Xung Động

Chương 132

“Thành Nghiệp chưa niêm yết trên sàn chứng khoán, vì vậy việc xử lý những vùng xám* trong kinh doanh càng cần hết sức thận trọng, vừa rồi K đã nói rất rõ ràng, hiện nay chủ tịch Trương có thể chuyển giao tức thời 30% cổ phần cho Trịnh tiên sinh, đây là một con số đáng kể, với một tập đoàn quy mô như vậy, kể cả cổ đông lớn nhất cũng khó có thể nắm giữ quá 50%. Hiện tại để bình ổn những cổ đông trung lập, củng cố vững chắc niềm tin của họ vào Trịnh tiên sinh, việc này khả năng cần đến tiềm lực của Trụ Phong.” Luật sư Bùi lật rõ toàn bộ vấn đề với Trịnh Diệu Dương.

Ta ngắt lời: “Tức là muốn Trụ Phong và Thành Nghiệp giao chéo quyền sở hữu*? 30% cổ phần Thành Nghiệp chuyển quyền cho Trụ Phong, nhưng 15% của Từ Tú Phương lại mua với danh nghĩa cá nhân Diệu Dương, như vậy xem ra…”

K gật đầu tiếp lời: “Tôi biết ngài muốn nói gì, làm vậy xem ra rất táo bạo, nếu đã sở hữu chéo, Trịnh tiên sinh sẽ rơi vào một tình thế hết sức mạo hiểm, một khi mất Thành Nghiệp, rất có khả năng Trụ Phong cũng bị sa lầy theo. Nhưng tôi đã là cố vấn luật pháp của vụ này, đương nhiên sẽ không liều lĩnh đưa ra một đề nghị sai lầm, trên thực tế hành động thoạt nhìn có vẻ thiếu thận trọng này lại chính là biện pháp thu phục lòng người rất hữu hiệu, và cũng chỉ có cách này mới có thể ổn định được những cổ đông trung lập, khiến bọn họ không dám tùy tiện nghiêng về phe nào.”

Tia sắc bén thoáng lấp lánh trong mắt K: “Không những thế, nhờ vậy Trần tiên sinh có thể lấy danh nghĩa Trụ Phong tham gia Thành Nghiệp, cả hai người cùng thuận lợi bước vào hội đồng quản trị, chiếm giữ hai ghế chủ chốt, kết quả đã quá rõ ràng, Trịnh tiên sinh đương nhiên cũng củng cố được đáng kể quyền kiểm soát của mình. Tất nhiên, việc chuyển giao cổ phần này liên quan đến hai công ty khác quốc gia, vì thế tình hình sẽ phức tạp hơn nhiều. Tóm lại, đây là vấn đề GT chúng tôi cần giải quyết một cách hoàn hảo nhất, dù quá trình thực hiện tương đối khó khăn.”

Bùi Dũng chốt lại: “Bởi vậy như tôi đã nói, nhiệm vụ hàng đầu của chúng tôi là giúp Trịnh tiên sinh nhận quyền thừa kế và chuyển giao được quyền sở hữu cổ phần trong thời gian ngắn nhất; đồng thời theo ý hai vị, điều tra tính hợp pháp của số cổ phần các công ty khác đang nắm giữ, đó cũng là bằng chứng cơ sở để dàn xếp đôi bên, đương nhiên mục tiêu quan trọng nhất vẫn là Nghiêm thị.” Thật chỉ có luật sư ranh ma có hạng mới có kiểu thản nhiên gọi “uy hiếp” là “dàn xếp đôi bên”.

“Mới đây chúng tôi đã bắt đầu điều tra, tranh thủ tập hợp thông tin toàn diện, một tuần nữa tôi sẽ gửi cho các vị báo cáo ban đầu, có vấn đề gì chúng ta trao đổi qua điện thoại.” K đứng lên bắt tay chúng ta.

