Editor: ChieuNinh_dd.
Ngay cả thú nhân ánh mắt sắc bén, nhưng khoảng cách cao như vậy nhìn xuống luôn sẽ có điểm chênh lệch, có thể nhìn ra trên mặt đất có tiểu ấu tể cũng rất không tệ rồi, cái khác sẽ không so đo nhiều, mấu chốt là cứu người quan trọng hơn. Vì thế, thời điểm khi đám người Carmen Phách Nhĩ đứng mũi chịu sào đáp xuống nhìn thấy chính là một con hắc mãng hơn mười thước dựng thẳng đầu hình thoi lên, giương mồm to như bồn máu mạnh mẽ cắn qua tiểu ấu tể một bên khác, rất có tư thế một ngụm nuốt trọn. Nhưng làm mấy thú nhân thô kệch đã sớm trải qua máu tươi sợ tới mức cả kinh trong lòng, người chưa đến mà tiếng gào thét chấn thiên đã đến, vài thú nhân hình hổ đồng loạt rống ra, trận thế này cũng vô cùng lớn, dẫn phát không khí cũng không dám khinh thường, hắc mãng phát động công kích mạnh mẽ bị thổi đầu sai lệch một bên, cứ như vậy một ngụm cắn lệch...
Một ngụm trật, hắc mãng tiên cơ đã qua đi, thú nhân buông lỏng trong lòng, khóe mắt quét đến tiểu ấu tể bị tiểu thú không biết chỗ nào toát ra ôm lăn qua một bên khác, chỉ đảo qua như vậy, khóe mắt chúng thú nhân đều là oán hận nhảy dựng, thân hình quen thuộc này thật là làm cho người ta thực bất an.
Chẳng qua là một thú vật hắc mãng, căn bản không cần lo lắng nhiều hơn, huống chi bọn họ đây còn có nhiều thú nhân như vậy, Abby Đạt Nhĩ đều xuống dưới sau. Lúc này đại hắc mãng thiếu chút nữa liền tạo thành thương hại không thể vãn hồi đối với tiểu ấu tể Dực Hổ tộc đã hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, toàn thân vải rắn màu đen bị nanh vuốt thú nhân cào bong ra từng mảng lớn, vết máu trên người trào ra, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, không qua một hồi liền bị đã ngược chết. Thú nhân không chút thương gân động cốt, ngược lại gần về đến bộ lạc còn có được một con mồi ngoài ý muốn mọi người còn rất vui sướng.
Chỉ là, cũng chỉ một hồi này...
"Cái gì, cái tình huống gì?" Thu thập hắc mãng, mọi người đều còn nhớ tiểu ầu tể, rõ ràng là ấu tể Dực Hổ tộc, làm cho bọn họ thực phẫn nộ, một đứa nhỏ chỉ bây lớn thế nhưng sẽ đơn độc chạy đến dã ngoại địa phương nguy hiểm như vậy, làm cho thú nhân coi trọng huyết mạch không ngừng nhíu mày, tiểu ấu tể chính là tương lai thú nhân.
Nhưng khi thấy rõ ấu tể bọn họ cứu rốt cuộc là ai thì quả thực toàn bộ cũng không tốt lắm, sắc mặt đều thực khó coi, nhất là vài người Phách Nhĩ Carmen Abby. Noah từng bước vượt qua bụi cỏ ôm lấy tiểu ấu tể toàn thân bị bẩn hề hề thực chật vật, trên đường gặp tiểu thú toàn thân đỏ rực quấy nhiễu, biết con tiểu thú này tồn tại Noah cũng không ra nặng tay, trực tiếp chính là níu ném một bên. Tiểu thú cũng thông thấu linh tính, mắt to chớp nhìn thú nhân trước mắt, mũi nhỏ nhẹ ngửi vài cái, hình như là ngửi được mùi người quen thuộc, thế nhưng cũng liền ngoan ngoãn phục tùng, nửa ngồi còn bắt đầu tự mình tẩy mao lông.
"Đây là Lotter hay là Leila?" Ôm lấy con hổ nhỏ lông xù màu đỏ vàng, Noah nhìn trái nhìn phải gãi đầu nhìn đồng bạn, cau mày nói: "Làm sao có thể là nó, vật nhỏ này làm sao có thể chạy đến nơi đây, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Liễu Thư khẳng định vội muốn chết."
Đều biết Liễu Thư đặc biệt coi trọng yêu thương song bào huynh đệ Lotter Leila này, tuyệt đối không có khả năng cố ý vứt bỏ, chỉ có thể là có lẽ nó trộm đi cũng không nhất định, chỉ là vừa nghĩ đến vừa rồi nếu mà buổi tối chút thì khả năng đứa nhỏ này liền...
