Buổi tối bà nội dùng bát lớn đun canh bắp cải khoai tây, ở bên cạnh bát là bánh bột ngô. Bởi vì là bột ngô vừa mới dùng cối đá nghiền ra, nhiều ít cũng một chút hương vị tân lương, cả miệng đầy mùi hương.
Ăn bánh ngô, uống một ngụm canh, đột nhiên Tây Viễn hai mắt tỏa sáng, đúng vậy, bắp cải, trong nhà có trồng một mẫu rưỡi bắp cải, hắn có thể làm bắp cải cay kiếm lời.
Khu nhà cũ của Tây Viễn kiếp trước có rất nhiều người dân tộc thiểu số triều tiên tụ cư, mẹ của Tây Viễn học được tay nghề muối chua kiểu Hàn từ đồng hương người Triều Tiên, lúc ấy Tây Viễn thích nhất chính là bắp cải cay. Trước khi rời khỏi nhà ra ngoài, mùa thu hàng năm mẹ đều làm đồ chua, Tây Viễn vẫn đi theo trợ giúp, mưa dầm thấm đất, không cần đặc biệt đi học.
Bất quá, trước hết cần tìm hiểu một chút nơi này có người biết làm loại đồ ăn này không, nếu như không có thì có thể dựa vào bắp cải cay kiếm một khoản.
Tây Viễn miêu tả vị và cách làm bắp cải cay cho người trong nhà, mọi người nghe đều thấy mờ mịt, sau khi xác định món bắp cải cay còn chưa ai biết làm, Tây Viễn liền bắt tay vào hành động.
Đầu tiên cần chuẩn bị phối liệu khác, cà rốt, hành, gừng và tỏi ớt trong nhà đều có, vị trí nhà Tây Viễn ở đầu thôn trang, đây là một lợi thế, chính là chung quanh ít hộ gia đình cho nên sau nhà có một vườn rau lớn chừng một mẫu rưỡi, bởi vì không thuộc vào ruộng nên đồ trong vườn không cần giao thuế.
Bà nội ở trong vườn trồng một mẫu khoai tây, thời kì sinh trưởng của khoai tây ngắn, sớm đã bị ông nội bà nội đào ra cất vào hầm. Sau đó lại đem đất trồng bắp cải.
Bà nội nghĩ mùa đông bắp cải không dễ cất nhưng có thể muối thành dưa chua, gián tiếp tiết kiệm lương thực.
Còn lại nửa mẫu, bà nội ngoài trồng những giống rau thường thấy ở nhà nông dưa chuột, cà, đậu giác, còn trồng hai cây ớt, hai luống hành và hai luống tỏi Hơn nữa trong ruộng có trồng cà rốt, vậy đã đủ cho Tây Viễn làm bắp cải cay.
Khó giải quyết chính là trong nhà không có táo hay lê, bỏ tiền mua nhất định rất đắt, không nói đến phí tổn cao, cho dù có chỗ bán thì trong nhà hiện tại cũng không có món tiền nhàn rỗi này.
Từ hôm đó, ban ngày Tây Viễn dẫn Tây Vi tản bộ quanh ruộng, nhìn xem có thể phát hiện cây lê hay táo dại không.
“Ca ca, chúng ta tìm cái gì thế?” Tây Vi đi mệt, ghé vào trên vai Tây Viễn, để Tây Viễn cõng chậm rãi đi.
“Tìm cây táo hoặc lê, nhìn xem có quả táo hoặc lê không.”
” táo? táo là quả gì ạ?” Tây Vi chưa từng thấy táo, nhưng nghe tên nhất định ăn rất ngon.
” là một loại trái cây rất lớn rất tròn. Đo đỏ ngọt ngào.”
“giống như quả hải đường nhà ông nội Vương Tam ư?”
