Xung Động

Chương 31

Ta kéo một cái chăn đơn quấn quanh thắt lưng, lẳng lặng giật lại cửa phòng ngủ, rồi túm cổ A Kỳ, lôi cậu ta ra phòng khách, cậu ta lúc này đã hoàn toàn đơ người, mặc kệ cho ta kéo xềnh xệch.

“Trịnh Diệu Dương… anh ta sao…” A Kỳ đã bị dọa mất hồn, lắp bắp không ra câu, bao nhiêu tài mồm mép mọi ngày giờ bay biến sạch trơn.

“Ít mồm, Liêu Kinh làm sao rồi?” Ta cấp tốc chặn họng cậu ta.

“Á, Liêu Kinh!” Cậu ta lúc này mới hồi hồn, vội đáp: “Một tiếng trước nó bị đánh ở phòng karaoke Lệ Nguyệt Cung, thương nặng lắm.”

“Cái gì?!” Ta giật thót, “Bản lĩnh cậu ta sao bị đến thế được?!”, thời gian này cậu ta vẫn đảm nhiệm quản lý đội bảo vệ Lệ Nguyệt Cung.

“Bọn nó cố tình đến phá, bảy tám thằng đánh với một mình nó, thằng nào cũng có võ.”

“Có mình Liêu Kinh bị thương thôi?”

“Không, còn mấy đứa bảo vệ Lệ Nguyệt Cung cũng bị, bên đó giờ rối tinh rối mù, khách khứa bị dọa chạy nhiều lắm, Trương Ký Vân đang dẫn người đi tra, người bên đó cũng đang tìm Trịnh Diệu Dương, không ngờ anh ta đang ở đây với anh…”, cậu ta chợt thấy không ổn lắm, ngừng lời không nói nữa.

Ta trầm ngâm nói: “Người ở đâu? Định nhắm Trụ Phong hay chỉ gây gổ đánh nhau thường thôi?”

A Kỳ như vừa nghĩ ra điều gì: “Tôi nghĩ chắc là nhắm vào Trụ Phong thật, không khéo là…”

Ta giơ tay ngăn cậu ta nói tiếp, Trịnh Diệu Dương còn đang ở trong kia: “Liêu Kinh bị đánh lây thôi, không sao hết, người Trụ Phong sẽ sắp xếp cho cậu ta.”, trong đầu ta đại để đã đoán ra rồi.

Vừa lúc Trịnh Diệu Dương đã mặc quần áo chỉnh tề từ trong phòng bước ra, lại là đồ từ tủ ta.

Kỳ quặc nhất là ta và cậu ta bị bắt gặp giữa lúc làm chuyện kia, vậy mà giờ cư nhiên đều ung dung thong thả, ta là giả bộ bình tĩnh, còn cậu ta thì chịu, dù sao ta cũng không nhìn ra cử chỉ sơ hở nào. Đại khái giống như vừa xong chúng ta chỉ đang cùng ngồi bàn “công việc”.

Cậu ta mở miệng theo thói quen: “Ở đâu có chuyện?”

A Kỳ cũng rất ý tứ, không trả lời mà chỉ chìa di động của mình ra: “Trương Ký Vân tìm anh.”

Trịnh Diệu Dương không cầm, liếc mắt nhìn ta rồi quay lưng bước đến bàn điện thoại trong góc, bấm số gọi, một lát sau cậu ta đã có câu trả lời.

“Anh đi cùng luôn không?” Cúp điện thoại, cậu ta quay lại hỏi ta.

“Được.”

Sau đó Tằng Vỹ Kỳ lái xe, không khí trong xe hoàn toàn trầm mặc, không biết có phải vì vừa xong còn chưa hết xấu hổ hay không. Ta biết A Kỳ lúc này một bụng thắc mắc, cậu ta đại khái không hề nghĩ đàn ông với đàn ông cũng lên giường được.

Trương Ký Vân xuất hiện đầu tiên: “Anh Trịnh, anh đi đâu vậy? Điện thoại cũng không cầm theo?!”

Lúc này, A Kỳ có chút đăm chiêu liếc sang ta.

Trịnh Diệu Dương cũng không trả lời đúng câu hỏi: “Làm sao lại xảy ra chuyện này?”

“Bọn này không rõ lai lịch, nguyên nhân giờ tra ra là uống quá chén.” Trương Ký Vân có vẻ rất lo lắng, “Nhưng chủ yếu là có khách bị thương.”

“Mẹ nó, còn dính vào cả khách! Mấy người?”

“Ba, nhưng đều là vết thương nhẹ thôi.”

“Không đơn giản thế đâu, cậu đi tra kĩ bọn đó cho tôi. Đội bảo vệ hôm nay đuổi hết!” Trịnh Diệu Dương giận điên lên, “Hừ, khách cũng bị thương! Rách việc lắm đây.”

