Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 176

Sau núi Nhất Chỉ Phong có nuôi gà, Giải Trầm thầm đánh giá sức ăn của Phù Cửu Âm, cuối cùng bắt về ba con gà.

Y dùng dây thừng trói lại ba con gà còn sống, tạm thời đặt ở hậu viện, chờ sau khi y vào phòng bếp cầm dao trở ra, liền phát hiện ba con gà đã chết.

Mà bên cạnh ba con gà còn có một con hồ ly tuyết trắng.

Tướng ăn tuyệt đối không hề liên quan đến hai chữ đẹp đẽ, hoàn toàn là bộ dáng của động vật đi săn, hai móng vuốt ấn trên thân gà, máu gà chảy đầy đất.

Giải Trầm nhìn thấy một màn như vậy thì dừng một chút, sau đó mới yên lặng cất thanh đao trở về vị trí cũ.

Y ngây người trong phòng bếp một lúc mới trở ra, trên mặt đất ở hậu viện chỉ còn lại lông gà cùng với máu.

Giải Trầm quét tước sạch sẽ lại hậu viện, sau đó đun một ấm trà đưa đến cho Phù Cửu Âm. Phát hiện đối phương vậy mà không có ở trong phòng, y tìm một vòng thì mới thấy Phù Cửu Âm ở trong hồ phía tiền viện.

Phù Cửu Âm lười biếng ngâm mình ở trong nước, mà bên cạnh hắn còn có một con sóc tuyết địa.

Con sóc kia tựa hồ còn đang tắm gội cho hồ ly...

Giải Trầm đứng một bên hồ lẳng lặng nhìn một lúc rồi mới tiến lên phía trước, hơi hơi lớn giọng nói: "Tiền bối muốn uống trà không?"

Phù Cửu Âm không nhúc nhích, nhưng sóc tuyết địa trên người hắn lại nhảy vào trong nước, biến thành người.

Lần huyễn hình này của Thân Giác vẫn có chút thất bại, lỗ tai tuy rằng thu lại được nhưng cái đuôi vẫn còn đó, quần áo che giấu không được, chưa kể còn bị nước làm ướt qua, cái đuôi lộ ra dưới đuôi áo.

Cậu lên bờ, vươn tay với Giải Trầm.

Giải Trầm đưa mâm trà hồng sơn trong tay đưa cho Thân Giác, nhìn đối phương lại một lần nữa đi vào trong nước.

Bởi vì muốn uống trà, Phù Cửu Âm cũng biến thành hình người.

Gương mặt của Thân Giác vốn dĩ chính là chiếu theo dung mạo của Phù Cửu Âm mà biến ra, lúc này bọn họ lại đứng chung một chỗ, nếu như Giải Trầm không biết trước được nguyên hình của hai người thì chỉ sợ đã cho rằng Thân Giác cùng Phù Cửu Âm là một cặp huynh đệ song sinh.

Đặc biệt là khi hai khuôn mặt đồng thời nhìn về phía y.

Ngũ quan cực kỳ giống nhau, nhưng một người là phong tình vạn chủng, diễm lệ như lửa, có thể câu tâm của bất kỳ một người nào. Còn một người khác, tuy rằng đồng dạng cũng có ngũ quan mỹ diễm, nhưng mặt mày cậu không có một chút mị ý, như núi gió, mang một vài phần lạnh lẽo.

Phù Cửu Âm phát hiện ánh mắt của Giải trầm có chút dại ra, sóng mắt hơi đổi, mắt hồ ly cong cong, nói với Thân Giác: "Ngươi đoán thử xem, y là đang nhìn ai rồi ngây người?"

Thân Giác đối với loại đề tài này không có hứng thú nào, cậu cúi đầu sờ soạng cái đuôi đang bị rối lông hết lên, muốn chờ sau khi Phù Cửu Âm về phòng ngủ thì lại tắm một lần, tốt nhất là có thể chải tốt lại cái đuôi khi đang tắm gội.

Chờ đến khi Phù Cửu Âm có chút không vui mà hừ một tiếng, cậu mới ngẩng đầu lên, "Ngươi."

Phù Cửu Âm không nói gì, buông chén trà trong tay xuống, lại biến về nguyên hình, "Trà này ta không thích uống."