” quả hải đường?” Tây Viễn không khỏi hai mắt tỏa sáng! Đúng vậy, không tìm thấy táo có thể dùng quả hải đường hoặc là táo hồng thay thế. Cái chỗ này rất ít cây táo, nhưng là có rất nhiều nhà trước phòng sau phòng đều có hai cây táo hồng hoặc là hải đường để ăn quả, bởi vì thông thườnglại rất rẻ, có bán cũng không đáng mấy đồng, cho nên cũng kệ trẻ con người lớn tùy tay hái.
Tây Viễn vội vàng cõng Tây Vi chạy về nhà, nói với ông nội muốn một ít táo hồng và quả hải đường ăn. Tây Viễn luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, ở trong ấn tượng của ông nội đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nói muốn ăn gì đó. Cũng may thứ Tây Viễn muốn không quá quý giá, trong nhà mình không có nhưng mấy gia đình khác trong thôn có. Ông nội cầm mấy củ cải to thu được trong ruộng hôm nay lên, dùng rổ đựng, mang đến nhà khác đổi trái cây.
Tây Viễn mắt ngóng trông ở nhà chờ, không lâu sau ông nội liền mang một rổ đầy quả hải đường trở lại. Tây Viễn nhìn ước chừng có năm sáu cân. Thế nhưng đó sợ là không đủ, Tây Viễn lại quấn quít lấy ông nội đi thêm một lần, gom đủ số lượng trong dự tính mới bỏ qua.
Ngày hôm sau, Tây Viễn còn chưa xuất phát tìm lê, Tây Vi đã phóng nhanh cặp chân ngắn cũn cỡn từ bên ngoài chạy về, giống như đạn pháo nhỏ nã lên người Tây Viễn.
“Ca, đệ biết ở đâu có lê.” sau khi bị Tây Viễn lặp lại uy hiếp cộng lợi dụ, hắn cuối cùng không tiếp tục gọi “Ca ca, ca ca, ca ca” liên tục nữa.
“A?! Chỗ nào có?”
“Ở phía đông cạnh rừng có hai cây.” phía đông thôn, cách thôn có 8 dặm có một mảng rừng cây lớn, bên trong mọc um tùm rậm rạp, nghe nói thường có sói rình rập, cho nên người trong thôn rất ít tới đó.
“Thật ư? đệ nghe ai nói?” Không phải là ai đó lừa Tây Vi chứ, dù sao trong rừng hệ số nguy hiểm tương đối cao.
“Là Vệ Thành nói, hắn nói hắn từng ở đó hái lê ăn, không cần vào rừng mà là ngay tại ven rừng. đệ cho hắn hai củ khoai tây nướng hắn mới nói cho đệ biết.” mắt Tây Vi lóe sáng, cố gắng cầu khen ngợi.
“Ra vậy, tiểu Vi đúng là thông minh.” Đứa nhỏ ngốc, cho dù nơi đó không có lê, chờ đệ tìm người ta tính sổ, khoai tây nướng cũng không còn.
Nhưng dù sao thằng nhóc gọi là Vệ Thành đã nói vậy, Tây Viễn vẫn quyết định đi thử một lần. Nơi đó nguy hiểm, hắn nhất định không thể để cho Tây Vi đi theo.
Ngày hôm sau, thừa dịp Tây Vi không để ý Tây Viễn liền xuất phát. Hắn đeo một cái sọt, cầm liềm trong tay, lại cầm một cái dao đánh lửa, bởi vì động vật sợ lửa, đến lúc đó vạn nhất gặp phải sói thì có thể đốt một đống lửa dọa sói bỏ đi.
Đường càng đi càng hoang vắng, dần dần chỉ còn cỏ dại và lùm cây mọc um tùm. Tây Viễn rật hoài nghi tính chân thật trong lời nói của thằng nhóc gọi là Vệ Thành kai, dù sao có nhà ai người lớn lại yên tâm cho trẻ con tới chỗ như thế đâu, ngay cả Tây Viễn cũng là lừa người lớn trong nhà mà tới.
Đi ước chừng một canh giờ, cuối cùng đã tới cạnh rừng, may là cả đường đi không có việc gì. Tây Viễn không tiếp tục đi lên phía trước, mà đứng nguyên tại chỗ tuần tra một vòng cạnh rừng, ở cạnh rừng hướng Tây Bắc ước chừng cách năm mươi thước, phát hiện hai cây lê, trên cây treo đầy quả lê, chẳng qua đều rất nhỏ.