"Đây là Lotter." Carmen bình thường là không quá thích nói chuyện, tim lại tỉ mỉ, Liễu Thư vì thuận tiện sẽ buộc Thiên Trùng Pháo ở trên đầu Lotter, nhưng hiện tại đã không có, nhưng hắn cũng sớm nhớ kỹ một ít đặc thù không đồng dạng của hai anh em, cho nên cho dù không có Thiên Trùng Pháo cũng liếc mắt một cái là nhận ra được.
"Mau nhìn xem, có bị thương hay không?" Sắc mặt Phách Nhĩ thực nghiêm túc, nghĩ đến Lotter đột nhiên xuất hiện, hắn bắt đầu lo lắng hay là bộ lạc xảy ra chuyện gì, có lẽ cũng bởi vì khác, lo lắng đi qua nhìn tiểu ấu tể lui trong lòng Noah, vừa rồi là bị dọa đi, hiện tại nhìn đến người quen thuộc, vật nhỏ lui mạnh một cái, vẻ mặt cũng có chút mệt mỏi, Phách Nhĩ ngược lại đau lòng, mềm dịu vuốt ve hai cái: "Lotter sao con đi ra ngoài?"
Lotter chẳng những bị dọa, còn quăng ngã té, thật đau, hiện tại không có tinh thần gì, nó vừa đói lại mệt thực sự ủy khuất chẳng qua là giúp đỡ a mẹ kêu đệ đệ ăn cơm, nhưng không tìm được đệ đệ, cho nên nó đi tìm, dựa vào Tiểu Hỏa liền tìm đến nhưng vẫn không nhìn thấy đệ đệ, không chỉ như thế còn kém chút bị ăn luôn, tâm linh còn nhỏ còn rất bị thương.
"Quên đi." Thấy bộ dạng Lotter không có tinh thần gì, trong lúc nhất thời hỏi cũng hỏi không ra, hơn cữa còn là một tiểu oa nhi nói chuyện còn không lưu loát, có thời gian này còn không bằng chạy nhanh trở về quan trọng hơn. Phách Nhĩ ôm tiểu Lotter vào trong lòng, chỉ huy nhóm đồng bạn nói: "Hai người thu thập hắc mãng, người còn lại theo tôi mau chút chạy về bộ lạc, cẩn thận phòng vạn nhất mới tốt." ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* D^d^l^q^d
Mọi người gật gật đầu, từ sau một chuyện Giác Long, bất kì việc gì bọn họ đều là luôn suy nghĩ nhiều lần mới động, làm việc thiếu chút xúc động, nhiều hơn chút bảo đảm, ít nhất hiện tại thoạt nhìn vẫn không tệ, bộ lạc trong khoảng thời gian này người săn bắn bị thương cũng càng ngày càng ít, đây là một điểm rất tốt.
Bên này vội vàng về xem bộ lạc, một bên khác Allen và Lan Kỳ cũng tốc độ nhanh hơn chuẩn bị tìm đến bộ lạc Dực Hổ ở phía trước chạng vạng, hai bên đều long hành hổ bộ thực nhanh chóng, ngay cả lộ tuyến phương hướng đi đường đều không giống nhau, nhưng đường có lớn thì cũng có một giao lộ, cho nên cũng cũng rất ngẫu nhiên gặp nhau.
Chúng thú nhân Phách Nhĩ trong lúc này là tràn ra thú hình bay trên trời cao, một đám mãnh hổ mở ra toàn bộ khí thế không thể khinh thường. Mà Allen và Lan Kỳ nơi này trừ bỏ đám người Lan Kỳ từ hải vực tây bộ đến tộc nhân ngồi Phó Điểu, hình thể Phó Điểu cũng lớn, hơn nữa đám người Ngạc Duy cũng đều là thân hóa thú hình. Thú hình Dực Xà thô không nói, chiều dài cũng đủ làm cho người ta sợ hãi, vừa thấy còn rất chiếm diện tích, mà bộ lạc Dực Xà đến cũng không ít người, cho nên trận thế nhóm người này xa xa nhìn vô cùng lớn, hai bên gặp nhau đường hẹp.
Mọi người hai bên sớm chú ý tới đội ngũ nghênh diện mà đến, Phách Nhĩ bên này cảnh giác trước, không trách bọn họ bởi vì Lotter cũng nên miên man suy nghĩ lên, càng hiện dị thường đương nhiên phải phòng bị, mà một bên khác cũng tương tự, đây đều là rời xa cố hương, đến địa bàn người khác cái gì cũng phải lưu tâm.
"Là người bộ lạc Dực Xà." Có người mắt sắc nhìn thấy bộ lạc thú hình Dực Xà to lớn tung bay, trong lòng thở phào, cười nói: "Bọn họ cuối cùng cũng khoan thai đến chậm."
