói thành một con tiểu yêu bình thường. Hắn nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của tu sĩ Nguyên Anh thì ngạo mạn mà nâng cằm.
Tu sĩ Nguyên Anh sau khi đăng ký xong thì ai một tiếng, ánh mắt nhìn về phía trong tay áo Phù Cửu Âm, "Nơi đó còn có một con sao?"
Người của Ngự Thú Môn cực ký mẫn cảm đối với hơi thở của yêu thú.
Phù Cửu Âm ừ một tiếng, "Là đồ ăn của ta."
Tu sĩ Nguyên Anh vừa nghe liền gật đầu hiểu rõ, sau khi ghi lại tên Giải Trầm thì để bọn họ rời đi. Chờ sau khi bọn Giải Trầm rời đi thì lập tức xoay người đi về phía tông môn.
Cấm địa có Cửu Vĩ Hồ, còn bị đệ tử Thiên Thủy Tông mang đi, đây chính là sự việc trọng đại nhất hiện tại, cần phải lập tức báo lại cho sư tôn.
........
Giải Trầm chuẩn bị ngự kiếm trở về tông môn, y nhìn về phía Phù Cửu Âm thì mới nói: "Tiền bối, bây giờ ta chuẩn bị trở về tông môn."
"Ừ." Phù Cửu Âm đã rất lâu không ra ngoài, hắn nhìn trái rồi nhìn phải, sau đó mới đạp liên phi kiếm của Giải Trầm.
Phi kiếm sau khi lên giữa không trung thì dòng khí đột nhiên biến lớn, Thân Giác ở trong tay áo của Phù Cửu Âm bị gió tốc đến té ngã, sau đó thì không thể không dùng hai móng vuốt gắt gao mà bám lấy cổ tay áo của Phù Cửu Âm, nhưng cho dù như vậy thì lông mao trên cả người đều bị thổi đến lung tung rối loạn.
Chờ đến sau khi đáp xuống mặt đất thì Phù Cửu Âm liền rũ rũ tay áo, nhìn thấy một con "nhím" rớt ra khỏi tay áo.
Giải Trầm thấy được cảnh đó, trong mắt tựa hồ hiện lên một chút ý cười.
Thân Giác đầu óc choáng váng mà bò dậy, chỉ cảm thấy Phù Cửu Âm thật sự rất quá quắt, cậu vốn dĩ đã thiết kế một cái kết giới trong tay áo để chắn gió lại, nhưng cứ hạ xong một kết giới thì lại bị phá, lặp lại vài lần như vậy thì cậu nghe được phía trên đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, lập tức nhận ra Phù Cửu Âm đang chơi cậu.
Lúc cậu ngồi dưới đất còn có chút choáng, nghe được Giải Trầm nói với Phù Cửu Âm: "Tiền bối, trước tiên ta mang ngài đến xem chỗ ở của ta, sau đó lại đi gặp sư tôn của ta."
"Sư tôn thì chính ngươi đi gặp là được, ta mệt rồi, buồn ngủ." Phù Cửu Âm không có chút hứng thú nào đối với những lão già người này lại càng phiền phức hơn so với người kia.
Giải Trầm nghe vậy cũng không nói gì, dẫn Phù Cửu Âm vào bên trong. Thiên Thủy Tông có một quy định, trừ phi sư môn triệu hoán, nếu không thì không được ngự kiếm phi hành bên trong tông môn.
Nghe nói đó là để rèn luyện thân thể cho các đệ tử. Nhưng Nhất Chỉ Phong nơi Giải Trầm ở lại cách Thiên Thủy Tông xa nhất, dựa vào hai chân để đi thì ít nhất cũng phái tốn hết một buổi sáng. Phù Cửu Âm lại không có nhiều nhẫn nại đến vậy, sau khi hỏi Giải Trầm chỗ nào là Nhất Chỉ Phong thì trực tiếp bay lên.
Hắn rời đi, Giải Trầm quay đầu xuống sóc tuyết địa bên cạnh.
Thân Giác không chú ý đến ánh mắt của Giải Trầm, đuổi theo Phù Cửu Âm. Chỉ là cậu không bay nhanh bằng Phù Cửu Âm, trên đường còn bị tu sĩ của Thiên Thủy Tông ngăn cản.
"Ngươi là yêu thú của ai? Không biết nội quy tông môn quy định không được tùy ý phi hành sao?" Tu sĩ kia thoạt nhìn đã hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có râu quai nón, ngữ khí thập phần hung dữ, biến ra một cái lồng sắt từ trong hư không, đem Thân Giác nhốt ở bên trong.
Thân Giác: "..."
Tu sĩ cũng không có đem lồng sắt rời đi, mà chỉ đợi ở tại chỗ một lúc, khi nhìn thấy Giải Trầm tiến lại thì hỏi: "Giải sư điệt, đây là yêu thú con mang về từ cấm địa sao?"
Ông đưa Thân Giác đang bị nhốt trong lồng ra cho Giải Trầm xem.
Giải Trầm tiến lên, kêu một tiếng sư bá, lại nhìn vào mắt của sóc tuyết địa đang bị nhốt trong lồng, mới cất lời: "Đệ tử sẽ hảo hảo dạy dỗ nó."
Tu sĩ nghe vậy thì mới đem lồng sắt đưa cho Giải Trầm, trước khi đi còn đe dọa Thân Giác một phen, "Lần sau lại bay loạn nơi này rồi để ta bắt được, thì sẽ không chỉ đơn giản là nhốt trong lồng sắt như vậy đâu."
Thân Giác: "..."
