Xuyên Đến Dị Giới, Tôi Cùng Bạn Thân Trở Thành Pháo Hôi

Chương 17


Không lâu sau, từ con đường nhỏ đi ra hai thân hình một lớn một nhỏ.

Phía trước là lão Hồn Dược đã từng chữa bệnh cho An Sinh cùng Linh Nhạc.

Theo sau là thiếu niên thân bào xanh.

Lão Hồn Dược nhìn người đến là Linh Nhạc mới hơi mở lớn mắt tò mò không biết tại sao cô lại đến đây.
Linh Nhạc từ xa thấy lão Hồn Dược liền nhanh nhẹn đứng dậy, phủi phủi quần áo.

Đợi người lại gần, cô mới làm động tác hai tay nắm ngang ngực cúi chào.

“Dược chủ, hiện tại tiểu nữ là Học tử, mong muốn được làm Dược đồng tại Dược viên này.

Mong Dược chủ chấp nhận.” nói rồi cũng cúi người thấp hơn một chút.

Lão Hồn Dược không nghĩ bọn nhóc này vậy mà là làm Học tử ở đây.

Lý do thì ông cũng sẽ không hỏi, dù sao nhóc con này có liên quan đến Gia chủ.
“Được rồi, đừng cúi nữa.

Ta với ngươi cũng xem như có duyên.

Lần này theo Thanh học hỏi đi.” Lão Hồn Dược vừa nói vừa giới thiệu thiếu niên thân bào xanh kia.
“Thanh, đây là Linh Nhạc.

sau này con dạy nó làm việc đi.” Thiếu niên tên Thanh kia nghe lời đáp vâng, đợi ông đi mới chào hỏi với Linh Nhạc.
Cậu đứng thẳng người, gật đầu nhẹ rồi nói.

“Ta là Thanh, là Dược Đồng ở đây đã ba năm, sau này ngươi phải gọi ta là Thanh sư huynh.”
“trên ta còn có Đại tỷ là Du Linh.

Hiện tại tỷ ấy đang đi làm nhiệm vụ, có lẽ sắp tới sẽ về.”
Linh Nhạc nghe vậy mới biết mình là người nhỏ tuổi nhất trong Dược Viên.

Sau lại nghe Thanh sư huynh nói.

“Ở đây tiền công được trả vào cuối tháng là hai trăm viên thạch hạ cấp.

Ngoài ra, nếu biểu hiện tốt thì có thể nhận được thảo dược mình muốn, chỉ cần không yêu cầu quá giới hạn.”

Linh Nhạc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó theo hướng dẫn của Thanh đi đến vườn Dược bên trong.

Dược Viên chia làm bốn phần, phần ngoài cùng trồng những cây thông dụng, phổ biến.

Phần thứ hai là những cây có Hồn lực thấp nhưng có tác dụng với trị liệu ngoài da.

Phần ba là phần dược chế, những cây ở đây thường được trồng để chế dược uống, hoặc ngâm mình.

Bên trong cùng, dược gần như là các loại cao cấp, nơi đây chỉ có Dược Chủ mới được vào.
Bên ngoài, Dược Viên chỉ đơn giản là các mảnh vườn nhỏ, từng mảnh từng mảnh xanh ngắt nhìn cũng vui mắt.

Đi theo con đường vào sâu bên trong, hai bên đều là cây tre phủ xanh đến tận trời.

Không khí cũng thật trong lành yên tĩnh, đây cũng là thứ khiến Linh Nhạc rất thích.
Không lâu sau, hai người dừng trước căn nhà gỗ rất rộng lớn, Thanh nói nơi đây là nơi để chứa Dược liệu đã được phơi khô.

Hằng ngày họ sẽ tưới nước, lại nhổ cỏ dại.

Chọn loại dược đã trưởng thành để thu hoạch, sau lại sơ chế mà đem phơi khô.

Tùy từng loại mà có cách làm khác nhau.

Với người mới vào như Linh Nhạc nếu sơ ý có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Đặc biệt là những loại là độc dược.

Vậy nên trước tiên cô phải học hết kiến thức về dược mới được phép học chế dược.

Chính vì nguyên nhân này, ngay sau đó cả hai lại đi sang phía tây phòng chính, nơi để Dược đồng học tập.

Linh Nhạc nhìn cả hàng trăm cuốn sách trên giá, trải dài từ đầu đến cuối phòng mà thích thú mong đợi được đọc chúng.

Thanh xem như đã hướng dẫn xong gần hết, hắn nhìn Linh Nhạc nói.
“Ở đây là toàn bộ kiến thức cần học, yêu cầu trong một tháng phải hoàn thành.