Tây Viễn quan sát trong chốc lát, cảm thấy không có nguy hiểm mới vội vàng chạy tới chỗ cây lê, sau đó dùng cả tay cả chân bò lên cây.
Tây Viễn hái lê rất nhanh, đặc biệt chọn quả lớn, mọng nước. Thời gian đã gần đến giữa trưa, sọt trên lưng Tây Viễn đã chứa đầy, hắn không dám trì hoãn thêm, vội vàng nhảy xuống cây trở về. Dù sao lẻ loi một mình, lại là thân thể đứa bé, đụng phải dã thủ thì không hay ho tí tẹo nào.
Vừa đi không bao xa, Tây Viễn chợt nghe thấy lùm cây phía trước truyền đến tiếng “Rầm, rầm”, Tây Viễn trong lòng khẩn trương nóng nảy, đầu óc trống rỗng, cách ứng phó vốn đã nghĩ kỹ cũng không biết chạy đi đâu mất tiêu.
“Tiểu Viễn, Tiểu Viễn!”
Là tiếng của ông nội! mũi của Tây Viễn lúc này chua xót, vội lên tiếng đáp lời ông nội, “Ông ơi, ông ơi, cháu ở chỗ này!”
Ông nội chạy đến nhanh như sao xẹt, một tay ôm vào Tây Viễn trong ngực: ” đứa nhỏ này, thật lớn mật, ngay cả cánh rừng cũng dám này đến! Mau, mau cùng ông nội trở về.” Ông nội vừa nói vừa lấy sọt trên lưng Tây Viễn cầm qua.
“Dạ!” Tây Viễn lúc này không trái lời, ngoan ngoãn theo sát ông nội.
Mãi cho đến vùng an toàn, thần kinh của Tây Viễn và ông nội mới trầm tĩnh lại.”Ông nội, sao ông lại biết cháu đến rừng?”
“nhờ Tiểu Vi chứ sao, buổi sáng dậy không thấy cháu liền tìm khắp nơi. Ta và bà nội cháu ban đầu cũng không để ý, về sau tiểu Vi chỗ nào cũng không thấy cháu mới luống cuống khóc. hắn nói hôm qua nói cho cháu biết rừng này có cây lê, cháu nhất định tới đây hái lê. Ta mới sốt ruột vội chạy tới. Cháu nói đi lá gan của cháu lớn lắm đấy hả! Xem trở về có đánh cháu một trận không!”
Tây Viễn nghe ông nội răn dạy quở mắng nhưng không lên tiếng mà cứ cười ngây ngô, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hai người mới vừa đi tới đầu thôn, liền thấy bà nội và Tây Vi đứng chờ dưới tàng cây. Vừa thấy thân ảnh của bọn họ Tây Vi đã khóc nhè chạy tới, ôm cổ Tây Viễn không buông tay. Tây Viễn sờ sờ đầu Tây Vi, bế hắn lên.
“Đừng khóc, đừng khóc mà, đệ xem, ca này không phải không có chuyện gì sao.”
“Ca!” Tây Vi trong mắt rưng rưng đẫm nước, hướng về phía Tây Viễn mà nấc. Vừa nói, nước mũi đã phình ra.
“Ai u, nhìn tiểu Vi của chúng ta này, có thể thổi ra bong bóng nước mũi lớn như vậy.” Tây Viễn cười trêu ghẹo Tây Vi. Tây Vi lập tức liền thẹn thùng ghé vào trên vai Tây Viễn, nói gì cũng không ngẩng đầu lên, ca ca thật sự rất xấu!
“Cười, cười, còn có lòng mà cười! Cháu đúng là hù chết bà và ông nội cháu!” Bà nội nắm tay nện cho hai cái ở trên lưng Tây Viễn.