Thân Giác thấy thế thì một lần nữa đi đến bờ hồ, cậu không đưa chén trà cho Giải Trầm mà lại đặt nó trên mặt đất kế bên hồ, sau đó liền trở lại bên người Phù Cửu Âm, hầu hạ đối phương tắm gội.

.......

Phù Cửu Âm sống ở chỗ của Giải Trầm, mỗi ngày hắn đều cực kỳ nhàn nhã, nhưng Giải Trầm từ ngày trở lại tông môn thì vẫn luôn bị gọi đi.

Không đến ba ngày sau, tất cả mọi người ở Thiên Thủy Tông đều biết được Giải Trầm đã ký kết khế ước với một con kỳ thú thượng cổ lúc đang ở cấm địa.

Bản thân Giải Trầm chính là một thiếu niên thiên tài, ngắn ngủi thời gian tám năm, từ một phàm nhân cái gì cũng không biết lắc mình liền trở thành một tu sĩ Kim Đan. Loại thiên phú này đủ để khiến nhiều người hâm mộ, hiện tại y còn ký kết khế ước cùng với một con Cửu Vĩ Hồ, này quả thật chính là đứa con của thiên vận.

Không đến thời gian ba tháng, tin tức Giải Trầm có một con Cửu Vĩ Hồ đã truyền khắp thiên hạ.

Thậm chí còn có rất nhiều người đến Thiên Thủy Tông để được nhìn thấy Cửu Vĩ Hồ.

Nhưng với tính tình của Phù Cửu Âm thì căn bản sẽ không đáp ứng việc để người khác tùy tiện nhìn thấy hắn. Giải Trầm tựa hồ cũng có chút hiểu biết tính cách của Phù Cửu Âm, cũng không có đem những người kia đến trước mặt Phù Cửu Âm, chỉ lấy các loại lý do ra để từ chối.

Số lần từ chối nhiều, càng ngày càng nhiều người bất mãn đối với Giải Trầm.

Sau khi sư tôn của Giải Trầm xuất quan, ngay trong đêm liền gọi Giải Trầm qua, cẩn thận hỏi về cơ duyên mà Giải Trầm gặp được trong cấm địa, sau đó ông thở dài một hơi, "Sự việc này bên ngoài nhìn vào có lẽ là chuyện tốt, nhưng thật ra lại khiến con có rất nhiều kẻ thù về sau. Những người đó với con xưa nay không có thù oán, nhưng bởi vì Cửu Vĩ Hồ cho nên sẽ oán giận lên người con, thậm chí có thể sẽ giết con, Giải Trầm, hiện tại điều con cần làm chính là phải đề thăng tu vi của bản thân."

Giải Trầm gật đầu, "Đệ tử biết."

Sư tôn trầm mặc một hồi, lại nói với Giải Trầm: "Nếu con có thể ký khế ước linh hồn với Cửu Vĩ Hồ, người đánh chủ ý lên hắn cũng không nhiều người đến vậy nữa, mà hắn nhất định cũng sẽ bảo vệ con."

Giải Trầm nghe được những lời này, đầu tiên cư nhiên lại nghĩ đến một người khác, cũng không đúng, nói đúng hơn chính là nghĩ đến một con sóc. Y nghĩ đến những ngày đối phương theo dõi mình ở cấm địa, cố chấp muốn cùng y ký kết linh hồn khế ước.

Bất quá bây giờ đối phương tựa hồ đã không còn hứng thú nữa, đại khái là bởi vì đã có thể rời khỏi cấm địa, lại có thêm Phù Cửu Âm kế bên, cho nên cũng không cần những người khác bảo hộ.

"Sư tôn, biện pháp này vẫn là thôi đi." Giải Trầm cự tuyệt, "Như vậy cũng sẽ tổn hại đến đạo tâm."

Huống hồ Phù Cửu Âm cũng không phải kẻ ngốc, việc tùy tùy tiện tiện ký kết khế ước linh hồn chỉ sợ không có bao nhiêu yêu thú có thể làm được.

.......

So với Giải Trầm bận rộn thì Phù Cửu Âm dạo gần đây lại cực kỳ nhàm chán.

