Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

Chương 5

ngày hôm sau Tây Viễn lại cùng với người trong nhà làm bắp cải cay, chẳng qua quả hải đường và lê trong nhà không còn nhiều, Tây Viễn có hơi lo khi dùng thì không đủ thì làm sao.

“Ngày mai trấn trên có họp chợ, phỏng chừng có thể có bán táo hồng và quả hải đường, chúng ta có thể mua một chút.” Ông nội nghĩ ngợi nói.

“Cha, sáng mai con đến rừng hái hết lê về, để trong hầm ngầm phỏng chừng cũng không có chuyện gì.” Tây Văn Minh nói, bởi vì bắp cải cay bán được giá nên tính tích cực của cha cũng bị động.

“Cũng đúng, có điều một mình ông đi thì không tốt, đến lúc đó ta và ông đi.” mẹ của Tây Viễn vừa khâu đế giày vừa tham gia thảo luận.

“Vậy ba chúng ta người đi, cánh rừng kia không an toàn, phải cẩn thận một chút.” Ông nội đập đập cái điếu thuốc.

Ngày hôm sau, Tây Văn Minh liền đi họp chợ, mua về một ít táo hồng và quả hải đường, tiếp đó lại cùng cha già, thê tử đến rừng hái lê về. Người trong thôn nhìn thấy đều tò mò: lê vừa chua vừa chát hái về làm gì? Tây Văn Minh nghe Tây Viễn dặn nên ko nói toạc ra nhưng cũng không nói dối, do dự nửa ngày mới thốt ra câu: “Tiểu Viễn muốn ăn.” Tất cả mọi người cười nhà bọn họ nuông chiều trẻ con, đầu năm nay có thể ăn no đã không tồi rồi, nào có chuyện muốn ăn gì thì cho nấy.

bắp cải trong nhà năm nay ngoài muối hai vại dưa chua, còn lại đều không bán, Tây Viễn tính dùng một phần để làm bắp cải cay, một phần cất lại, đợi đầu xuân sang năm đồ ăn cất vào mùa đông đã ăn sạch, nhân lúc chưa có rau củ gì mới, đến lúc đó lấy ra bán mới có thể bán đc giá tốt. Bằng không chỗ bắp cải trong nhà hắn bán đi ngay cả nửa xâu tiền cx bán không được.

Sợ lê và trái cây không tồn được, Tây Viễn dứt khoát kêu cha lại mua hai cái vạc lớn về, làm hai vại bắp cải cay lớn. Dù sao hiện tại thời tiết mát mẻ, bắp cải cay có thể giữ được, không hư hỏng.

bắp cải còn lại Tây Viễn cùng ông nội và cha cho vào vải dầu buộc kín lại, để vào trong hầm ngầm, chuẩn bị thời kì giáp hạt đầu xuân năm sau lấy ra bán. Kiếp trước nhà Tây Viễn từng dùng biện pháp như thế để trữ bắp cải mùa đông, nhưng dùng là túi nhựa mỏng, chẳng qua nơi này không có, Tây Viễn đành phải vải dầu tương tự để thế.

Có thể bởi vì Tây Viễn bán bắp cải cay khiến người trong nhà kinh ngạc một phen, hiện tại lời nói của Tây Viễn ở trong nhà rất có trọng lượng, hắn có ý tưởng mới gì thì người trong nhà sẽ không cho rằng là trẻ con đang nói hưu nói vượn mà bỏ mặc.

Tây Viễn bấm ngón tay tính ngày, một tháng trông mong qua rất nhanh, hắn rất muốn nhìn bắp cải cay của mình ở Tụ Đức Lâu bán thế nào.

Sáng sớmhôm nay, Tây Viễn đang ở trong sân dạy Tây Vi học đếm, chợt nghe đến bên ngoài viện truyền tới tiếng xe ngựa và tiếng người nói chuyện. Tây Viễn cũng không để ý, cảm thấy người có xe ngựa không có khả năng có quan hệ gì với nhà mình.

