Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu

Chương 12

Đỗ Minh nằm ngửa trên bàn công tác của Tinh tế phiến ngư, bị trí năng ngoài hành tinh khi dễ làm cho thần trí không rõ.

Hai tay trái phải cầm một chim giả nhân tạo, phải thủ *** cho nó, chỉ cần dừng lại, hai cánh tay bằng máy sẽ hung hăng trừng phạt cậu, dùng hai côn th*t cứng rắn đó quật vào cổ tay.

Mà ở trước ngực Đỗ Minh, hai căn dự tợn khác như trẻ con tìm sữa mẹ, ở trước đầu nhũ ma sát xoay tròn, cọ đến hai điểm hồng đỏ ửng đứng sựng lên, giống như hai quả đào đang chờ người hái. Sữa tươi trên người cậu cũng bị cọ tùm lum, khiến khắp nơi trên người cậu nhớp nháp không chịu nổi, thậm chí có chút bơ từ đầu nhũ cậu nhỏ xuống, nếu để người thấy được, tuyệt đối sẽ hung hăng mút vào.

Hai chân Đỗ Minh bị cánh tay bằng máy kia tạo thành hình chữ M, nơi tư mật giữa hai chân bại lộ ra bên ngoài, Tiểu Đỗ Minh bị chiếc vòng bao lấy hơi hơi ngẩng đầu, bởi vì phần gốc bị chế trụ, khiến nó muốn cương cũng không được, hai quả trứng nhịn không được run rẩy, cây gậy nhỏ cũng nghẹn đến mức xanh tím, thật khiến người trìu mến. Mà ở bên dưới, cúc huyệt đỏ sậm như có ý chí của mình, nhẹ nhàng thở dốc, khép mở, giống như đang hy vọng có vật gì đó để nó cắn nuốt, nhồi đầy bên trong. Rõ ràng chưa được bôi trơn, cúc huyệt tự động phân bố ra chất lỏng trong suốt, xem ra đã rất đói rồi.

Chân trái bị gấp lên, cánh tay máy khống chế một căn đinh đinh đặt ở giữa đùi Đỗ Minh, làn da mẫn cảm bị chà sát rất nhanh liền đỏ lên, nhưng có sự trợ giúp của bôi trơn, tần suất lên xuống càng lúc càng nhanh, dần dần chỉ còn lại tiếng nước.

Mà chân bên phải của Đỗ Minh, một căn đinh đinh khác dùng đầu đỉnh mẫn cảm ma sát lòng bàn chân của cậu, ngẫu nhiên sẽ “dùng quá sức” không cẩn thận cọ phải ngón chân Đỗ Minh, ở giữa hai ngón chân để lại chất lỏng trong suốt. Đỗ Minh bị cọ đúng chỗ ngứa, muốn trốn nhưng chỉ có thể nằm im tại chỗ, toàn thân trên dưới đều bị kích thích, đùa giỡn đến cậu liên tục thở dốc, nước mắt rơi đầy mặt, toàn thân đỏ bừng.

Trước kia có xem qua vài GV nặng, Đỗ Minh cũng từng ảo tượng mình sẽ giống như sao nam GV “chơi trò cưỡng ***”, một gã đàn ông đứng bên cạnh cậu, bắt cậu thủ ***, ở trên mặt, trên người bắn ra từng đợt tinh hoa……

Nhưng đến khi cậu thật sự được hưởng bữa tiệc như vậy, cậu mới hiểu được ── thần thiếp thật sự làm không được a!!

Khoái cảm ào ạt như nước, nhưng phần thân lại bị trói buộc không thể bắn tinh, thậm chí cũng không thể cương. Thân thể và tâm linh xung đột khiến cậu mệt mỏi, nhưng càng mệt mỏi lại càng muốn!

Đỗ Minh toàn thân đều nóng lên, từ đáy lòng khát cầu một người hung hăng cắm vào hậu huyệt của mình, thay phiên thao cậu, để dịch thể nóng bỏng tiến vào trong thân thể, dùng côn th*t thỏa mãn thân thể hư không đã lâu. Cậu khát vọng có người giải phóng trói buộc cho mình, để cậu có thể phun trào, bắn đến tinh tẫn nhân vong, ba ngày không xuống giường được.

Mà người có thể thõa mãn được dục vọng của cậu, đang ở chân trời, xa xa ngoài hệ ngân hà.