Nơi này không có nhiều đồ ăn như cấm địa, nếu có thì chỉ có gà vịt tầm thường, động vật khai trí đều là yêu thú của nhà người ta, không thể ăn được.

Có một lần Phù Cửu Âm bắt được một con khổng tước, kết quả là bị Giải Trầm vội vàng chạy đến khuyên nhủ hắn thả con khổng tước đó ra.

Con khổng tước kia chính là yêu thú của sư tôn y.

Khổng tước thoát khỏi miệng của hồ ly, sợ đến nỗi lông đuôi cũng rớt ra hai cọng, vội vàng bay đi mất.

Nhiều lần như vậy, tâm tình của Phù Cửu Âm kém đi trông thấy, đối với Thân Giác cũng là sắc mặt kém đi vài phần. Thân Giác một chút cũng không thèm để ý, bởi vì Tàng Thư Các của Thiên Thủy Tông luôn mở ra cho đệ tử Thiên Thủy Tông, đệ tử có thể tùy ý đi vào đó đọc sách, cho nên trong khoảng thời gian này, chỉ cần sau khi Phù Cửu Âm ngủ mất thì Thân Giác liền đi đến Tàng Thư Các.

Bất quá, dựa vào chân sóc của cậu thì lại đi quá chậm, có đôi khi cậu sẽ tìm người giúp đỡ, thông thường sẽ tìm đến nam đệ tử thoạt nhìn tương đối yêu quý động vật nhỏ. Cũng có nữ đệ tử chủ động nói đến việc muốn giúp Thân Giác, nhưng Thân Giác căn bản là không dám bò lên vai của các nàng.

Trưởng lão canh giữ ở Tàng Thư Các của Thiên Thủy Tông cũng không ngăn cản Thân Giác tiến vào, bởi vì Tàng Thư Các chỉ quy định không được cho phép người ngoài Thiên Thủy Tông tiến vào, chỉ cần Thân Giác vẫn giữa hình thái động vật, liền không tính là người.

Trước khi tiến vào Tàng Thư Các thì phải ký tên vào, Thân Giác thông thường sẽ in móng vuốt của bản thân lên sách đăng ký, sau đó mới chui vào Tàng Thư Các.

Vào Tàng Thư Các không chỉ có mỗi Thân Giác, còn có một ít yêu thú của đệ tử Thiên Thủy Tông vào đó đọc sách. Nhưng chỉ có mỗi Thân Giác là đến đây nhiều nhất. Nhiều lần như vậy nên có rất nhiều đệ tử nhận ra Thân Giác.

Có người tiến lại gần Thân Giác, nhưng Thân Giác không để ý đến, một lòng tập trung trên sách vở.

Tàng Thư Các ở Thiên Thủy Tông ước chừng có mười chín tầng, muốn đọc hết sách ở một tầng cũng phải tốn đến mấy năm thời gian, đó là chỉ tính đến xem sơ lược qua thôi chứ còn chưa tính đến việc học kỹ công pháp bên trong.

Thân Giác tốn mấy tháng trời mới tìm được sách liên quan đến Ma tu.

Phần đầu giới thiệu một cách kỷ càng tỉ mỉ về mấy tông môn lớn cùng với pháp thuật thường thấy của Ma tu, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, nơi này không có công pháp tu luyện của Ma tu.

Tông môn của Tiết Vấn Xuân là đệ nhất tông môn của Ma tu -- Ảm Hồn Môn. Trong Ảm Hồn Môn có một loại pháp thuật rất nổi danh chính là thuật đuổi quỷ, chính là đem tu sĩ đã qua đời làm thành nô lệ của chính mình, thậm chí nhìn từ bên ngoài thì sẽ không nhận ra được người đó đã chết.

Tu sĩ đã chết thậm chí còn có thể sử dụng thuần thục pháp thuật của họ lúc sinh thời.

Thân Giác nhìn đến thuật đuổi quỷ, nhịn không được nhớ đến những ngày cậu bị Tiết Vấn Xuân bắt lại. Cậu không chú ý đến những người khác, nhưng Tiết Vấn Xuân là trưởng lão của Ảm Hồn Môn, nhất định cũng có nuôi một vài tu sĩ bên người.

.....