“Bà!” Tây Viễn vẫn cười ha hả, bà nội vốn không dùng sức, chả đau tẹo nào.
di chứng của chuyện này là Tây Vi từ ngày đó trở thành cái đuôi nhỏ bám theo Tây Viễn, Tây Viễn đi đâu hắn theo tới đó. buổi sáng Tây Viễn còn chưa dậy mà mới vừa nhúc nhích, Tây Vi đã lập tức bừng dậy, “Ca, ca đi đâu?”
Tây Viễn: “…” Ta đâu cũng không muốn đi được không.
Phối liệu đã chuẩn bị, Tây Viễn bắt đầu bắt tay vào làm bắp cải cay. Đầu tiên là rửa sạch sẽ toàn bộ bắp cải, chuẩn bị đem đi muối. Từ gốc bắp cải mở ra một đoạn ngắn, lấy tay tách làm hai, rồi tương tự, tiếp tục phân hai phần bắp cái ra làm hai nữa, được bốn cánh hoa nhỏ. Trên mỗi lá bắp cải đều bôi nước muối, ngâm vào cái vò đã rửa sạch phơi khô mà bà nội hay dùng để muối dưa.
sau khi muối một buổi tối bắp cải trở nên mềm ra, rửa qua nước, vẩy muối dư, lấy tay dùng sức nắm chặt vắt hết nước thừa.
Sau đó gọt cà rốt thái sợi, quả hải đường và lê thì gọt vỏ cắt thành khối nhỏ, đặt ở trong một cái chậu. Gừng và tỏi cho vào cối đá giã nát, ở thì sau khi dùng cối đá mài thành bột ớt ng để vào trong chậu, lại thêm vào đường trắng cùng lượng muối vừa phải. quấy tất cả lên, để một khắc cho ngấm. Lại quấy đều, cho đến khi trở thành dạng tương.
Đem bắp cải đã vắt nước trải ra, dùng tấm trúc bôi tương chế lên. Một tấm lá đều bôi thật đều. Cuối cùng cuộn lại những cánh bắp cải đã bôi xong, để vào trong vò, phủ lên, đậy nắp.
thấy Tây Viễn thành thạo làm bắp cải cay, người trong nhà đều rất nghi hoặc, đứa nhỏ này sao học được tay nghề này vậy?
Tây Viễn giải thích là: năm ngoái trong thôn không phải có một thầy tướng số mù tới ư, chính là học ở chỗ ông ta.
Nhắc tới người mù này thì ông nội liền tức giận, bởi vì lúc ấy sau khi người mù cùng người trong thôn nói dài dòng một trận, đến tối không có chỗ nghỉ chân, ông nội nhất thời mềm lòng dẫn ông ta tới nhà mình.
Người mù ở nhà họ Tây nghỉ ngơi hai đêm, ngày thứ ba đi, trước khi đi thuận tay lấy luôn cái điếu hoàng dương mộc ông nội thích nhất làm cho ông cực kì tức giận! Cho đến giờ nhớ tới râu còn dựng thẳng lên.
Đây là Tây Viễn nghe Tây Vi kể lại liền mượn làm tấm chắn, người mù không phải người địa phương, lại bởi vì đã làm chuyện xấu cho nên xác suất gặp lại rất nhỏ, Tây Viễn muốn bịa thế nào thì bịa thế ấy.
Mười ngày sau, Tây Viễn xốc nắp vò lên, từ giữa lấy ra một miếng bắp cải cay, dùng dao thái cắt bắp cải cay thành đoạn ngắn, bưng cho người trong nhà ăn thử.
“Không cần bàn, chắc chắn là rất ngon. Tiểu Viễn rất biết làm.” mẹ của Tây Viễn nếm một ngụm, cũng không quên khích lệ con trai một câu. Bà và chồng ngày đó từ ruộng về nghe được ” sự tích Anh hùng ” của Tây Viễn thì sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Bà ơi, bà nếm thử này.”
“Ăn ngon lắm hả?” Bà nội thực hoài nghi.
“Ăn rất ngon, mẹ, mẹ ăn một miếng là biết.” cha Tây Viễn cũng giúp con trai.