"Không chỉ họ." Abby chơi nhíu mày: "Bên cạnh chính là còn có bộ lạc chủng tộc khác, xem, đó là chim gì, bộ lạc Dực xà thế nào nhau lại đây với bộ lạc chim tộc?" Abby thực nghi hoặc.
"Không phải bộ lạc chim tộc." Carmen lắc đầu, trong đôi mắt lộ ra nghi hoặc: "Có người ở trên người chim kia, đây là một loại phi hành hỗ trợ, chỉ là kỳ quái, dĩ vãng ngày trao đổi hình như không có bóng dáng bộ tộc này, rốt cuộc là ai, nhưng lại cùng một chỗ với bộ lạc Dực Xà." Hiếm khi Carmen nói nhiều như vậy, mọi người cảm thấy hứng thú đồng thời cũng bắt đầu suy tư.
Nghĩ nhiều lắm còn không bằng gặp mặt nói chuyện, Phách Nhĩ cúi đầu rống lên một tiếng, đây là một loại trao đổi, người hai đội gặp nhau nếu không có gì liên quan thì chào hỏi coi như xong, nhưng trông thấy người bộ lạc Dực Xà, đều hiểu được đây là muốn đi bộ lạc, gặp rồi cùng nhau đi khẳng định, như vậy liền nên nhận thức trước một chút, chủ yếu là thế nhưng còn có bộ tộc không biết.
Phách Nhĩ phát ra tiếng Lan Kỳ không hiểu, nhưng Ngạc Duy hiểu được, vừa nhìn đến đây là thú nhân bộ lạc Dực Hổ, thấy hẳn là một đám thú nhân săn bắn trở về, Ngạc Duy thật cao hứng có thể gặp được bọn họ, nói cho Lan Kỳ phía sau: "Chúng ta đi xuống đi, vừa vặn kết bạn cùng đi với bọn họ, trên đường anh còn có thể tâm sự nhiều cùng bọn họ."
Lan Kỳ tự nhiên vui sướng, suy nghĩ một chút nhìn về phía một bên khác, bên sườn đội ngũ một hình thú hổ cực đại mở ra hai cánh vững vàng bay ở không trung, mà ở gần cổ trên lưng của hắn cũng vững vàng ngồi xuống một tiểu manh hổ có máu lông giống nhau như đúc với hắn, chỉ nhìn không như vậy cũng biết trước mắt này đối tuyệt đối là quan hệ phụ tử không thể nghi ngờ.
Leila lần đầu tiên cảm thụ trời cao, ừ, trước đó mặc dù có Tiểu Bạch dẫn nó bay, nhưng độ cao Tiểu Bạch có thể bay có hạn còn chao đảo tóm lại là không đã nghiện. Ghé vào trên người a ba, tiểu tử kia lần đầu bay lên trời cao trong lòng ngay từ đầu liền tràn ngập ngạc nhiên, hưởng thụ kích tình không trung, tiểu móng vuốt gắt gao níu mao lông trên đầu a ba, hưng phấn thẳng đung đưa cái đuôi.
"Allen phía trước là tộc nhân của cậu, tôi nghĩ anh nên đi xuống nhận thức với bọn họ một chút, đó là một ngẫu nhiên, có lẽ đối bọn họ mà nói tuyệt đối là cái kinh hách trong kinh hỉ." Lan Kỳ ấn tượng rất tốt với Allen, còn có lòng muốn giữ thú nhân này ở lại tộc trai ngọc, đáng tiếc từ lúc gặp được Ngạc Duy biết hắn sớm đã có bạn lữ, ngay cả đứa nhỏ cũng có, toàn bộ đều nghỉ ngơi xuống, về sau chỉ tính toán bảo trì hảo quan hệ cùng thú nhân trên đất bằng, từ trong đó lấy được ích lợi với tộc trai ngọc.
"Tôi biết." Allen hồi đáp bình thản, chỉ là nội tâm lại một chút cũng không bình tĩnh, thấy Ngạc Duy đã biết hơn phân nửa tình huống của mình, sau đó tiếp theo liền lượm được con trai, không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp tộc nhân, thật là kinh hỉ liên tục cũng không quá đáng.
Ngạc Duy hơi cau mày, kỳ thực hắn thực sự chờ mong Allen cùng các tộc nhân gặp nhau, mang tâm tình vui thích đối với thú nhân trở về bộ lạc Dực Hổ, vì thế hai phương đều bắt đầu đáp xuống, vừa vặn nơi này là bình nguyên, trừ bỏ cỏ dại ra không có một vật gì khác, thực trống trải ngược lại thực thích hợp.