Quyển sách này chỉ đơn giản thuật sơ qua những công pháp đó, cũng không có nói về những sơ hở của công pháp, cho nên tác dụng đối với Thân Giác cũng không lớn. Lúc sau Thân Giác cũng không tìm được cuốn sách nào liên quan đến Ma tu, nên liền đi tìm sách nói về loại biện pháp tăng trưởng tu vi thứ ba mà Phù Cửu Âm nói.

Nhưng đáng tiếc chính là không tìm được gì, chỉ tìm dược một đống sách song tu.

Sách song tu toàn bộ đều được đặt trong một góc, người xem sách trong góc đó thông thường đều là đạo lữ với nhau, bọn họ nhìn qua liền phát hiện bên cạnh nhiều thêm một con sóc.

Sóc tuyết địa vẻ mặt nghiêm túc xem nội dung trong sách, một lúc lại dùng cái đuôi để lật sang trang mới.

Nhóm đạo lữ: "...."

Yêu thú tuổi này đều đã biết song tu để gia tăng tu vi rồi sao?

Vậy thì tu sĩ như bọn họ nào có thể lười biếng được!

......

Ở chỗ này đọc sách một lúc lâu, liền bị một đống gia hỏa phiền phức quấn lấy.

"Sóc con, ngươi đang xem cái gì vậy? Sách song tu? Ngươi cũng có đạo lữ sao? Không đúng, nói đúng hơn thì các ngươi gọi đó là phối ngẫu đi."

Đang nói chính là một tên tu sĩ Kim Đan, theo như hắn ta tự giới thiệu thì hắn ta tên là Triệu Thành Tế, là đệ tử Tam Chỉ Phong, năm nay ba mươi tuổi.

Ba mươi tuổi đã có thể kết thành Kim Đan đã rất không tệ, có rất nhiều người đã năm mươi sáu mươi cũng không nhất định có thể kết đan được.

Thân Giác nhìn thấy Triệu Thành Tế đến liền muốn cầm sách lên đổi chỗ khác ngồi, nhưng đối phương vẫn cứ lì lợm la liếm như vậy, một hai phải dính bên cạnh cậu, sau nhiều lần thì Thân Giác liền cảm thấy phiền chán, đem sách trả lại, chuẩn bị trở về Nhất Chỉ Phong.

Nhưng hôm nay, khi Thân Giác vừa tìm được một tu sĩ hỗ trợ về lại Nhất Chỉ Phong thì Triệu Thành Tế đột nhiên xông ra, hắn ta nói với tu sĩ kia: "Ta vừa vặn có việc muốn đi Nhất Chỉ Phong, không bằng để ta dẫn nó đi."

Hắn ta nhìn nhìn sóc tuyết địa đang ngồi trên vai của tu sĩ.

Tu sĩ giúp Thân Giác lập tức cúi đầu nói: "Được, sư bá."

Sư bá?

Không nghĩ tới cái tên Triệu Thành Tế này tuổi còn trẻ mà bối phận cư nhiên lại cao như vậy.

Thân Giác không muốn đi cùng với Triệu Thành Tế, sau đó lại đi tìm thêm vài người, nhưng đều bị Triệu Thành Tế lấy cùng một lý do để ngăn lại.

"Yên tâm, ta chỉ đem ngươi trở về thôi, không làm cái gì khác." Triệu Thành Tế cười cười với Thân Giác, "Nơi này là Thiên Thủy Tông, nếu như ta thật sự muốn làm cái gì với ngươi thì ngươi cũng trốn không thoát được, không phải sao? Yên tâm đi, ta không phải người xấu."

Thời điểm Thân Giác đang còn giằng co với Triệu Thành Tế, Thân Giác đột nhiên nhìn thấy Giải Trầm.

Giải Trầm từ Tàng Thư Các đi ngang qua trước mặt, ánh mắt Thân Giác sáng lên, "vèo" một cái liền nhảy qua, nhanh chóng bò lên trên bả vai Giải Trầm.

Bước chân Giải Trầm khựng lại, chuyển mắt nhìn xuống sóc tuyết địa trên vai mình, ánh mắt hơi đổi, nhưng còn chưa kịp cất lời thì y liền thấy được Triệu Thành Tế đang đi tới.