“Ngon miễn bàn luôn. mùa đông chúng ta lại có thêm món để ăn.” Bà nội vừa nhai vừa khẳng định thành quả lao động của Tây Viễn. Tây Viễn nghe bà nói không nhịn được nhếch nhếch miệng – hắn làm bắp cải cay không chỉ để ăn trong nhà đâu.
Qua hai ngày, Tây Viễn nghe nói nhà ông bảy Đổng cùng thôn cần đánh xe ngựa lên thị trấn một chuyến. Con trai nhà ông ấy tháng 11 sẽ cưới vợ. bởi vì điều kiện trong nhà xem như sang chảnh trong thôn, con trai lại đang ở trấn trên giúp việc cho tiệm tạp hóa của nhà người thân, so với nông dân kiếm ăn trong ruộng có tiền đồ hơn, bởi vậy việc cưới xin muốn làm cho nở mày nở mặt, có nhiều thứ trên trấn không có phải đi thị trấn mua.
Tây Viễn xin xỏ cha cùng hắn đón xe ngựa nhà họ Đổng lên thị trấn một chuyến, hắn tính toán đi bán bắp cải cay, khi đi thì đi nhờ xe, khi về bởi vì xe người ta cần trở đồ, hai người sẽ đi bộ về.
nhà Tây Viễn là ở thôn hoa sen, nghe nói trước kia giữa thôn có một cái ao nước, ngày hè sẽ có hoa sen nở bung. Chẳng qua giờ ao nước đã gần khô cạn, lại càng miễn bàn tới hoa sen. chừng mười dặm phía Tây Nam thôn hoa sen là trấn Vạn Đức, xa hơn hai mươi lăm dặm chính là thị trấn. Tây Viễn nghĩ trấn Vạn Đức quá nhỏ, phú hộ, tửu lâu ít hơn, có thể không dễ bán bắp cải cay, hay là lên thị trấn nắm chắc hơn.
Cha bị Tây Viễn nài nỉ không có cách nào nên đành mặt dày đi theo ông bảy Đổng nói chuyện đi nhờ xe. ông bảy Đổng tuy có chút bá đạo nhưng lòng không xấu dù sao khi đi không mang đồ, xe trống ngồi thêm hai người cũng không sao nên nhận lời.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tây Viễn và cha đã dậy. Hai người trên lưng đều đeo sọt, trong chứa bắp cải cay, Tây Viễn nghĩ vò quá nặng nên nhờ bà nội dùng vải dầu may hai cái gói to, hắn và cha mỗi người đeo một túi bắp cải cay non 13 cân
(6.5 kg).
quãng đường ba mươi lăm dặm, xe ngựa chạy chưa tới một canh giờ đã tới. khi vào thành mỗi người giao ra hai văn tiền phí vào thành làm cha Tây Viễn xót cả ruột gan, cũng không biết cái món Tiểu Viễn gọi là bắp cải cay có thể bán không, nếu không bán được thì thật là mệt.
Tây Viễn không để ý đến rối rắm của cha, sau khi vào thành tách ra với nhóm ông bảy Đổng. Tây Viễn trước hết tìm tiệm tạp hóa mua một cái vò nhỏ, xin hỏa kế
(nhân viên bán hàng) một ít nước rửa cái vò sạch sẽ, tìm chỗ không người đem bắp cải cay trên lưng từng cuộn cho vào trong vò nhỏ.
làm xong Tây Viễn liền hỏi thăm người đi đường tửu lâu lớn ở thị trấn đi thế nào. Có người nghe hắn hỏi thăm tửu lâu, nhìn cách ăn mặc của Tây Viễn và cha, ngay cả nhìn cũng không thèm, có người thì hời hợt nói hai câu. cha Tây Viễn xấu hổ mặt đỏ rần, cũng may mới bận việc trong ruộng, trên mặt đen hơn nên không nhìn rõ. Tây Viễn thì mặc kệ người khác có thái độ gì,, thấy người liền hỏi, cũng có người có lòng chỉ đường cho hắn.