Lúc này, một cỗ xe ngựa dừng ở ngoài cửa sân, từ trên xe bước xuống một người, còn cách cửa sân kêu: “Có người ở nhà không? nhà Tây Minh Văn có phải ở đây không?” Tây Viễn ngẩng đầu nhìn, đây không phải chưởng quầy Tụ Đức Lâu sao!

Tây Viễn vội vàng chạy đến mở cửa sân, xe ngựa quá lớn, cửa sân nhỏ, vào không được, chưởng quầy đành phải để xe ngựa bên ngoài, buộc ngựa vào cái cọc trên cửa. Dù sao thôn chỉ lớn có vậy, giữa ban ngày ban mặt có chuyện gì mọi người đều thấy thanh thanh sở sở, cũng không sợ có người đến bắt ngựa đi.

“Chưởng quầy, sao ngài lại tới vậy?” Tây Viễn có hơi kích động, nếu hắn đoán không sai thì bắp cải cay hẳn là bán không tệ.

“Ta đây tìm cả buổi mới tìm được nhà ngươi, ngày đó ngươi nói là thôn hoa sen trấn Vạn Đức, họ Tây, ta một đường hỏi thăm tìm tới. Còn có thể đến làm gì, đến mua bắp cải cay nhà ngươi chứ sao.”

“Thế nào, cháu đã nói là dễ bán mà!” Tây Viễn đắc ý lắc cái đầu.

” Đúng vậy, lúc này mới hơn nửa tháng đã bán không còn gì, khách nhân đều thích ăn thứ này, nói là ăn vừa ngon miệng vừa ấm áp! Ông chủ liền nhanh chóng thúc giục ta tới tìm các ngươi!”

“Vậy ngài lần này muốn bao nhiêu?”

“Có bao nhiêu chúng ta đều bao hết. Ngươi đừng bán cho nhà khác, chúng ta có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.” Chưởng quầy nói nửa ngày, nhìn chung quanh một chút, nhà Tây Viễn chỉ có hai đứa nhỏ. ” người lớn nhà ngươi đâu? Ta có việc muốn nói với cha ngươi.”

“Chuyện gì ngài cứ nói với cháu đi, cháu có thể làm chủ.”

“Ngươi? Không nên không nên, phải làm việc cùng người lớn, ngươi quá nhỏ.”

Tây Viễn bối rối thấy đúng là như vậy, trong nhà có chuyện dù sao cũng phải có người lớn đứng ra. Vì thế hắn liền bảo Tây Vi đi ra ruộng gọi ông nội và cha trở về.

Hiện tại hoa màu trong ruộng đã làm xong, bởi vì mùa đông lạnh nên trong nhà cần dự trữ nhiều củi đốt, bằng không mùa đông sẽ chịu tội. cha mẹ Tây Viễn và ông nội chính là đến chỗ đất hoang chặt củi.

Tây Viễn vào nhà, rót một chén nước ấm cho chưởng quầy, trên lò trong nhà luôn nóng, bà nội sẽ đặt ấm nước ở trên, có thể đảm bảo non nửa ngày không lạnh.

“Tiểu Viễn à, ai vậy?” Bà nội đẩy cửa sân đi đến, bà cụ hôm nay đến nhà ông nội Vương Tam – dưa chuột nhà Tây Viễn năm nay nhìn ngon, kết dây cũng nhiều, bà của Vương Tam nói muốn xin ít hạt giống dưa chuột để sang năm trồng, bà nội thừa dịp hôm nay không có việc gì thì đi qua tặng.

“Bà ơi, đây là Kỳ chưởng quầy của Tụ Đức Lâu, cháu lần trước đi thị trấn chính là bán bắp cải cay cho Kỳ chưởng quầy.”

“Ai nha, vậy mau vào trong phòng ngồi, đừng đứng ở trong viện chịu lạnh.”

Mấy người vào phòng, cũng ngăn trở tầm mắt tò mò của người trong thôn bên ngoài. Từ khi nào thì nhà họ Tây có giao tình với người xa xỉ như vậy?