Nếu không đạt cũng không sao.

Nhưng tiểu muội hẳn biết nên làm gì đi, đây là quyền ở ngươi.”
Linh Nhạc cảm ơn Thanh xong sau đó liền vùi đầu vào tìm đọc.


Thời gian trôi qua nhanh chóng, Linh Nhạc ngồi trên bàn, xung quanh cô chỉ toàn là sách.

Chúng đã được chồng cao đến mức thân hình nhỏ bé ấy đều như được sách lấp lên.

Vì sự nghiệp...!À không, vì mạng sống mà cô vùi vào đống sách đến quên cả bữa trưa.

Nhìn ra ngoài trời cũng đã ngả bóng, lại nhìn chồng sách trước mắt.

Linh Nhạc do dự liệu có nên cả đêm ngồi học hay không? Dù sao thời gian là quý giá, một giây học là khả năng bảo mạng lại tăng thêm một chút.

Nghĩ đi Nghĩ lại, Linh Nhạc vẫn là quyết định nghỉ ngơi.

Cơ thể này hiện tại vẫn không theo kịp, nếu không giữ sức khỏe thì khó mà nói trước được điều gì.

Quyết định xong Linh Nhạc liền tranh thủ xếp lại đống sách về chỗ cũ.

Cô ra ngoài phòng, lại bắt gặp Thanh đang đi đến, trên tay có cốc nước xanh lam, mùi thơm lại thoang thoảng tỏa ngát.

Theo lễ, Linh Nhạc hơi cúi đầu chào.

“Thanh Sư huynh.”
Thanh vẫn là một bộ mặt điềm tĩnh mà nói.

“Ừm, cho ngươi.”
Linh Nhạc nhận cốc nước trên tay Thanh, lúc này cô mới nhận ra mùi hương kia giúp cho tinh thần ngay lập tức tỉnh táo, thân thể cũng không còn mệt mỏi như vừa rồi.
“Đây là?”
“Trà Tuyết Nhị, có tác dụng giảm mệt mỏi, cũng như giảm cảm giác đói.” Linh Nhạc hiểu được cũng đa tạ.

Thanh gật đầu, không ở lại thêm mà tiếp tục đi.
Linh Nhạc cũng không để ý, đợi người đi cô mới uống nước.

Dòng nước mang nhẹ hương hoa, ấm nóng lại xoa dịu cái dạ dày đang kêu của cô.

Quả thật có đồ ăn thật hạnh phúc.

A! Nhưng mà cô quên mất không hỏi cách nấu.


Nếu được cô cũng muốn An Sinh được nếm thử.
Mang ý nghĩ như vậy, Linh Nhạc thu dọn một chút sau liền đến báo cáo với Lão Hồn Dược.
Lão Hồn Dược ở chính phòng, cô đi theo đường chính mà đến căn phòng lớn phía đông.

Đi đến trước cửa, cô đứng im tại chỗ báo cáo xong những gì đã học hôm nay.

Lão Hồn Dược đang đảo thuốc trong lò cũng không mấy quan tâm lắm, sau lại ừ một tiếng nói cô có thể về.

Chỉ là trước khi đi cũng nhớ ra gì đó lại nói.
“Gọi ta Tô Sư.”
Linh Nhạc cúi đầu lại đáp.

“Vâng.”
Tô Sư xua xua tay tỏ ý để cô đi sau lại tiếp tục chế dược của mình.

Trên đường đi, Linh Nhạc cũng gặp được An Sinh quay lại.

Chỉ là… nhìn cậu có vẻ không đúng lắm.

Quần áo hơi nhếch nhác chút, cũng có chút bẩn nhưng có vẻ là không bị thương.

Linh Nhạc vội chạy đến hỏi.
“An Sinh, có bị thương ở đâu không?”
An Sinh từ xa đã thấy Linh Nhạc nhưng vì cậu vừa mới đánh nhau, tâm trạng lại không tốt nên cũng chỉ đi từ từ đến.

Nghe cô hỏi vậy cậu nhàn nhạt đáp.
“Không sao đâu, chúng ta về thôi.” Linh Nhạc cũng không gặng hỏi, cùng cậu về chỗ ở của hai người.
“Ừm, đi thôi.”
Cả hai đi theo đường cũ mà Vu quản gia đã chỉ, nơi họ ở là một căn nhà tại một sân nhỏ, ba gian phòng cũng không lớn.

Nơi này là nơi hai người tự chọn, lý do là vì không muốn bị làm phiền cũng không muốn rời xa đối phương.

Cả hai là người thân duy nhất của nhau tại thế giới này.