"Nguyên lai là Giải Trầm sư điệt." Triệu Thành Tế nói với Giải Trầm, lại liếc mắt nhìn Thân Giác một cái, "Đây là sóc ngươi nuôi sao?"

"Không phải." Giải Trầm tựa hồ cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, y khách khí mà xa cách nói chuyện với Triệu Thành Tế, "Thành Tế sư bá, sư điệt còn muốn trở về phục mệnh sư tôn, hiện tại liền không quấy rầy sư bá nữa."

Sắc mặt Triệu Thành Tế hơi cứng lại, sau đó liền gật đầu. "Đi đi."

Giải Trầm gật đầu lại, sau mới xoay người đi về phía trước.

Một đường này đều rất an tĩnh, chờ đến khi tới Nhất Chỉ Phong thì sóc tuyết địa trên vai y lập tức nhảy xuống.

Giải Trầm không cần nhìn cũng biết Thần Giác đi đến phòng của Phù Cửu Âm, thời điểm này có lẽ Phù Cửu Âm cũng nên tỉnh dậy rồi.

......

Thân Giác mới vừa bước vào phòng liền bị hút đến trên giường.

Phù Cửu Âm còn chưa mở mắt, chỉ có cái đuôi đè nặng trên người Thân Giác, "Ngươi lại đi đến Tàng Thư Các? Xem được cái gì rồi?"

"Không xem được cái gì hết." Thân Giác muốn bò ra khỏi cái đuôi, nhưng giãy giụa vài lần cũng không thoát được.

Phù Cửu Âm trở mình, dùng móng vuốt đem Thân Giác kéo ra khỏi cái đuôi, đẩy đến bên cạnh mình, "Vì sao ta lại nghe nói mấy ngày nay ngươi xem sách song tu ở trong Tàng Thư Các?"

Thân Giác dừng một chút, "Sao ngươi lại biết được?"

Mắt hồ ly của Phù Cửu Âm cong thành một đường, tựa hồ đang cười nhạo Thân Giác, "Ngươi không biết sách của mỗi người đọc trong Tàng Thư Các đều bị tự động ghi lại trong danh sách sao? Xem mười mấy cuốn sách song tu liên tục như vậy có cảm giác như thế nào? Càng thêm muốn tìm sóc cái sao?"

Thân Giác: "...."

Khó trách tất cả sách trong Tàng Thu Các đều có thể tùy tiện xem, trước đó cậu còn nghĩ vạn nhất có đệ tử trộm học pháp thuật cao giai rồi bị tẩu hỏa nhập ma thì làm sao bây giờ? Hiện tại mới biết được, nguyên lai đều sẽ được ghi chú lại thành danh sách, không có đệ tử nào sẽ làm chuyện ngu xuẩn đến vậy.

Phù Cửu Âm cười nhạo Thân Giác một hồi thì ném đối phương xuống giường. Sau đó hắn cũng lười biếng rời giường, biến thành hình người, ra ngoài tìm Giải Trầm.

Gần đây Giải Trầm nói muốn xuống núi làm nhiệm vụ, đây cũng là ý tứ của Phù Cửu Âm. Phù Cửu Âm ngốc ở Thiên Thủy Tông đến nhàm chán, liền bảo Giải Trầm đi nhận nhiệm vụ bên ngoài.

Mới vừa rồi Giải Trầm rời khỏi Nhất Chỉ Phong là để đi nhận nhiệm vụ, Phù Cửu Âm nhanh chân chạy đến muốn xem thử y nhận được nhiệm vụ gì, nếu là quá đơn giải thì chạy đến đổi lại cái khác.

Thân Giác thì lại ở nhà chính quét tước một hồi, cuối cùng ở dưới giường tìm được một phong thư cùng với giấy viết thư. Trên giấy viết thư quả nhiên đề cập đến cậu ở Tàng Thư Các đã đọc qua loại sách nào, mỗi lần xem sách thì đều ghi chép lại như thế nào. Tên người nhận thư ghi trên phong thư thế nhưng lại là Giải Trầm.

- ------

Tác giả có lời muốn nói:

Ở đây không có chuột quyền.
Bình Luận (0)
Comment