Một lát sau, ông nội và cha cũng đã trở lại, có người lớn ở đây, Kỳ chưởng quầy mới nói ra mục đích thực sự lần này.

Hóa ra, từ sau khi Tụ Đức Lâu đẩy mạnh làm hai món với bắp cải cay, đám khách nhân đều rât thích ăn, Kỳ chưởng quầy linh cơ vừa động, đem bắp cải cay cắt ra, mỗi bàn khách nhân đều tặng không một ít, mọi người, ăn khen không dứt miệng, mấy ngày nay có khách nhân đặc biệt vì ăn bắp cải cay mà tới cửa, việc làm ăn của hiệu ăn lập tức tốt lên, ông chủ từ trong đó thấy được cơ hội làm ăn bèn thương lượng với Kỳ chưởng quầy, nhìn xem nhà Tây Viễn có thể đem phương thức làm bắp cải cay bán cho Tụ Đức Lâu.

Dù ông nội và cha là người lớn nhưng đều là nông dân chất phác, đối với những chuyện làm ăn thật đúng là không hiểu, hơn nữa bắp cải cay cũng là Tây Viễn mần mò ra, cho nên hai người đều nhìn Tây Viễn không hé răng.

Tây Viễn cân nhắc thấy lê và táo hồng dù sao cũng có hạn, về sau khi cần không có phối liệu thì bắp cải cay cũng khó mà làm, không bằng hiện tại trực tiếp đóng gói cách làm bán đi, gọn nhẹ lại kiếm đc tiền, phải biết hắn là đồ lười làm bắp cải cay mệt chết đi được.

“Kỳ chưởng quầy, cách làm bắp cải cay chính là tổ truyền của nhà cháu, không có nhà thứ hai biết. Nếu bán cho các ngài, nhà chúng cháu chính là chặt đứt con đường kiếm tiền. Ngài xem, ngài muốn mua thì có thể ra giá bao nhiêu?”

Nghe hai câu nói đầu của Tây Viễn Kỳ chưởng quầy còn tưởng không chịu bàn, không ngờ Tây Viễn vừa nói lại chuyển thành có đường làm ăn. Vốn Kỳ chưởng quầy còn muốn ép giá, bây giờ nghe Tây Viễn nói vậy thì không dám nữa. Đứa trẻ này nhìn thì hoà hợp êm thấm, cười đến là có phúc, tâm tư quỷ quái trong mặt lại không ít.

“Hai mươi lăm lượng bạc thế nào, không gạt ngươi, đây là giá cao nhất ông chủ bảo ta đưa ra, nhiều hơn nữa ta không làm chủ được.” Kỳ chưởng quầy bất đắc dĩ nói.

“Hai mươi lăm lượng có hơi ít, đây chính là tổ truyền nhà cháu, ngài sao có thể bỏ ra chút xíu bạc mua lại phương pháp tổ truyền nhà người ta chớ.”

“Ai nha, đứa nhỏ này, hai mươi lăm lượng không ít đâu, trồng ruộng một năm mệt chết cũng không dư ra được năm lượng bạc phải ko? Không tin thì hỏi ông và cha ngươi đi.”

Trải qua một phen cò kè mặc cả, cuối cùng lấy ba mươi lượng hoàn thành thủ tục mua bán, đương nhiên trong này bao gồm cả ba trăm cân bắp cải cay nhà Tây Viễn đã làm xong. Tây Viễn vì sau này có thể tiếp tục giao tình với Tụ Đức Lâu, lại dâng tặng hai thực đơn dùng bắp cải cay nấu ăn, Kỳ chưởng quầy vui vẻ đánh xe ngựa đi về.

tiễn Kỳ chưởng quầy đi, người một nhà nửa ngày mới hồi thần.

“Này, một cái cách làm cư như vậy bán đc ba mươi lượng ư?” Bà nội cầm tạp dề lau tay, không dám tin hỏi.

