Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 286

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mất đi trí nhớ, bởi vì bị thương nghiêm trọng và ngoài ý muốn tự tỉnh lại sau đó liền hoàn toàn đã không có trí nhớ, Liễu Thư biết loại chuyện này có bao nhiêu cẩu huyết không tưởng tượng nổi, nhưng nó hiện tại cứ như vậy đã xảy ra, cảm giác thực buồn cười, nhưng cô nhưng không cách nào cười ra được, cố gắng khẽ động khóe miệng, cuối cùng vẫn không thể nhúc nhích.
Trong lòng còn đang ôm chặt Lotter, nháy mắt chớp đi ẩm ướt bên trong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn thú nhân đứng ra giải thích hết thảy một cái, lại nghiêng đầu nhìn thú nhân làm cho mình tưởng niệm chờ đợi có hơn nửa năm.

Trong đôi mắt không có sủng nịnh mình quen thuộc, ánh mắt xa lạ nhìn chăm chú làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái, cô khó chịu nghiêng mặt đi thẳng chống lại Phách Nhĩ, thanh âm thật thấp mang theo ách: "Đi về trước thôi."

"Hai hài tử này không cẩn thận trốn thoát đi ra ngoài, hại mọi người đều lo lắng tìm kiếm thật lâu, vẫn nên nhanh chóng trở về, miễn cho tộc trưởng cùng Vu y bởi vì chúng ta đi ra lâu lắm lại lo lắng sốt ruột." Ôm sát Lotter nhìn xem Leila được Allen ôm vào trong ngực, miệng trương trương, cái gì cũng chưa nói, cô hiện tại một chút cũng không muốn đối mặt người này, thở sâu, trực tiếp xoay người đi phía sau bụi cây.

Nơi này cách bộ lạc cũng không xa, đi bộ cũng sẽ không tốn thời gian bao lâu, đương nhiên phi hành thì sẽ nhanh hơn, nhưng đây là dĩ vãng, tại vài ngày trước Liễu Thư cũng sẽ tọa Noah hoặc là ai đó một chút, nhưng hiện tại Allen ở đây, nhưng cố tình hắn hiện tại ngay cả cô cũng không nhớ được, muốn hắn đến chở, không có tâm tình.
Không biết có phải hiểu biết ý tưởng Liễu Thư hay không, Phách Nhĩ cũng không nói gì khác để cho nhóm đồng bạn mang theo con mồi cũng bước nhanh đuổi kịp.

Trong lúc tiếp đón Lan Kỳ cùng Ngạc Duy, hai người cũng không phản đối, đi bộ thì đi bộ thôi, nhìn đến loại tình huống này, làm cho người ta lo lắng lại bất đắc dĩ.
"A mẹ..." Nhìn mẹ ôm anh trai liền đi rồi, Leila ủy khuất, tay nhỏ bé liền không ngừng duỗi đi phía trước, đồng thời còn không ngừng chụp trước ngực Allen, miệng bĩu bĩu ồn ào vội vàng kêu, có thể nghe rõ cậu đây là muốn a ba đuổi theo a mẹ.
"Cậu thật sự cái gì cũng không nhớ rõ?" Carmen Ngả Đạt Abby đi ngang qua Allen đang đứng tại chỗ, Abby cuối cùng không nhịn xuống, cau mày cẩn thận nhìn chằm chằm Allen, cuối cùng chỉ tay vào chính mình bất mãn nói: "Ngay cả huynh đệ là tớ cũng không biết?"

Allen yên lặng nhìn chằm chằm bóng dáng giống cái có thể là bạn lữ của mình dần dần biến mất ở trong bụi cây, trong lòng buồn đau không biến mất ngược lại tăng lên, đứa nhỏ trong lòng kêu la càng làm cho tâm thần hắn càng loạn, hầu kết cố gắng lăn lộn vài cái, muốn bình phục một chút, thì lúc này các tộc nhân đã tới rồi, nhìn mặt Abby hai giây, trong đầu một điểm liên hệ cùng mặt này cũng không có, chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu: "Anh là ai?"
Abby che ngực làm vẻ thống khổ, nhe răng trợn mắt mà có tức giận dựng tóc: "Tớ đã lý giải Liễu Thư, tớ nghe được lời này của cậu còn khó chịu, huống chi là cô ấy, cậu cậu quả thực là hỗn đản." Túm tóc trên đầu đều sắp chỉ thẳng vào mũi Allen, có thể thấy được Abby có bao nhiêu lòng đầy căm phẫn, nhưng biểu tình Allen vẫn không hề thay đổi, làm cho hắn có tức cũng chưa phát ra được.
"Cậu câm miệng cho anh." Ngả Đạt bình thường không có bao nhiêu cảm giác tồn tại, nhưng mà thời khắc mấu chốt đối với em trau cũng đắn đo rất tốt, một cái mắt lạnh liềnu thành công làm cho Abby ngậm miệng, nhưng ánh mắt hắn chợt nhìn về phía Allen cũng không tốt đi nơi nào: "Tớ không biết cậu rốt cuộc sao lại thế này, nhưng trí nhớ biến mất thật là khiến chúng ta vô cùng kinh ngạc.

Cậu mất tích có nửa năm toàn mọi người bộ lạc toàn lực đi tìm cậu, nhưng vẫn không có thu hoạch, trong đó bạn lữ của cậu qua khổ sở nhất cũng vất vả nhất, nhìn đến hai hài tử của cậu sao, bọn họ khỏe mạnh hoạt bát như vậy đều là tự cô ấy chăm sóc.


Cho nên tớ hy vọng cho dù cậu đã quên chúng ta những huynh đệ này cũng phải nhớ tới cô ấy."
"Tôi...!Thực xin lỗi...!Cô ấy..." Allen đã muốn mặc kệ có nhớ hay không, vừa rồi giống cái kia vừa xuất hiện liền để tâm thần hắn loạn hoàn toàn, hắn chính là theo
3491718.png.

Bình Luận (0)
Comment