“Vậy hôm nay có tìm được gì không?” Linh Nhạc hỏi.
“không được nhiều lắm, ngoài những thứ có liên quan đến cải tạo thể chất.
Tuy nhiên tớ tìm được nguyên nhân mà Huyết Mộ có thể nhìn thấy cấp Hồn Sư.”
Linh Nhạc sáng mắt, thông tin này thực hữu ích.
“Là gì vậy?”
“Đặc trưng của gia tộc họ Đặng là những người có mắt đỏ, chính con mắt ấy giúp họ nhìn được cấp Hồn Sư của người khác.”
“Ra là vậy.” Linh Nhạc cảm thán sau lại thắc mắc.
“Nếu vậy có nghĩa là hồn lực chúng ta vẫn thấp hơn Đặng Viêm, vậy nên cậu ta mới thách đấu không chút do dự?”
An Sinh không phủ định cũng không nói là đồng ý.
Dù sao, cấp độ chỉ là cấp bậc.
Nó không dùng để đánh giá năng lực của một người.
Nếu chỉ nhìn vào cấp bậc để đánh, sẽ có ngày sẽ bị chính cái nhìn thiển cận đó cho ăn đau.
Nói điều này với Linh Nhạc, cô gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
“Được rồi, mai lại tìm tiếp vậy.
Ngày mai cậu định làm gì tiếp?”
An Sinh suy nghĩ một hồi.
“Có lẽ là nhận việc vặt trong phủ, như vậy sẽ có nhiều thời gian để học hơn.”
Linh Nhạc không phản đối, nhân lúc này cũng kể một thứ mới lạ mà cô phát hiện được cho cậu.
“Hôm nay tớ thử chế thuốc liền có phát hiện ra một điều thú vị.”
“Nếu bình thường chúng ta phải dùng hồn lực chỉ để chiến đấu thì hoàn toàn sai lầm, ngược lại tận dụng nó vào làm những việc cần sự chi tiết, tỉ mỉ sẽ giúp hồn lực tăng lên và thuần thục hơn nhiều.”
An Sinh tò mò.
“Như thế nào?”
Linh Nhạc dùng tay đưa vài động tác xuất hồn lực.
“Mới ban đầu hoàn toàn không thể nhìn ra, nhưng trùng hợp sao trong nguyên liệu chế được có một loại cỏ chỉ có thể lấy tơ của nó ra khỏi lá mới là thành phần thuốc chính.”
“Thay vì dùng phương pháp thô sơ, chúng ta có thể dùng hồn lực.
Phải làm đi làm lại khoảng trăm lần mới thành công rút hết sợi tơ ra.”
“Sau khi hoàn thành công đoạn đó, hồn lực ngay lập tức tăng nhanh.
Nhiều nhất là mười tiểu cấp.”
An Sinh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Việc dùng Hồn lực để tách tơ là một ý hay.
Điều này giúp người vận hồn lực tập trung cao độ, nhuần nhuyễn lưu động hồn lực.
Rất có ích cho thực tế.”
Linh Nhạc gật đầu đồng ý, lại nói.
“Không những vậy, việc dùng hồn lực làm thay dụng cụ sẽ tăng hiệu quả của dược hơn.”
An Sinh mỉm cười nhìn Linh Nhạc không tiếc lời khen.
“Cậu có một tài năng hiếm có đáng ghen tị đấy.”
“Quá khen, quá khen.” Linh Nhạc vừa cười vừa đáp lễ khiến An Sinh lắc đầu bất đắc dĩ.
Lúc này, cô liền lấy một xấp lá để trước mặt An Sinh, loại lá dạng tròn.
Trên mặt lá là chi chít những tuyến chỉ trắng.
Hẳn đây là loại lá Linh Nhạc nói.
“Ừm, như cậu nghĩ đấy, dùng nó để luyện tập đi.”
Nói xong liền tạm biệt đi về phòng để tu luyện.
An Sinh nhìn đống lá trước mắt bắt đầu quãng thời gian luyện tập.
Linh Nhạc trở về phòng cũng không lãng phí thời gian mà bắt đầu nhập định.
Hồn thức vẫn là từng hàng từng hàng ký tự cổ xoay chuyển mờ ảo.
Như lần trước, Hồn thức cảm nhận ý muốn của chủ nhân đưa đến một đoạn chữ cổ.
Linh Nhạc nhìn nó và đọc theo.
Rất nhanh cô liền tiến vào trạng thái điên cuồng tu luyện.
Chiêu thức mới không còn là âm luật bình thường, giờ đây chúng biến đổi theo ý muốn chủ nhân của chúng.
Người tấu lên khúc nhạc này tùy đối tượng nhắm đến mà cảm nhận khác nhau.
Khúc này tấu lên, sóng âm sẽ cô đặc biến hóa thành vũ khí.
Hồn cấp càng cao, chiêu thức này càng tàn độc.
Linh Nhạc bận rộn tu luyện, An Sinh cũng không kém.
Cậu vẫn đang kiên trì hơn một canh giờ để tách tơ một cách thuần thục.
Trong hơn trăm sợi, thành công chỉ có hai sợi duy nhất.
