Xung Động

Chương 133

Lên xe, chúng ta đều im lặng, cũng không hiểu đang bực bội hay vì cái gì, từ khi cậu ấy bình phục tới giờ, giữa chúng ta dường như luôn tồn tại những cơn sóng ngầm không thể kiểm soát, càng gần gũi, mà cũng càng e dè, chỉ sợ những xúc cảm yếu đuối một lần nữa trào động, khỏa lấp mọi ngóc ngách tâm hồn.

Giữa lúc ấy, di động đổ chuông, ta bắt máy, giọng chào hỏi từ đầu dây bên kia khiến ta thoáng kinh ngạc, liếc thật nhanh qua Trịnh Diệu Dương, cậu ấy vẫn chăm chú lái xe, không có vẻ để tâm.

“Tìm anh, hy vọng anh không thấy quá vô duyên.”

“Vẫn là bạn bè mà?” Ta nhẹ nhàng nói. Nghĩ lại chuyện cũ, thực tình đối với cô ấy cũng chưa từng đến mức đoạn tuyệt, nếu cô ấy đã cố tình lấy số của ta, hẳn đã có ý muốn cho đôi bên thêm một cơ hội gặp gỡ.

“Em biết mấy năm qua, ở Trụ Phong anh rất xuất sắc, trước kia em đã nghĩ anh tới nơi nào cũng đều hơn người.”

Ta hỏi thẳng một câu đặc biệt nhạy cảm: “A Lâm khỏe chứ?”

“Tìm được đối tượng phù hợp, phẫu thuật ghép tủy rồi, Nghiêm Đình Quân không bạc đãi bọn em.”

“Ừm.” Đột nhiên cảm thấy chẳng còn gì để nói, ta có chút trầm mặc, mơ hồ nhớ lại những chuyện trước kia.

Năm đó chúng ta cùng làm việc cho Thành Nghiệp, A Lâm là anh trai Sandy, đột ngột phát bệnh hiểm nghèo, để cứu anh ta, Sandy không do dự đến nương nhờ Nghiêm Đình Quân, kẻ vốn đã thèm muốn sắc đẹp của cô ấy từ lâu. Sự thực lúc ấy chỉ có duy nhất ông ta đủ tài lực giúp đỡ anh em cô ấy, hơn nữa, điều quan trọng nhất là… ông ta tình nguyện làm mọi việc.

Còn ta, một kẻ nhỏ nhoi mới phấn đấu ở Thành Nghiệp chưa đầy hai năm, không cách nào gánh nổi một gánh nặng như vậy, lực bất tòng tâm, trong tình cảnh ấy, càng chần chừ chỉ càng thêm sa lầy, rốt cuộc cô ấy ra đi.

Ta không biết cô ấy làm thế nào để có thể từ tình nhân bí mật biến thành con gái nuôi, thậm chí còn có được thế lực và địa vị thực sự như hôm nay, nhưng bằng những gì ta hiểu về Sandy, cô ấy chưa bao giờ là một cô gái tầm thường, mà đó cũng là lý do khiến ta còn nhớ về cô ấy.

Sandy khác với Lydia, với một người thuần túy là ái tình, một người còn hàm chứa phần nào sự thân thuộc, có lẽ vì quãng thời gian cùng với cô ấy đã để lại ấn tượng quá sâu sắc, bởi vậy dẫu kết thúc ra sao trong lòng vẫn lưu lại một chút ký ức ban đầu giản đơn thuần khiết… những tình cảm này cũng không vì cuộc tình mãnh liệt với Trịnh Diệu Dương sau này mà hoàn toàn phai nhạt.

Có lẽ trong khoảnh khắc chúng ta đều vô thức thầm nhẩm lại quá khứ, bởi vậy đôi bên cùng im lặng, cứ như vậy cầm máy lắng nghe tiếng thở đều đặn của đối phương, cho đến khi cô ấy lên tiếng: “Trần Thạc, nếu phải đối đầu trực diện trên thương trường, em sẽ không công kích anh.”

“Có lời này của em cũng đủ rồi.”

