Xung Động

Chương 30

Cậu ta vùng dậy theo bản năng, lại bị ta gồng mình ghìm lại, nhưng Trịnh Diệu Dương đã quyết tâm đứng lên, lực phản kháng cực mạnh khiến ta hao sức không ít, thẳng đến khi khống chế không nổi nữa, cuối cùng, cả hai cùng nằm vật ra đất thở hồng hộc.

Muốn đánh ngang ngửa với cậu ta, thật đúng là không dễ, ta bát nháo cả đêm, chân tay đã đủ rã rời rồi, giờ còn phí sức với cậu ta nữa, đúng là tự hành tội mình. Ta cười khổ đứng lên.

“Anh đi đâu hả?”

“Tắm.” Nếu ta còn nói lại ra ngoài tiếp, tám phần mười sẽ được đón chào bằng một trận đánh lộn.

Thả lỏng toàn thân bước vào bồn tắm lớn, tẩy sạch mùi vị phụ nữ trên người, rửa trôi cả cảm giác mệt mỏi, thần kinh mới bắt đầu thư giãn một chút, ta thoải mái nhắm mắt lại.

Cho đến khi cảm nhận được một luồng gió kỳ dị phả trên người, ta mới mở choàng mắt ra!

“Cậu..”

“Bộ đồ trên người tôi là mặc của anh đi từ hôm qua đây, giờ tôi trả anh.” Tiếp theo, cậu ta đứng ngay trước mặt ta diễn một màn mãnh nam thoát y đặc sắc miễn bàn, chỉ phải cái ta cũng không định móc túi trả tiền boa.

Cậu ta đã hoàn toàn trần truồng, phần thân trên phủ đầy dấu răng và vết bầm tím, toàn là chứng tích ta lưu lại đêm trước. Cậu ta thô lỗ túm cánh tay lôi ta khỏi bồn nước, ta lập tức bám lấy thành bồn lách người tránh né, nhưng một chân cậu ta đã sấn tới, ta bị ép đứng lên, lưng dán sát vào bức tường gạch men trắng.

“Shit!”, ta thấp giọng chửi, “Muốn làm hả?!”

Thân thể nóng rực của cậu ta áp sát tới, da thịt trần trụi thân mật đụng chạm, cả phần bụng dưới kịch liệt cọ quệt lẫn nhau khiến nhất thời toàn bộ mạch máu trong người ta muốn nổ tung, quá sức kinh ngạc trước phản ứng hỗn loạn của chính mình, ta bức bối bật ra tiếng rên rỉ: “Trịnh Diệu Dương… cút đi tìm bọn đàn bà của cậu, cút đi! Đừng gây sự với tôi.. A! Cậu phát điên gì…”

Cậu ta cư nhiên nghiến răng cắn một cái ngay trước ngực ta, rồi quay lên phủ trùm lấy môi ta, cứ thế kịch liệt giày vò lẫn nhau, một trận run rẩy đến muốn vỡ vụn toàn thân cuộn qua từng ngóc ngách thân thể, đầu lưỡi tê dại đau đớn, nước bọt trong miệng trào ra chảy nhễu xuống tận cằm.

Kết thúc nụ hôn này, tựa hồ như vừa trải qua cả thiên đường lẫn địa ngục, chúng ta mất một hồi lâu mới lấy lại được nhịp thở. Đến lúc ấy, Trịnh Diệu Dương mới buột nói ra bí mật ám muội nhất giữa chúng ta: “Thật chưa bao giờ thỏa mãn đến thế.”

Ta vừa thở dốc vừa cười: “Ưa bị tôi làm đến thế hả?”

“Anh nhầm, tôi nói là ưa chơi anh.” Cậu ta cố ý dùng thân dưới thúc ta một cái.

Ta đau đến nghiến răng, nhịn không được ác ý lần ngón tay xen vào giữa khe mông cậu ta, “Hình như chuyện không đúng vậy thì phải, cậu để tôi thử lại xem…”

Cậu ta cả kinh, rùng mình quẫy loạn khiến ta bị xô đụng cả ót vào tường, ý thức vốn tỉnh táo thành ra bắt đầu choáng váng, trong khi thân thể vẫn tinh tường cảm nhận được cậu ta đang không ngừng in lại những dấu vết lúc sâu lúc cạn trên da thịt mình, rõ rệt đến tàn nhẫn. Bị đụng chạm bởi một đầu lưỡi dẻo dai mãnh liệt quá thành thục như vậy, rõ ràng không phải điều khiến người ta thấy ác cảm, ta nhanh chóng nhận ra toàn bộ khả năng tư duy của mình đều tận lực tập trung dưới những nơi đang bị nhay mút, cả khoảng ngực dây ướt nước bọt của cậu ta, ta thực không kiềm chế được mà phát run lên.

Bàn tay cậu ta bắt đầu lần xuống đối phó bên dưới ta, nhịp nhàng xoa nắn, khiến ta càng thêm quẫn bách.

Hoảng hốt bật ra một tiếng thở gấp, ta biết mình xong đời rồi, Trịnh Diệu Dương đã bắt đầu cúi xuống ngậm lấy bên dưới ta, cậu ta vốn là hạng cao thủ tình trường, chuyện này chắc chắn chưa từng làm, cũng sẽ không bao giờ thành thạo được, nhưng chỉ cần cậu ta quyết thử nghiệm, đã quá đủ khiến đối phương điên cuồng… đồ thợ săn lõi đời giảo hoạt.