Tây Viễn cùng cha đi qua hai ba tửu lâu, người làm trong tửu lâu vừa nhìn cách ăn mặc của hai cha con, ngay cả cửa cũng không cho vào. Tây Viễn chỉ đành nén giận, đúng là một đám mắt chó nhìn người thấp!
Chuyển qua một còn phố, Tây Viễn thấy phía trước có một tửu lâu trên tấm bảng viết “Tụ Đức Lâu “, tửu lâu này có vẻ quy mô không quá lớn, hiện tại đã giữa trưa nhưng người dùng cơm bên trong cũng không nhiều. Tây Viễn cùng cha đi đến một góc phía trước tửu lâu, cởi xuống sọt trên lưng, để ở ở đây trông, còn hăn thì cầm vò chứa bắp cải cay đi vào.
“Khách quan, đến ăn gì?” chưởng quầy trong quầy vừa nói vừa ngẩng đầu lên, thấy đứng trước mặt một đứa trẻ nhìn khoảng tám chín tuổi.
“Tiểu hài nhi, ngươi đây là có chuyện gì?”
“Chưởng quầy, ta đây có một món đồ chua muốn hỏi một chút hiệu ăn của các ngươi có mua không.” Tây Viễn vừa nói vừa vội vàng mở vò ra, dùng đũa kẹp một ít bắp cải cay đưa tới bên miệng chưởng quầy – phải nắm chặt cơ hội, tửu lâu khác ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho hắn thì đã đuổi ra rồi.
“Ôi, đứa nhỏ này!” Chưởng quầy có hơi không biết nói sao, thấy ánh mắt sáng sủa trông mong cùng gương mặt tươi cười của Tây Viễn, lời khó nghe nhất thời nói không nổi.
“Tiểu hài tử, không có việc gì thì đi qua một bên, đừng ở chỗ này làm phiền chưởng quầy.” hỏa kế đang bận ở một bên thấy tình hình bên này vội tới đuổi Tây Viễn.
“Chưởng quầy, ngươi cứ nếm thử đi, thật sự ăn rất ngon, ta thề!” Tây Viễn không có cách nào, đành phải tiếp tục chớp mắt giả moe.
” được, được, ta nếm thứ, chẳng qua không nhất định sẽ mua đâu đấy.” Chưởng quầy đành phải thỏa hiệp.
“Ôi, miễn chê,…” Chưởng quầy ngừng nói, khoát tay áo với Tây Viễn, Tây Viễn đi theo chưởng quầy tới một gian phòng phía sau quầy.
“Món này của ngươi không cần nói, cũng được lắm. Bán thế nào?”
“10 văn tiền 1 cân.”
“10 văn tiền? Có hơi đắt, món này không phải chỉ là bắp cải làm ư?”
“Nhưng phối liệu của món này đắt lắm, nếu không thì không thể làm ra mùi vị ngon như vậy. Ngài nếu lấy hết thì ta sẽ dâng tặng hai thực đơn nấu với bắp cải cay, bảo đảm khách nhân của ngài sẽ thích ăn.”
Chưởng quầy ôm thái độ bán tín bán nghi dẫn Tây Viễn tới phòng bếp.
hiện tại việc làm ăn của quán ăn không được tốt, quán ăn cách đây một con phố mới mời tới một đại trù, nghe nói đồ ăn mùi vị rất ngon, rất nhiều thực khách đều chạy sang đó. Ông chủ hai ngày trước còn tính toán nếu cứ đổ tiền vào không thấy tiền ra thế này, không bằng đóng cửa quán ăn. Hiện tại, để Tây Viễn thử một chút, cũng coi như ngựa chết coi như ngựa sống.