Ngắn gọn nhanh chóng, một cuộc thảo luận hiệu suất cao cũng chỉ cần chừng ấy, tuyệt đối lược hết các bước rườm rà, luật sư đại diện vội vội vàng vàng, quả là chỉ có GT danh tiếng mới có tư cách đứng lên về trước thế này.

Chờ các chuyên gia đi cả, rốt cuộc ta hỏi Trịnh Diệu Dương: “Cậu bảo có manh mối, là ai vậy?”

“Con gái nuôi của Nghiêm Đình Quân, cũng là nữ chiến binh đứng đầu chiến tuyến Nghiêm thị, mới nổi lên mấy năm gần đây thôi, một cửa của cô ta nhất định phải qua.”

Ta cười khẽ: “Ráng mà giữ lấy phong độ quý ông~”

“Là tự anh nói nhé, đến lúc sinh chuyện thất thiệt ầm ĩ, tôi miễn phân bua à~” Cậu ấy cũng giỡn lại.

Ai biết được, ngày hôm sau giữa hội đồng quản trị Thành Nghiệp, rốt cuộc lại thành một màn bối rối bất ngờ – ta gặp lại Sandy, bất quá hiện giờ, tên cô ấy đã là “Nghiêm Khả Tuệ”.

Ngay giây đầu tiên bốn mắt chạm nhau, cô ấy lộ ra một thoáng thất thần, ta cũng sững sờ. Sandy hôm nay sang trọng và lịch lãm hơn trước kia rất nhiều, mà chỉ riêng tia sắc sảo cố hữu trong mắt vẫn không hề thay đổi.

Sự xuất hiện của ta và Trịnh Diệu Dương khiến hội trường lập tức mất kiểm soát, thành viên ban giám đốc bắt đầu rì rầm thảo luận, đủ loại phỏng đoán không ngừng bị đưa ra, không khí phòng họp phút chốc muốn nổ tung, hiển nhiên, GT đã mail những văn bản về việc thừa kế đến từng người có mặt, kinh hoàng nhất không ai khác chính là kẻ đứng sau trò bỉ ổi kia. Chứng kiến Trịnh Diệu Dương ung dung bước vào, toàn thân còn rừng rực lửa phục thù, phải chăng càng chói mắt, mà cũng càng khiến bọn họ hoảng hốt hơn?

Nhưng rõ ràng Nghiêm Khả Tuệ không nằm trong số những người bị chấn động, cô ấy bình tĩnh đứng dậy, hội trường dần dần yên lặng trở lại, dường như tất cả đều đang nín thở chờ xem giây phút trận ác chiến bùng nổ.

Nhưng thực tế, cô ấy chỉ nhẹ nhàng chìa tay ra, mỉm cười xã giao: “Trăm nghe không bằng một thấy.”

“Nghiêm tiểu thư, mong rằng hành động tùy hứng của tôi không khiến các thành viên khác trong hội đồng quản trị hiểu lầm.”

“A, mọi người đều đang chờ sự xuất hiện của Trịnh tiên sinh a, ở đây, ngài tuyệt đối có quyền lên tiếng.” Khí thế của cô ấy đã khác xa xưa kia, chúng ta đều phải trải qua những biến cố nhất định mới hoàn toàn lột xác được như hôm nay.

Bao nhiêu năm qua, ta không hề liên lạc với cô ấy, cô ấy cũng chưa một lần tìm đến ta. Không thể tưởng tượng được có ngày gặp lại trong tình thế đối địch này, thật sự quá bất ngờ.

Thái độ của cô ấy đã tự nhiên như thường: “Vị này chính là Trần tiên sinh của Trụ Phong phải không? Hân hạnh.”

A, ra cô ấy đã biết trước vai trò của ta, thậm chí hiểu còn rõ hơn ta biết về cô ấy nhiều,Sandy ngày hôm nay đã là người nhà triệu phú, thân phận đâu thể như xưa.

“Hân hạnh.” Ta mỉm cười, kể như tự nhiên.