An Sinh dừng lại động tác và bắt đầu suy nghĩ.
Hồn lực tập trung lại sẽ rất thô và to, nếu có thể tách nhỏ chúng ra chuyện liền đơn giản hơn.
Hắn đã theo cách làm này mà thử trên dưới ngàn lần, kết quả lại hoàn toàn không có tác dụng.
Nếu bây giờ hắn cũng sử dụng cách thức trên nhưng không tách đột ngột mà là dần dần tách ra khả năng thành công sẽ cao hơn.
Tuy nhiên việc này cũng đồng nghĩa hắn phải nâng mức độ tập trung gấp mười lần so với lúc trước.
Đem suy nghĩ này ra, An Sinh đánh liều mà làm.
Hồn lực theo ý chủ nhân tập trung lại, sau đó được tách thành mười phần tương đối.
Từ mười phần đó, mỗi phần tách là mười phần nhỏ.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại thao tác khoảng ngàn lần.
Hồn lực giờ đã hoàn toàn trở thành sợi chỉ mảnh.
An Sinh không dùng một sợi để tách tơ, ngược lại cậu cho mỗi chiếc lá năm sợi hỗ trợ nhau tách tơ lá ra bên ngoài.
Hơn nửa canh giờ nữa trôi qua, An Sinh hài lòng nhìn thành quả trước mắt.
Thấy thời gian còn sớm, cậu cũng tiến vào nhập định bắt đầu quá trình tu luyện.
Tương tự Linh Nhạc, lượng hồn lực của An Sinh tăng lên đếm mười lần, Hồn hải xoay chuyển như có dấu hiệu tăng cấp.
Tiến vào hồn thức, ký tự cổ vẫn là trạng thái như vậy.
Theo ý nguyện của chủ nhân, một dòng chữ bay đến trước mặt An Sinh.
Đọc qua chúng An Sinh có chút thích thú không chờ được mà ngồi vào tu luyện ngay lập tức.
Chiêu thức trước đó dùng cũng không có mấy lực sát thương.
Hồn cụ của hắn cũng không phải là dạng tấn công, tu luyện được chiêu thức có tính sát thương mạnh hơn sẽ càng tốt.
Nếu không với mức độ của hai người chỉ ở Sơ cấp Hồn Sư, không có lấy nhiều thêm cái chiêu thức tấn công chắc chắn sẽ sớm mất mạng.
Linh Nhạc đang nửa đoạn thì liền gặp trở ngại.
Tuy ký tự cô có thể đọc được hết nhưng dường như việc đọc được là hoàn toàn chưa đủ.
Cô chưa hoàn toàn hiểu rõ đoạn văn tự kia.
Trước kia cô có đọc qua ít sách nói rằng: Việc dựa vào kỹ năng thức tỉnh cao hay thấp còn tùy vào cách chủ nhân lý giải.
Tức là chiêu thức dựa trên tri thức và linh hồn của chủ nhân.
Nếu vậy có nghĩa là tùy theo cách giải thích và độ hiểu biết của bản thân mà uy lực của chiêu thức mới có biến đổi nhất định.
Vì vậy, để phát huy hết sức mạnh của nó tương đương với việc cô phải lý giải hết các chi tiết của chữ cổ có ghi.
Thở dài về phỏng đoán này, Linh Nhạc lại vùi đầu vào nghiên cứu.
Lần học này khiến cả hai thức trắng đêm, nhưng lạ là thức dậy tinh thần thoải mái cũng không mệt nhọc.
Hai người đồng thời chạm mặt nhau mà mỉm cười.
Linh Nhạc vẫn là khuôn mặt tươi cười.
“Chào buổi sáng, An Sinh.”
An Sinh gật đầu mỉm cười nhẹ với cô.
“Ừm, buổi sáng tốt lành.”
Nhìn trời thấy có điểm chưa sáng hẳn An Sinh đề nghị cô cũng mình luận bàn.
Linh Nhạc cảm thấy không có vấn đề liền cũng quyết định cùng ra khu phía sau phủ để luyện tập.
Phía sau phủ là một khu đất khá rộng, cây cối cũng nhiều.
Có thể nói là một khu rừng nhỏ.
Nhưng vì nằm trong địa bàn của Đặng Phủ nên nơi đây không có Dị thú cấp cao, cả hai cũng yên tâm.
Vì tránh gây tiếng động lớn hai người quyết đi sâu vào trong rừng hơn.
Tìm được bãi đất hợp lý, cả hai thủ thế vào hai bên.
Đếm thầm trong đầu đến ba, An Sinh cùng Linh Nhạc như gió, vút lao nhanh về phía đối phương.
Chạm ngay đầu tiên là trận đánh hồn lực, vì xung động hồn khí quá mạnh, hai người đều bị bắn lùi về sau một đoạn.
Triệt Hồn Tiêu đã xuất ra theo lệnh chủ nhân.
Ánh xanh mờ nhạt ẩn hiện quanh người Linh Nhạc nhìn đến quỷ dị.
An Sinh rất nhanh đã ngăn lại động tác của cô.