Tây Viễn vén tay áo lên, làm hai món ăn, một là canh xương sườn bắp cải cay: đem xương sườn dùng nước xối, lấy ra ngâm nướcmặn. Rót một lượng nước vừa phải vào nồi đất, đổ vào một ít nước bắp cải cay trong vò, thêm một thìa rượu gia vị, gừng miếng, nhóm lửa nấu liu riu. Lấy ít miến ngâm nước nóng, thái mỏng khoai tây, cà rốt, hành cắt đoạn, tỏi thái mỏng. Lấy một nồi khác rót mỡ vào đun, sau khi mỡ nóng thì cho hành, tỏi, sau khi mùi tỏa ra thì chuyển thành lửa lớn cho cà rốt và khoai tây vào đảo, lúc này rót canh sườn đã đun được tám chín phần vào trong nồi, tiếp tục nấu lửa nhỏ một hồi, sau khi sôi thì cho miến, sau khi mở vung lần nữa thì cho bắp cải cay vào, chậm rãi đun lửa nhỏ trong chốc lát là được.
Tiếp đó lại làm thịt ba chỉ xào bắp cải cay: thịt ba chỉ thái mỏng, bắp cải cay cắt vỡ, hành cắt đoạn, cho vào nồi một chút mỡ, sau khi mỡ nóng thì cho hành vào phi thơm, rồi thêm thịt ba chỉ đảo qua, sau khi thịt đổi màu thì múc ra, cho bắp cải cay vào nồi xào lên, lại cho thịt vào, đảo lên cùng bắp cải cay hai cái, cuối cùng cho nước bắp cải cay, nhỏ vài giọt dầu vừng, bắc nồi.
Đồ ăn mới vừa làm xong, không đợi Tây Viễn hành động, chưởng quầy đã gấp gáp cầm lấy đũa nếm một ngụm, sau đó liền không dừng lại được. Tây Viễn ở bên cạnh mím chặt môi vui mừng không nói không rằng. giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, uống chút canh sườn bắp cải cay vừa ấm vừa khai vị, thịt ba chỉ xào bắp cải cay vừa thờm vừa không ngấy.
sau khi nếm qua đồ ăn Tây Viễn làm, chưởng quầy gọi Tây Viễn trở lại căn phòng ban đầu. Cũng không mặc cả với Tây Viễn, Tây Viễn đưa ra hai thực đơn này đã đáng giá hơn bắp cải cay. Chưởng quầy và Tây Viễn bàn bạc, bắp cải cay đang có Tụ Đức Lâu lấy hết, để Tây Viễn một tháng sau lại đưa đến một chuyến.
Tây Viễn vội vàng chạy ra ngoài gọi cha vào, hai người mang theo hơn sáu mươi cân, tổng cộng bán sáu trăm hai mươi văn tiền, đây đã đáng giá bằng một xe bắp cải. cha Tây Viễn vui đến xoa tay, không tin đây là thật. Sáu trăm văn tiền đó, hắn và mẹ của Tây Viễn làm việc cho người ta hơn một tháng mệt muốn chết cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Kiếm được tiền, Tây Viễn liền mua chút đồ ngon cho Tây Vi, trong nhà còn nợ người ngoài chưa trả hết, đành chịu, Tây Viễn chỉ mua hai que đường hồ lô cho vào trong sọt cho Tây Vi.
hai cha con một đường đi bộ, đến khi trời tối đen cuối cùng về đến nhà.
Tây Vi sớm đã ra đầu thôn chờ, thấy cha và anh thì cực kỳ nhanh chân chạy tới, cứ như ông cụ non nhận sọt trên lưng anh trai vác lên lưng mình, Tây Viễn cũng thật sự mệt mỏi nên không khách khí với hắn.
Tây Viễn ngồi ở trên giường, bưng bát xì xì xụp xụp uống cháo, thấy ông nội, bà nội, mẹ và Tây Vi cùng đếm tiền đồng trên giường. Tây Viễn đã dạy Tây Vi học đếm, chẳng qua mới có thể đếm tới năm mươi, cho nên tiền đồng được hắn đếm đến năm mươi gom thành một đống, nhìn qua rất nhiều. mứt quả mua về Tây Vi tiếc không nỡ ăn hết ngay lập tức, chỉ ăn một cây, còn lại một cái để cha cẩm ra bên ngoài, hiện tại trời lạnh, buổi tối cũng sẽ không hỏng.