“Mời anh một bữa cơm được chứ?”

“Khỏi cần rào đón, vì anh mới là người mời em.”

Đầu dây bên kia bật cười khẽ: “Không chừng… anh còn cần em làm sứ giả ấy chứ.”

“Việc ấy thì hẳn rồi.”

“Nhưng chuyện sai nguyên tắc em sẽ không giúp đâu đấy.”

Này không phải chính là mục đích của ta và Trịnh Diệu Dương sao? Ải đầu tiên, Nghiêm Khả Tuệ. Một bữa cơm đã muốn xử lý xong xuôi tất cả? Đương nhiên không có chuyện dễ dàng như vậy.

Vừa ngắt máy, kế bên đã nghe tiếng chất vấn: “Cô ta kiếm anh ôn chuyện cũ sao?”

“Sao hả? Sợ tôi bắt tay với cô ấy trở mặt?”

“Anh dám!”

“Nếu vậy thật, rồi cậu làm sao?” Ta khoanh tay trước ngực, có chút hứng thú hỏi.

“Anh nổi hứng gì rồi hả?” Cậu ấy lừ mắt với ta.

“Mắc gì cậu nghĩ vậy?”

“Nếu anh trở mặt, tôi hai tay dâng Trụ Phong cho anh.”

“Vậy cậu nhớ dâng cho đủ, đừng để 20% cổ phiếu không dưng chạy quàng sang Thành Nghiệp.”

“Anh biết rồi…”

“Trịnh Diệu Dương, Trụ Phong có bao nhiêu việc qua mặt tôi hả? Lần này cậu lại tính chơi trò một mình ôm đồm trách nhiệm gì nữa? Năm năm trước, Trụ Phong đã trao đổi cổ phần với Thành Nghiệp, mẹ kiếp vậy mà giờ tôi mới hay biết!”

“Trần Thạc, năm năm trước anh trúng đạn nằm đó, vừa qua cơn nguy kịch, tâm trạng tôi lúc ấy thế nào anh hiểu không?! Bên này ông già chấp nhận lùi một bước, đòi tôi gán 20% cổ phiếu Trụ Phong cho Thành Nghiệp, tôi biết ông ta đến cùng vẫn không từ bỏ ý đồ thôn tính Trụ Phong, thu phục tôi, mà anh lại là vật cản đối với ông ta, cũng là nhược điểm duy nhất của tôi!”

“Cậu dùng 20% cổ phần Trụ Phong làm cái giá thỏa thuận, để đổi lấy tính mạng tôi?”

Tròng mắt cậu ấy như phát hỏa, tia nhìn gay gắt chiếu thẳng vào ta: “Trần Thạc, tôi tình nguyện dùng tất cả đổi lấy mạng sống của anh, chẳng lẽ anh không biết?”

Ta hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, né tránh ánh mắt muốn gây sự của cậu ấy, khẽ ho một tiếng: “Nếu đã vậy giờ Trương Thủ Huy thuận lợi chuyển cho chúng ta 30% cổ phiếu, trong đó đã có hai phần ba vốn là của ta, số thực tế còn lại vẫn nằm trong tay những cổ đông khác của Thành Nghiệp, tôi đã ngờ ngợ từ đầu, đời nào ông ta tự chặn mọi đường lui của mình chứ. Tính ra, tình thế của chúng ta hiện giờ chẳng có gì hay ho, dù thêm 15% của Tú Phương, vẫn không đủ đấu lại Nghiêm thị.”

Trương Thủ Huy rốt cuộc vẫn âm thầm nắm giữ một lượng cổ phiếu, mà năm xưa số chuyển cho Trụ Phong, ông ta cũng đã yêu cầu Trụ Phong dùng lượng vốn tương đương trao đổi lại, ta vừa trúng đạn Trịnh Diệu Dương liền đồng ý cho Thành Nghiệp đầu tư vào Trụ Phong, bằng như chấp nhận để vấn đề sở hữu chéo càng thêm nghiêm trọng.