Cánh tay cuối cùng cầm “chim mẹ”, nó đang trong tình trạng xoay tròn. Thứ đó vốn đã tráng kiện sau khi thêm công năng, càng tăng thêm uy lực ủa nó, nhưng không có người khống chế chúng nó cũng chỉ là một đống máy móc mà thôi.

Đỗ Minh nghĩ, tốt xấu gì nó cũng giống một truyện cổ tích nổi tiếng.

──[ Hoàng tử Bạch Tuyết và bảy chú đinh đinh ].

Quy đầu mượt mà ẩm thấp xoa nhẹ tiểu huyệt, “chim mẹ” thong thả xoay tròn từng bước xâm nhập vào cơ thể của Đỗ Minh. Cậu thả lỏng người, cũng hiểu lúc này mà chống cự cũng vô ích, không bằng cứ hưởng thụ hầu hạ của nó, những người khác dù muốn cũng không có cơ hội đâu.

Cậu liếc mắt nhìn chim mẹ đang nằm trong cơ thể của mình, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, bắt đầu cảm nhận khoái cảm nó mang đến. Quy đầu tiến vào dũng đạo, dùng tốc độ thong thả mà kiên định từng bước đẩy mảnh, mã mắt tự động phân bố chất bôi trơn, khiến cúc huyệt đang buộc chặt thả lỏng hơn, những vẫn đem lại đau đớn, khiến dục vọng phía trước mềm xuống.

Nếu thứ đang thao túng đinh đinh không phải là người trí năng mà là Tinh tế phiến ngư thì nam nhân nhất định sẽ chăm sóc giúp cậu an ủi dục vọng của mình, khiến cậu thoải mái hơn.

“…… Tinh tế phiến ngư……”

Đỗ Minh thầm gọi cái tên kỳ lạ này. Tần tiên sinh có nói, tên của bọn họ không thể dùng ngôn ngữ của người trái đất đọc được, dù vậy nhưng Đỗ Minh vẫn mong mình có thể biết được tên thật của Tinh tế phiến ngư, dù là tiếng ngoài hành tinh, cậu cũng có thể học mà.

côn th*t trong cơ thể vẫn lấy tốc độ như trước xâm nhập vào trên trong, rõ ràng chỉ mới mấy phút, nhưng Đỗ Minh lại thấy thời gian trở nên dài hơn.

Khi chim mẹ gần như tiến sâu vào trong hậu huyệt của Đỗ Minh, bỗng nhiên một tiếng nói máy móc vang lên trong không gian, âm thanh kia rõ ràng không phải ngôn ngữ của người địa cậu, nhưng kỳ lạ ở chỗ Đỗ minh lại hiểu nó đang nói gì.

──“Đã đến nơi tập trung”

──“Hệ thống bắt đầu kết nối”

Sau đó cả căn phòng đều sáng lên.

Cho dù Đỗ Minh đã nhắm mắt, nhưng ánh sáng kia vẫn xuyên qua mí mắt của cậu, phản chiếu bóng tối bên trong.

Đỗ Minh có dự cảm, kích động mở hai mắt.

Chỉ thấy vô số kim quang từ trên trời giáng xuống, vây quanh Đỗ Minh. Lúc đầu, chúng nó chỉ nghịch ngợm cọ xát thân thể của Đỗ Minh, nhưng khi cảm nhận được chiếc vòng kim loại cắm sau tiểu huyệt, giống như bị kích thích bắt đầu khởi động, nhanh chóng tập trung lại, nơi đáng lẽ là cánh tay bằng máy, trong chớp mắt liền biến thành một bóng người mơ hồ!!

Đỗ Minh khẩn trương đến nước miếng cũng quên nuốt, cậu không tin nhìn kim quang ở sau mông mình dần dần biến thành thực thể, cứ như vậy “mọc” thêm một người!

Trước hết là khố bộ của “Người máy”, rồi mới đến đùi và khoang bụng của hắn … cuối cùng là gương mặt của người nọ.

Tinh tế phiến ngư đã xa cách hơn một tháng, cứ thế xuất hiện trước mặt cậu.

Tinh tế phiến ngư cúi đầu nhìn liền hiểu bây giờ mình đang trong tình huống nào. Hắn không nói một lời, nâng chân Đỗ Minh lên, hung hăng đẩy hông về phía trước, cả phần thân còn ở bên ngoài liền tiến vào trong dũng đạo nóng bỏng, điểm G bị ma sát khiến thắt lưng Đỗ Minh nhũn ra, lên tiếng rên rỉ.

“Đã lâu không gặp, em thích lễ vật tôi để lại cho em chứ?”
Bình Luận (0)
Comment