"Quả nhiên là các anh, thật lâu không thấy rồi." Chúng thú nhân vừa khôi phục nhân hình, Ngạc Duy người này có vẻ nhiệt tình, cũng có thể xưng là quen thuộc từ trước đến nay, dù sao một vài người hóa hình xong liền tiến lên đồng loạt đi cho các thú nhân bộ lạc Dực Hổ cái ôm thật to, ôm Abby Ngả Đạt bọn người rất không nói gì, nói ai là anh em với anh hả.
"Thì ra anh đã là tộc trưởng bộ lạc Dực Xà." Phách Nhĩ chúc mừng nói.
"Ừ, anh cũng không kém, cũng sắp đi." Liếc mắt quét thú nhân Dực Hổ một cái, Ngạc Duy cũng nhìn ra đường lối.
"Ngày trao đổi ngay tại mấy ngày nay, lần này bộ lạc Dực Xà đúng là đến muộn nhất." Ngả Đạt cười trêu nói: "Chớ không phải là trên đường đã xảy ra chuyện gì chứ?"
"Hắc hắc." Ngạc Duy ý vị thâm trường cười, vuốt cằm khoái lạc nói: "Quả thật là có việc, nhưng lại là về bộ lạc Dực Hổ các cậu đấy."
Chỉ chỉ cả đám Lan Kỳ đã toàn bộ tụ tập bên kia, Carmen cũng không che giấu: "Những thú nhân đó hình chưa thấy qua."
"Xác thực..." Ngạc Duy liếc mắt nhìn ra phía sau một cái, phát hiện Allen không đi lên, có chút nóng nảy.
"Các vị, chúng ta là đến từ vùng duyên hải tây bộ, bộ lạc tộc trai ngọc." Lan Kỳ cũng không nói thêm nữa, đi lên sau đó đơn giản rõ ràng giới thiệu chính mình. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ D^d^l^q^d
Cái này lại làm các thú nhân Dực Hổ tộc kinh ngạc, thế nào cũng thật không ngờ đám thú nhân này thế nhưng không phải trên đất bằng, vùng duyên hải tây bộ, bộ lạc hải tộc, tộc trai ngọc, một loạt làm các thú nhân đều nghe sửng sửng sốt sốt, hai mặt nhìn nhau không biết nên nói cái gì, cái kia gì ngày trao đổi của bọn họ là trên đất bằng, hải tộc thế nào đến vô giúp vui rồi.
"Hải tộc... Hoan nghênh các anh tiến đến bộ lạc Dực Hổ." Tới là khách, Phách Nhĩ cũng liền chấn động sửng sốt một lát, sau khi liếc nhau cùng vài vị bạn tốt, thực bình tĩnh tiếp nhận rồi.
"Kỳ thực lần này đến cũng không phải không có nguyên nhân, nói đến vẫn là có liên quan cùng bộ lạc Dực Hổ." Khóe mắt nhìn đến bóng người bên sườn phía sau chậm rãi đi ra, Lan Kỳ cười cười nói.
"Nga." Phách Nhĩ nghi hoặc, nhíu mày nhìn y, sao hắn không biết bộ lạc khi nào thì có liên lụy cùng hải tộc.
"Ha ha, thật đúng là có." Ngạc Duy cũng bắt đầu thừa nước đục thả câu.
"Anh ơi —— "
Đám người Phách Nhĩ còn đang nghi hoặc, nhưng một tiếng kêu gọi quen thuộc làm cho bọn họ sửng sốt trong lòng, cho nên ánh mắt trước tiên đều tụ tập đến trong lòng Phách nĩh, nơi đó tiểu manh hổ lông xù đang co rụt, vừa rồi lui kín, cũng không biết có phải ngủ không thoải mái hay không nên xoay người thế nào, toàn bộ đầu nhỏ đều lộ ra.
Nhưng... đứa nhỏ trong lòng còn ngủ, đó tiếng kêu là...
Đồng loạt nhìn phía chỗ tiếng gọi, sau đó ——
Khiếp sợ như thế nào cũng không thể thuyết minh tâm tình chúng thú nhân bộ lạc Dực Hổ lúc này.
Quả thực, quả thực... còn muốn mãnh liệt hơn mười vạn thất thảo nê mã chồm qua. (thảo nê mã có thể coi là bầy ngựa, thực ra cũng là 1 câu chửi tục)
Bọn họ nhìn thấy gì, rõ ràng một người xuất hiện tại trước mắt, bọn họ cũng không dám nhận thức, không phải hoa mắt nằm mơ chứ.
"Allen?" Đạt Nhĩ hung hăng dụi dụi mắt xác nhận mình không nhìn lầm, cả người cũng không tốt lắm, chân tay luống cuống nhìn Carmen: "Thực, là người thật hả?"
"Ừ." Carmen tương đối bình tĩnh gật đầu, trời biết trong lòng hắn quay cuồng, thần thú người thật sự là trứng thối.
Hết chương 90_Q3.