Ngồi xuống ghế rồi, các loại đấu khẩu không hề có dấu hiệu chấm dứt, dù sao đối mặt trực diện cũng chẳng làm khó được Trịnh Diệu Dương. Ta đưa mắt nhìn quanh hội trường tìm kiếm Mâu Quân Khải, nhưng vô ích, tin đồn hắn không bao giờ đích thân ra mặt xem ra không sai. Sau đó, ta tiếp tục quan sát thái độ người kia – Nghiêm Khả Tuệ liệu có biết gì về những hành động của cha nuôi cô ấy không? Bằng những gì ta hiểu về Sandy, cô ấy dù cá tính quật cường nhưng luôn luôn thẳng thắn và công bằng, chưa bao giờ làm gì độc địa hại đến người khác, vụ hãm hại Trịnh Diệu Dương hẳn không có sự tham gia của Sandy, vì cô ấy vẫn đang giữ vững khí thế âm trầm đối đầu hoàn toàn tự nhiên, cũng không hề có vẻ giả dối lấp liếm.

Lần trình diện đình đám này khiến nhận thức của mọi người về Trịnh Diệu Dương đã thay đổi đáng kể, ta biết cậu ấy dễ dàng thâu tóm được sự chú ý của cả hội trường này, dù trong số đó hỗn tạp không ít tư tưởng tiêu cực, nhưng không quan trọng, ấn tượng mạnh mẽ ban đầu của hội đồng cổ đông mới là vũ khí lợi hại nhất, mỗi người bọn họ lúc này đều đang thầm đánh giá lại thực lực của cậu ấy. Ta cũng không lên tiếng nhiều, chỉ tùy lúc thích hợp đưa ra một vài ý kiến về những điểm quan trọng chủ chốt, có mấy người sau khi quan sát Trịnh Diệu Dương chán chê, lại chuyển tầm ngắm sang ta, vốn không thể tránh né trước kiểu tấn công này, chúng ta chỉ ung dung đón nhận, cốt sao không khiến bọn họ hoang mang.

Bước ra khỏi cao ốc Thành Nghiệp, ta có chút bồn chồn không yên.

“Hai người biết nhau hả?” Trịnh Diệu Dương vừa mở miệng đã khiến ta thêm bối rối.

“Ừm?”

“Anh và Nghiêm Khả Tuệ biết nhau.” Lần này là khẳng định.

“Tôi có phải tỏ lời tán thưởng về sự quan sát nhạy bén của cậu không? Hay nên chăm chăm báo cáo với cậu tất tật những gì tôi làm?”

“Trần Thạc, lâu rồi không nghe anh châm biếm tôi thế này.”

Ta khựng lại, nhìn cậu ấy: “Rốt cuộc cậu có ý gì?”

“Anh trước kia từng ở Thành Nghiệp, quen biết Nghiêm Khả Tuệ cũng chẳng có gì lạ, nhưng điều làm tôi không thể hiểu là… tại sao anh phải né tránh?”

“Cậu cho rằng tôi đang né tránh?”

“Nói vậy không đúng sao?”

Không gian phút chốc trở nên ngột ngạt nặng nề.

“Nghiêm Khả Tuệ là người yêu đầu tiên của tôi, cuối cùng cô ấy đá tôi, câu trả lời này đủ cho cậu chưa? Ý cậu thắc mắc chỉ có thế chứ gì?” Nói xong, ta ngoảnh mặt bỏ đi.

Thực sự không hiểu vì sao mình đột nhiên nổi giận, không phải bởi một chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ, chỉ là… chỉ là không muốn phải nhớ lại những mất mát đã qua. Ngày hôm nay ta cùng Trịnh Diệu Dương liều lĩnh đi trên một con đường đầy rẫy “mất mát” chờ chực, năm ấy ta quá vô dụng, đã không cách nào che chở cho Sandy… giờ lại cổ vũ Diệu Dương xông vào cuộc đấu đá còn mạo hiểm hơn gấp bội, ta chỉ sợ có khi nào mình sai lầm rồi…
Bình Luận (0)
Comment