Có lẽ Diệu Dương cũng nắm chắc sẽ giành được quyền điều hành Thành Nghiệp, đến lúc đó có thể từ từ phân quyền lại số cổ phần đã trao đổi giữa đôi bên, cũng chính vì lý do đó mà cậu ấy mới yêu cầu GT tìm hiểu, giải quyết cả những vấn đề liên quan đến luật pháp và đầu tư… có điều không ngờ việc chưa xong đã bị ta phát hiện.

Cậu ấy trầm tư một hồi, rốt cuộc mở miệng nói ra điều chúng ta cùng đang kết luận: “Chỉ còn cách tranh thủ những cổ đông còn lại để lật ngược tình thế.”

“Cậu nghĩ chắc chắn được bao nhiêu?”

“Chẳng có gì chắc hết, đời là canh bạc mà~”

Ai biết cậu ấy lại nổi hứng nói giỡn, xem ra Trịnh Diệu Dương đã sẵn sàng tinh thần nghênh chiến, ta cũng mỉm cười: “Nhưng cậu biết mà, cậu sẽ không thua, vì cậu không có thói quen ấy.”

Giai đoạn tiếp theo, chúng ta bắt đầu toàn lực hành động, kế hoạch ban đầu là thu mua số cổ phiếu phân tán trong nội bộ Thành Nghiệp, khống chế những cổ đông nhỏ đang dao động, nhưng vì e lượng vốn rót từ Trụ Phong quá lớn, đến giữa chừng chúng ta buộc phải kiềm chế bớt. Trương Thủ Huy chính vì quá khôn khéo, rốt cuộc cũng có ngày nếm mùi toan tính sai lầm, bản di chúc kia vừa công bố đã đẩy chúng ta vào tình thế tồi tệ không thể cứu vãn – một khi ông già còn sống, thực tế Diệu Dương chỉ có thể nhận được quyền sở hữu với 10% cổ phần, còn lại 20% vẫn nằm trong số sở hữu chéo với Trụ Phong.

Trịnh Diệu Dương đã dùng phần lớn tiền riêng bù vào phần của Tú Phương, còn lại chỉ có thể dựa vào khả năng tài chính của Trụ Phong, điều này hết sức mạo hiểm. Trong khi đó tiềm lực của Nghiêm thị hùng hậu hơn chúng ta dự kiến rất nhiều, vì vậy K đề nghị thay đổi chiến lược, thay vì tranh chấp cổ phiếu với Nghiêm thị, chúng ta chuyển sang củng cố vị trí trong hội đồng quản trị, đặc biệt là với những cổ đông nhỏ lẻ, chỉ cần nắm được sự ủng hộ của đa số cổ đông, về cơ bản đã đủ tư cách nắm quyền điều hành. Với loại tập đoàn quy mô lớn thế này, cổ đông lớn nhất cũng khó có thể sở hữu quá 50% cổ phiếu, đúng như GT dự đoán, rõ ràng chúng ta có cơ hội chơi Nghiêm thị một vố đau.

Sau một thời gian, đôi bên cùng gặp gỡ những nhân vật có sức ảnh hưởng trong giới kinh doanh, thông qua truyền thông để đặt mối quan hệ xã hội, mục đích cuối cùng chính là tranh thủ giành lấy ghế chủ tịch trong đại hội cổ đông sắp tới. Việc Diệu Dương thừa kế coi như đã xác định, cả về tình, lý đều không thể phủ nhận, nhưng trước ván bài bầu cử thì không thể nói chắc điều gì.

Nghiêm Đình Quân cũng vẫn dùng mọi cách trong tối ngoài sáng gây sức ép với những cổ đông khác, ngầm ám chỉ với họ đứng về phía Trụ Phong tức là buộc ông ta công khai gây chiến, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng…

Ta quyết định liên lạc với Nghiêm Khả Tuệ, chúng ta thực sự cần một “sứ giả”, bất kể cô ấy có thể tiết lộ bao nhiêu, tất cả thông tin lúc này đều có giá trị nhất định, mà ta cũng dự định qua cô ấy tìm hiểu một người – kẻ đã hãm hại Trịnh Diệu Dương.

Bình Luận (0)
Comment