Ta đã hoàn toàn không thể khống chế ham muốn cuộn trào trong cơ thể, mà lúc này cũng hết cách ngăn cậu ta lại rồi, những ngón tay bắt đầu càn rỡ luồn vào lỗ nhỏ phía sau ta, lý trí của chính cậu ta cũng như bị che mờ dưới dục vọng hoang dại, rốt cuộc đã vô phương kiềm chế, đầu lưỡi cậu ta lướt một đường dọc lên, bàn tay phải đột ngột kéo giạng chân trái ta, thẳng vọt tiến vào!

“A!” Ta cắn răng chịu đựng, không để mình bật ra những tiếng thét đau đớn, nhịp thở đã hoàn toàn hỗn loạn, cậu ta vẫn bất chấp ưỡn thắt lưng, dương v*t cứng rắn vừa chen được vào đã không kiêng nể mãnh liệt thúc tới trong cơ thể ta, đau đến không tưởng nổi, càng không ngờ được, khoảnh khắc tưởng chừng đã đến tột cùng khổ sở, ta bắt đầu bình tĩnh lại, từ từ phối hợp với những động tác xuyên thấu không ngừng, tự xoa dịu chính mình.

Chưa từng làm trong tư thế đối mặt, lúc này ta mới thấy được vẻ trầm mê khoái cảm của cậu ấy, hơi thở hổn hển nóng rát phả trên mặt ta, ánh mắt rực cháy thiêu đốt toàn thân ta, một lần nữa hôn lên đôi môi cậu ấy, ta thực sự đã không còn phân biệt được đâu là đau đớn, đâu là khoái cảm… Chúng ta cùng rên rỉ, nếm trải niềm đam mê mãnh liệt đích thực. Bàn tay cậu ấy càng siết chặt mông ta, mỗi lần khởi động đều thâm nhập tận sâu trong cơ thể ta, mạnh bạo công kích đến điểm mẫn cảm trọng tâm nhất.

Trịnh Diệu Dương cứ như vậy cuồng bạo xâm chiếm; thúc tới, xoay tròn, lại thâm nhập, tàn nhẫn như thể muốn xé toạc cơ thể ta. Mỗi đợt xông tới đều bằng toàn bộ sức lực, đến giờ chúng ta đã không khác gì hai con dã thú trọng thương còn điên cuồng vật lộn.

Ta rốt cuộc nhịn không nổi nữa: “Thôi..! Cậu muốn giết tôi hả… A…”

Cậu ấy càng kích động đáp lại ta: “Trần Thạc, a.. anh… quá tuyệt vời! Ưm…”

Dưới những động tác thúc tiến khuấy động mãnh liệt của cậu ấy, chúng ta đều nhanh chóng đạt được đỉnh điểm cực khoái. Cậu ấy không kiềm chế được bật ra một tiếng kêu khàn đặc: “Ách a…” hàm chứa sự thỏa mãn tột cùng, đã gần như bị hỗn loạn giữa đau đớn và khoái cảm, ta cũng cùng lúc phun trào.

Lấy lại tinh thần trước, ta xốc người dậy, kéo cậu ấy vào trong phòng, sàn nhà từ phòng tắm đến phòng ngủ ướt rượt nước, dù hai chân đã muốn mềm nhũn, nhưng kích tình mãnh liệt còn chưa lui trong thân thể, ta nhào tới như cuồng phong cắn mút khoảng ngực bằng phẳng rắn chắc của cậu ấy, cơ thể bên dưới còn chưa tự chủ được đã bị kích động lại bắt đầu căng cứng.

Động tác của cậu ấy bắt đầu có chút loạng quạng, muốn thoát khỏi sự vuốt ve dai dẳng của ta, nhưng vật ấm áp trong tay ta đã từ từ ngóc thẳng dậy. Đầu lưỡi kiên trì liếm láp trên làn da nâu trơn láng, ta cảm nhận được thân nhiệt của cậu ấy vương víu trên môi rồi hòa vào tận trong khoang miệng mình, lại lần lần từng chút một lên trên, nhay nhay động mạch sau gáy cậu ấy, ý khiêu khích cùng cám dỗ không hề che đậy, một bàn tay ta đã bất giác luồn ra rờ rẫm phía sau cậu ấy..

“Trần Thạc, đừng!”, hiếm khi nghe được giọng Trịnh Diệu Dương run run như vậy.

Ta áp cả người đè trên cậu ấy, hai chóp mũi đụng nhau: “Cậu cũng biết sợ? Cũng biết do dự sao? Không phải cậu vẫn luôn bình thản thâu tóm tất cả sao?”

Cậu ta lập tức bình tĩnh lại, không nề hà cười lạnh: “Không phải sợ anh chơi tôi, tôi chỉ đang nghĩ liệu anh có thể giờ này còn ở trên giường tôi, chớp mắt sau đã lại âm thầm mưu mô hại chết tôi không?”

“Cậu lo nghĩ cũng phải lắm, có điều giờ mới nói, hình như quá muộn rồi?”

Đã chực phát động thế tiến công, đột nhiên ngoài cửa có tiếng gọi ta, “Trần Thạc, anh đâu rồi? Trần Thạc!”

Bốn giờ sáng, Tằng Vỹ Kỳ mò đến tìm ta! Quỷ tha ma bắt.

Ta và Trịnh Diệu Dương nhìn nhau. Chết tiệt, quên khóa cửa! Ta vội vàng xoay người nhảy xuống giường, chạy ra đóng cửa ngoài, nhưng A Kỳ đã nhanh chân hơn, cửa phòng nháy mắt đã bị đẩy ra, cậu ta thò nửa người ngó vào: “Trần Thạc, Liêu Kinh có chuyện rồi, nó…”

Ngay lập tức nhìn thấy Trịnh Diệu Dương toàn thân trần trụi ngồi trên giường ta, A Kỳ trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn ta chằm chằm, tắt ngúm cả câu báo khẩn đang dở…
Bình Luận (0)
Comment