Nguyên cả tầng karaoke sang trọng của Lệ Nguyệt Cung, phòng nào cũng bị soát xét một lượt, vì một vụ lộn xộn kiểu này không biết sẽ ảnh hưởng cỡ nào tới lượng khách, dù sao đây cũng là điểm kinh doanh chính quy, hễ sinh chuyện là không xong với dư luận. Quả nhiên, sáng sớm đã có vài tờ báo đưa tin về vụ ẩu đả ở Lệ Nguyệt Cung, còn đăng cả khiếu nại của khách hàng, trong số người bị thương có một cậu ấm của tập đoàn tài chính lớn, đổ tiền bịt miệng cũng không ăn thua.

Sau loạt tin kiểu “Giải trí ở Lệ Nguyệt Cung, không bảo đảm an toàn thân thể~”, các loại thông tin bất lợi cũng bắt đầu phát tán, đám người bị thương thì ra sức hô hào đòi bồi thường tổn thất tinh thần và viện phí. Sự tình nhanh chóng bị thổi phồng ầm ĩ.

Đến trưa, ta nhận được điện thoại của Lai Chính Mạt: “Trần Thạc, giờ tôi đang ở Malaysia, đã thấy hài kịch tôi dựng lần này đủ đặc sắc chưa?”

Quả nhiên là ông ta.

“Có điều đừng để Trụ Phong mò ra, bằng không chú mệt lắm đấy.”

“Việc tôi làm, cậu yên tâm. Mà không ngờ lại được cả một thằng nhỏ nhà lắm tiền góp vai, hiệu quả càng ra trò. Danh tiếng của Lệ Nguyệt Cung, sớm muộn tôi cũng cho bấy bét hết.” Ông ta cười phá lên, “À tôi còn định hỏi cậu đây, gần đây sao không thấy cậu rục rịch gì vậy? Cũng không liên lạc với tôi, đang có ý gì hả?”

“Tôi có nguyên tắc của tôi, không cần chú nhắc.”

“Ông muốn tôi bảo cậu, mấy cái kia Ông vừa ý lắm, nếu vụ này thành công, họ Trịnh chẳng mấy cũng phải đến cầu Ông thôi, đến lúc ấy cậu yên tâm về Mỹ hưởng thụ tiêu xài được rồi.” Lai Chính Mạt lưu ý thêm, “Tôi bên đây chỉ kín kẽ cho bọn đàn em quấy rối vòng ngoài được thôi, chỗ cậu mới là trọng điểm đấy.”

“Tôi sẽ lo xong xuôi. Vậy cứ thế thôi, gọi đường dài tốn tiền.”

“Hê hê.” đầu dây bên kia phát ra tiếng cười nhạt, “Vài ngày không gặp đã biết nói giỡn.”

“Tôi vẫn rất hài hước, chú không biết thôi.”

“Mấy cái kia” là ý nói hợp đồng cơ mật giữa Trụ Phong và Ngân Thuẫn, ta sao lại gửi cho Trương Thủ Huy, vụ làm ăn này mà bể, Trụ Phong vừa không được thanh toán một đống tiền, không khéo còn bị kiện.

Trịnh Diệu Dương vẫn đề phòng ta, bản hiệp nghị cậu ta giao ta làm chắc chắn không được dùng làm bản chính, bản đã sửa chữa ta cũng không lấy được, nhưng Trương Thủ Huy đã vây chằng chịt rồi, hễ Trụ Phong động tĩnh, ông ta sẽ cản mũi ngay lập tức, nói cho cùng tổng hợp mọi tài lực, Trụ Phong vẫn địch không lại Thành Nghiệp.

Ta buông điện thoại thì Joanna vào, thân thiết đặt một tách cà phê xuống bàn.

“Trần Thạc, anh hôm qua thật là nhiệt tình như lửa~”

“Giờ làm việc, cô phải gọi là quản lý Trần.”, cười khẽ nhấp một ngụm cà phê thơm nồng, “Không phải em pha.”

“Cái lưỡi đến ghê gớm, em vừa gọi quán Tầm Hương mang lên đấy.”

“Thật có lòng.”

Màn thân mật vừa bắt đầu diễn đã bị Trịnh Diệu Dương xông vào ngắt ngang, cậu ta hễ muốn vào phòng làm việc của ta, nếu đã qua bằng cửa ngách, không bao giờ buồn gõ cửa.

Cậu ta lạnh lùng nhìn Joanna đang gần như ngồi lên đùi ta, thuận miệng ra lệnh: “Trần Thạc, anh qua đây một chút.”
Bình Luận (0)
Comment