Khi Đỗ Minh đem chiếc vòng kim loại gắn vào đinh đinh nhân tạo, côn th*t vừa rồi liền được kích hoạt. Đỗ Minh liền thân hành một chút, nó liền to ra, đầu lại nâng cao hơn.
Phía trước Đỗ Minh còn lo lắng còn có tinh hoàn, không có máy chủ ‘Tinh tế phiến ngư’ thì nó không thể hoạt động được, nhưng bây giờ thì lo lắng của cậu chỉ là dư thừa.
Đỗ Minh tham lam nhấm nháp chim giả, tốc độ phun ra nuốt vào dần dần tăng lên, côn th*t trong miệng căng cứng, giống như một câu súng dài, đâm thẳng vào chóp mũi của cậu. Cậu dùng đầu lưỡi bao lấy điểm mẫn cảm trên đầu chim, mặt lưới mềm mại tư tơ ở nơi đó cọ đến cọ đi, khiến côn th*t trong miệng run rẩy. Đinh đinh nhân tạo đều được cấy thân kinh tiên tiến vào bên trong, mỗi tấc da đều mẫn cảm, chỉ cần tăng thêm kích thích, sẽ đạt được độ cứng nhất định.
Hay tay Đỗ Minh nâng phần đáy, miệng lưỡi cùng sử dụng, đinh đinh nhân tạo căn bản không chống đỡ nổi, trong vài phút liền mạnh mẽ bắn ra.
Vị bơ ngọt nị trào ra, Đỗ Minh không kịp tránh, sữa tươi trắng nõn văn tun tóe lên mặt, trên vai, ngay cả tóc cậu cũng dính đầy bơ, khiến cậu chật vật không chịu nổi. Càng trùng hợp hơn, có hai ‘đống’ bơ trắng dính trên đầu nhũ của cậu, dưới sự lạnh lẽo của bơ, đầu nhũ bị kích thích nhếch cao lên, khiến người nhìn thấy chỉ muốn mút lấy.
“……”
Đỗ Minh vươn tay nếm thử hương vị dính trên người mình: Dựa vào, Tinh tế phiên ngư là tên lừa gạt, cái gì là “vị bơ”, rõ ràng là bơ ngọt!
Sau này làm sao cậu dám nhìn vào bánh bơ ngọt a!
Đỗ Minh oán hận ném côn th*t kia xuống, nó nằm trên mặt đất động đậy vài cái, sau khi sử dụng xong liền tự động biết mất, chỉ để lại mùi bơ nồng đậm trong không khí, và dịch thể trên mặt Đỗ Minh còn chưa được xử lý sạch sẽ.
Dưới đất không còn dấu vết của nó, nhưng nó đã từng bắn qua.
Đinh đinh vị bơ đã hoàn thành sứ mệnh, chỉ để lại chiếc vòng kiem loại, vui ở chỗ là cái này được tách ra từ kê kê của Đỗ Minh, bây giờ chim giả biết mất, nó giống như nòng nọc tìm mẹ, bay về phía kê kê của Đỗ Minh.
“Đừng lại!” Đỗ Minh vội vàng kêu lên:“Tao còn chưa chơi đủ! Mày đừng quay lại đây!”
Lời này nửa thật nửa giả, quả thật Đỗ Minh không thích, nhưng về phương diện khác……
Hắn không muốn bị bao lấy lần nữa.
Nói xong Đỗ Minh mới thấy mình ngốc, cái kia là kim loại a, làm sao hiểu ý cậu cho được?
Theo tinh theo lý, chiếc vòng sẽ không lên tiếng.
Nhưng ngoài ý muốn, nó lại trả lời cậu.
Một âm thanh máy móc không phân biệt được nam hay thử không biết thông qua đâu cung kính hỏi cậu:“Ngài / còn / có / nhu / cầu / nào / không?”
Những khái niệm chỉ gặp qua phim điển ảnh, Đỗ Minh ngốc lăng tùy tay chỉ.
Không đợi cậu thấy rõ mình chỉ vào cái gì, một cánh tay vươn ra, nhắm ngay nơi ấy, từ trên cao, lấy hộp bồi dưỡng cực lớn xuống.
Mở nắp, sương mù từ bên trong tỏa ra.
Đợi đến khi sương mù tan đi, bảy nam căn nhân tạo xuất hiện trước mắt cậu. Mà cánh tay cũng biến thành bảy cánh, mỗi tay cầm một đinh đinh nhân tạo hướng về phía của Đỗ Minh.
Đỗ Minh bị đinh đinh bao vây sợ tới mức hai mắt đẫm lệ: “Từ từ, từ từ! Một đám tụi mấy đến cũng được sao?” Cậu nói: “Ở đây chỉ có một cái vòng, làm sao có thể kích hoạt bảy căn đinh đinh kia?”
“Không / có / gì.” Người trí năng dùng âm thanh ôn nhu của Tinh tế phiến ngư trả lời, Nhân công trí năng dùng Tinh tế phiến ngư thanh âm ôn nhu trả lời.
Chiếc vòng kim loại nguyên bản đang đứng trong không khí lập tức bay về phía con chim giả thô nhất dài nhất nằm ở trung tâm, tự động điều chỉnh phương hướng, chớp mắt liền nằm dưới đáy những vật kia.
Sau đó, đầu bảy căn đinh đinh đồng thời lóe một đạo hồng quang.
“Nó / chính / là / 7 / in / 1 / ……”
…
Khúc 7 trong 1 là bạn chém =)) nhưg đại loại ý tứ của nó chính là như thế.