“Đây là do Tiểu Viễn có can đảm, ta còn tưởng có thể bán được năm lượng đã là cố lắm rồi.” Ông nội rít thuốc, chẳng qua khói trong điếu đã sớm tắt, cũng ko biết ông đang rít cái gì.

“Ôi, đúng là con trai mẹ tài giỏi.” mẹ của Tây Viễn vừa nói chuyện vừa xoa xoa tay.

“Ca, cho đệ xem ba mươi lượng bạc là thế nào.” Tây Vi moi túi tiền đựng bạc trong vạt áo Tây Viễn. Trong nhà cho tới giờ đều chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, bình thường có thể có mấy trăm ng đã là không tồi rồi.

“Bà ơi, tối nay ăn một bữa ngon chúc mừng một chút đi?” Tây Viễn kéo Tây Vi, ôm cổ bà nội đòi hỏi phúc lợi.

“Được, được, cháu đích tôn của bà muốn ăn gì?” Bà nội tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần từ khoản tiền lớn này.

“cháu muốn ăn bánh bao lớn.” Tây Vi vội vàng reo lên.

“Đúng là ko chịu nổi con, được rồi, hôm nay nghe tiểu Vi ăn bánh bao lớn.” mẹ của Tây Viễn vỗ đầu Tây Vi một cái, xoay người vào phòng bếp lấy bột.

“Ta đến cửa hàng nhà lão Dương mua thịt.” cha Tây Viễn vòng tại chỗ hai cái mới nhớ tới mình làm gì.

Cơm chiều ăn bánh bao lớn, bất quá không phải bánh nhân thịt chuẩn mực mà là một nửa bao thịt heo dưa chua, một nửa bao thịt heo bắp cải. Bà nội lại đun một nồi miến nấu bắp cải, cắt riêng bì lợn bỏ vào, đồ ăn có dính vị thịt đều ngon. Bánh bao ra lò, nhiệt khí lập tức bốc hơi ra.

Bánh bao vừa mới ra khỏi lồng hấp, nóng hầm hập, cắn một ngụm thơm nức. Lúc này dưới yêu cầu mãnh liệt của Tây Viễn, không trộn thêm loại bột khác vào, là bánh bao thuần bột mì. Bà nội vừa lấy bánh bao ra từ vỉ hấp vừa đau lòng: “Ăn tết cũng không như vậy, đây là thứ đắt đó, nào có nhà ai lại ăn toàn bột mì chớ.”

Tây Viễn mặc kệ, đi tới dị giới đã hơn hai tháng, rốt cục có thể ăn một bữa cơm bình thường.

Tây Vi ngồi ở bên cạnh Tây Viễn, thật cẩn thận đẩy nhân trong bánh bao vào trong bát, sau đó ăn vỏ bánh bao trước, bánh bao hôm nay thật ngon, vỏ bánh bao đặc biệt thơm, hắn muốn lưu nhân bánh bao đến cuối cùng ăn.

“Tiểu Vi, ngươi muốn ăn thì ăn đi, để nhân bánh đến cuối cùng lạnh sẽ mất ngon, ca cam đoan về sau nhà chúng ta sẽ thường xuyên ăn bánh bao lớn, đừng tiếc.” Tây Viễn có chút đau lòng Tây Vi.

“Ăn đi, bé con, bà nội để lại mấy cái cho cháu, sáng mai còn có thể ăn.” Bà nội xoa xoa khóe mắt, không biết có phải là bị khói bếp hun hay không.

“”Bà nội, ăn ngon lắm, bà cũng mau nếm thử!” Tây Vi vội vàng cầm lấy một cái bánh bao đưa cho bà nội.

“Ôi, được, được, đều ăn, đều ăn, chúng ta hôm nay coi như ăn tết.”

Ăn xong bữa cơm, Tây Viễn cùng Tây Vi đều ở trong sân đi dạo sau bữa ăn – hai người đều ăn nhiều, bà nội sợ trẻ con ăn no đi ngủ ngay thì không tốt nên đuổi hai đứa ra sân đi lại cho tiêu thực
Bình Luận (0)
Comment