Ít ra thấy nhau nhiều hơn, cuộc sống sẽ đỡ áp lực hơn.

Đại Hồn Lục cũng không quá coi trọng nam nữ thụ thụ bất thân, Linh Nhạc cùng An Sinh cũng vì vậy mà thoải mái sinh hoạt.
Linh Nhạc để An Sinh ngồi lên giường, thở dài nói.
“Cởi áo ra.” An Sinh nghe lời cởi ra, nhìn một lượt ngoài những vết trầy ngoài da cũng không có bị nội thương.

Linh Nhạc giúp cậu lau sạch vết thương, sau đó khử trùng bằng thuốc cỏ Tím và bôi cho cậu một lớp thuốc màu xanh.

Lớp thuốc được xoa lên, An Sinh cảm nhận được độ mát mẻ như bạc hà, sau có cảm giác đau rát biến mất.

Có vẻ vết thương đã hoàn toàn chữa khỏi.


Hơi tò mò về loại thuốc mà Linh Nhạc đang cầm, An Sinh cầm lên hỏi.
“Cậu biết chế thuốc rồi?” An Sinh hỏi vậy cũng không lạ, vì ngay từ đầu họ chỉ có thu thảo dược, hắn cũng chưa thấy cô làm bao giờ.
“Hôm nay lúc đọc sách thấy chúng có vẻ đơn giản nên tớ đem số dược hôm bữa hái được ra thử, lúc đầu thất bại vài lần nhưng sau quen tay cũng hoàn thành được lọ nhỏ này.”
An Sinh cầm cái lọ chỉ nhỏ bằng bàn tay hắn, cũng cảm thấy năng lực học dược của Linh Nhạc thật nhanh, mặc dù trước đây việc học của bọn hắn cũng chỉ là đủ lên lớp.
“Cậu không sợ có người phát hiện?”
“Không đâu, cái này chỉ cần dùng ít Hồn lực lại cũng không phải dùng lửa nên không gây tiếng ồn.

Dù sao cả Dược Viên cũng chỉ có lão Hồn Sư, một Đại tỷ chưa trở lại, một sư huynh và tớ.”
“Ồ, sao lại ít người vậy?”
Linh Nhạc hơi đưa tay xoa đầu suy nghĩ.

“Hẳn là tiền công ít, việc lại nhiều.”
“Tiền công tháng là bao nhiêu?”
“Hai trăm Hồn Thạch hạ cấp.”
An Sinh nghe vậy cũng chỉ cảm thán đúng là có chút ít thật, Linh Nhạc lúc này mới hỏi.
“Hôm nay cậu lại đánh nhau với ai vậy?”
An Sinh quên mất là còn có việc này, hắn kể lại.
“Cũng chỉ là mấy tên hôm trước đi theo Đặng Viêm, bọn chúng gây sự trước.

Lúc đó cũng đang trong thư viện, nếu đánh nhau ở trong đó sẽ bị cấm không được vào một tuần.”
“Sau đó tớ liền đi ra ngoài đi theo bọn chúng đến một khu khá khuất và xa, xử chúng xong liền về đây.”
Linh Nhạc nghĩ đến chiêu thức mà An Sinh sử dụng.

Không lý nào lại bẩn trang phục được?
“Vậy cái vết trầy với quần áo là sao?”
“Tớ cùng bọn chúng đánh tay không mà không dùng Hồn lực.”
Linh Nhạc bất ngờ mà nhìn An Sinh.

“Cậu thực sự đánh được bọn chúng?”
“Cậu nghĩ sao?” An Sinh mang vẻ mặt khiêu khích nhìn Linh Nhạc khiến cô đang hỏi cũng bật cười.
“Ha, ha, được rồi.

Tớ sẽ không nói với ai là cậu từng thua tớ đâu.” Nói đoạn Linh Nhạc lại che miệng cười mờ ám.
An Sinh bị Linh Nhạc chọc cho đỏ mặt.

Thực ra hai người họ đã từng là người học võ lâu năm, mục đích là để bảo vệ bản thân.

Giờ đây sang thế giới này, công dụng ngược lại rất tốt.
“Là do chênh lệch chiều cao, vậy nên tớ đành dùng những đòn đánh nhắm ở phía dưới, quần áo vì thế cũng bị bẩn.”
“Ừm, hiểu rồi.” Linh Nhạc ngộ nhận ra, chiều cao của bọn họ quá là hạn chế.

Sau lại như nghĩ đến khuôn mặt của Thanh, hình như nhóc kia xem cô là trẻ con mà chăm sóc thì phải.
Hết chương 17:
Hắc Liên Hoa..

Bình Luận (0)
Comment