Giải Trầm chờ tu sĩ đi xa thì mới đem lồng sắt mở ra, một bên nói: "Đó là Thanh Thiện sư bá chuyên quản giới luật ở trong tông môn."
Thân Giác chui ra khỏi lồng sắt, lại chuẩn bị bay đi, nhưng còn chưa kịp cất cánh thì đã bị bắt được. Giải Trầm thở dài, đem Thân Giác đặt ở trên vai của mình, "Ta mang ngươi đi lên."
Nhưng y vừa mới bước đi thì Thân Giác liền nhảy xuống.
Thân Giác cuối cùng vẫn là tự bò lên trên núi, chờ đến khi đặt chân đến Nhất Chỉ Phong thì cậu đã mệt đến tê liệt. Căn bản cậu chỉ di chuyển ở trên cây thôi, đây là lần đầu tiên bò trên cầu thang.
Phù Cửu Âm đã sớm tới nơi, đang đứng chờ ở tảng đá khắc tên Nhất Chỉ Phong, phía sau hắn còn có một đám đệ tử Nhất chỉ Phong đang đứng. Những đệ tử đó đều thật cẩn thận mà đánh giá Phù Cửu Âm, không dám nói chuyện, chờ đến khi thấy được Giải Trầm đến gần thì mới nhẹ nhàng thở ra.
"Sư đệ, đệ đã trở lại."
"Sư huynh, đây là yêu thú của huynh sao?"
.......
Giải Trầm đi đến, trả lời từng câu hỏi, đến khi y chuẩn bị giới thiệu Phù Cửu Âm thì liền nhìn thấy con sóc tuyết địa mới vừa rồi còn không cho mình chạm vào, hiện tại lại ôm mắt cá chân của Phù Cửu Âm, ngồi trên chân Phù Cửu Âm, mệt đến há miệng thở dốc.
Y không khỏi khựng lại một chút, sau mới nói: "Đây là tiền bối Phù Cửu Âm, ta may mắn ký khế ước với tiền bối khi ở trong cấm địa."
Sau khi mọi người biết Phù Cửu Âm là Cửu Vĩ Hồ, trong mắt không hẹn mà cùng hiện lên một loạt hâm mộ, sôi nổi chúc mừng Giải Trầm. Theo sau đó, có người phát hiện sóc tuyết địa đang ngồi ở trên chân Phù Cửu Âm thì hỏi: "Con sóc kia là của ai?"
"Tiền bối."
Có sư muội nhìn thấy Thân Giác, liền nhịn không được nói: "Nó thoạt nhìn thật là đáng yêu, nó đã ký kết khế ước chưa?"
Phù Cửu Âm nghe vậy thì rung chân, khiến cho Thân Giác cũng lắc lư theo, âm thầm truyền âm nói: "Nha, không phải ngươi muốn tìm tức phụ sao? Hiện tại có nữ nhân có hứng thú với ngươi kìa."
Ở Thiên Thủy Tông có rất nhiêu tu sĩ không có yêu thú, Thân Giác cũng không nghĩ cùng những người đó ký kết khế ước, cho nên cậu chỉ có thể dán lên Phù Cửu Âm, làm cho những tu sĩ đó dừng việc đánh chủ ý lên cậu.
Thân Giác bị rung lắc lên xuống, men theo ống quần Phù Cửu Âm bò đi lên, lần này cậu ngồi trên bả vai hắn, bởi vì sợ đối phương lắc cậu ngã xuống nên lần này cậu ôm chặt lấy cổ hắn.
Một phen động tác này dừng trong mắt đám tu sĩ khiến không ít người cười lên, cảm thấy Thân Giác thật là đáng yêu, linh tính.
Giải Trầm thu hồi ánh mắt, hỏi người bên cạnh, "Sư tôn đâu?"
"Sư tôn đang bế quan, đến tháng sau mới xuất quan, việc này ngươi có thể nói cho sư tôn sau, trước tiên qua chỗ chưởng môn đi." Người nọ trả lời.
Giải Trầm gật gật đầu, sau đó liền dẫn Phù Cửu Âm cùng Thân Giác đi đến chỗ ở của y, đệ tử của Nhất Chỉ Phong không nhiều lắm, nơi ở của mỗi người đều có một cái sân, điểm này còn có thể làm vừa lòng Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm ở trong sân đi vài vòng, sau đó thì vào nhà chính.
Giải Trầm hiểu ý, lập tức đem đồ vật của chính mình dời vào nhà ở bên cạnh, còn Thân Giác thì bắt đầu giúp Phù Cửu Âm thu thập giường đệm.
Sau khi chỉnh lý giường xong thì Phù Cửu Âm liền biến thành nguyên hình rồi nằm lên giường, híp mắt nhìn Thân Giác đang thu thập đồ vật, chờ đến khi Thân Giác thu thập đến không sai biệt lắm thì hắn mới nói: "Ngươi nói với Giải Trầm, hôm nay ta muốn ăn gà."
Thân Giác đi ra nhà chính, tìm một vòng mới nhìn thấy Giải Trầm đang nấu nước ở hậu viện.
Giải Trầm nhìn thấy cậu lại gần thì buông xuống củi lửa trong tay, đứng lên, "Làm sao vậy?"
"Phù Cửu Âm muốn ăn gà, ngươi đem gà qua đó." Thân Giác nói xong thì xoay người đi. Giải Trầm rất nhanh liền không nhìn thấy sóc tuyết địa nữa, dừng một chút, y mới một lần nữa ngồi xổm xuống, hướng bếp lò ném một cái củi lửa.