Chiết phiến như một chiếc phi tiêu cỡ lớn phi nhanh đánh đến hướng mặt Linh Nhạc.
Ngay tức khắc cô uyển chuyển tránh né Chiết Phiến rồi hướng ra xa nhảy đến.
Chiết phiến quay lại và xoay vòng trên tay chủ nhân của nó.
Hai người lại nhìn nhau với ánh mắt khó thăm dò được.
Một âm thanh nhẹ nhàng thanh thoát phát ra nhưng thanh âm kia đến tai An Sinh lại phát ra khác với những gì nghe thấy.
Mảng khí cùng sóng âm quyện vào nhau tạo thành lưỡi hái chém đến.
An Sinh cùng Chiết phiến phối hợp tránh đòn và phản lại.
Hồn lực cùng Chiết phiến đánh tới nhưng lưỡi hái không bị đánh vỡ như An Sinh nghĩ.
Nó gần như là một hồn cụ độc lập.
Nhận ra điều này, An Sinh liền đổi hướng chạy.
Chiết phiến cũng không kém, tung đòn giữ chân lưỡi hái.
Linh Nhạc nhận ra không ổn cũng dừng tấu khúc nhạc, âm thanh bỗng nhiên biến mất, hồn lực lại như tụ về khiến ngoại bào cùng tóc cô bay tán loạn trong gió.
Chiết phiến phi đến trước mặt Linh Nhạc nhưng cô vẫn đứng bất động không di chuyển.
Vút! Linh Nhạc thủ thế chặn đòn tấn công từ phía sau của An Sinh.
Còn chiết phiến đã bị lớp kết giới bắn văng ra bên ngoài.
Tiếng cây đổ liên tục vang lên và xa dần, làm những động vật nhỏ xung quanh cũng hoảng loạn chạy ra xa.
An Sinh thu chiết phiến về trên tay nhìn Linh Nhạc mà suy nghĩ.
Nếu cậu muốn thắng được Linh Nhạc chỉ còn cách đánh cận chiến.
Nhưng làm thế nào có thể tiếp cận lại là một chuyện khó nói.
Đồng thời lúc này Linh Nhạc cùng nhìn An Sinh, đại não suy nghĩ liên tục lại cặn kẽ quan sát từng cử chỉ của cậu.
Đúng lúc này, chiết phiến như được vận thêm hồn lực, nó xoay với tốc độ chóng mặt.
Không khí xung quanh cũng vì chiêu thức này mà cuốn theo.
Rất nhanh một cuồng phong hướng Linh Nhạc đánh tới chặn lại tầm nhìn của cô.
Tiếng vút quen thuộc phi tới, nhưng vì mất tầm nhìn Linh Nhạc hoàn toàn nhắm mắt lại.
m thanh dao động rõ ràng như hiện ra trước mắt, Triệt Hồn Tiêu vững vàng chặn lại chiết phiến.
Nhưng bất ngờ thay, nó lại là ảo ảnh.
Linh Nhạc mở mắt ra, vậy mà cô đang bị nhốt trong một lồng giam gió.
Từ bên trong hoàn toàn vô phương nhìn ra bên ngoài.
An Sinh lập trận thành công liền đánh ra chiêu thức.
Chiết phiến hơi nghiêng về một góc, hai đoạn khí chéo nhau sắc bén xuất hiện trong lồng gió chém tán loạn vào bên trong.
Linh Nhạc dường như biết trước điều này, cô nhanh chóng tạo dựng một kết giới.
Chỉ là kết giới cũng không duy trì được lâu.
Một âm thanh nhẹ nhàng lại vang lên, Linh Nhạc nhẹ nhàng xé ngang lồng gió bước ra bên ngoài.
Một chiêu này đã dùng hết bảy phần Hồn lực của cô, hiện tại phải đánh nhanh thắng nhanh.
Linh Nhạc giờ đây không dùng chiêu thức cũ, cô nhanh nhẹn phi đến chỗ An Sinh.
Chiết Phiến xoay một vòng, hai vòng khí hình trăng lưỡi liềm song song phóng đến.
Linh Nhạc không cho rằng đơn giản như vậy, cô dùng Triệt Hồn Tiêu vận thêm hồn lực và đánh tan hai luồng khí kia.
An Sinh nhẹ nhếch miệng, âm thầm vận hồn lực xoay chuyển.
Vậy mà chớp mắt chưa nhận được chiến thắng, bại đã rõ ràng.
Hai luồng khí tưởng chừng đã bị đánh tan kia ngay chớp mắt liền biến ra hai luồng khí tương tự nhỏ hơn, uy lực cũng mạnh hơn và sắc hơn.
Bùm! Linh Nhạc trúng chiêu văng ra xa.
An Sinh từ đầu đến cuối không một hạt bụi dính trên thân bào, tiến đến đỡ người đứng dậy.
Linh Nhạc ôm bụng cười, lại nhìn An Sinh đưa tay đến trước mặt.
Theo lực kéo đứng lên không tiếc lời mà khen cậu.
“Thật bất ngờ.”
An Sinh biết cô nói đến chiêu thức kép của mình vừa xuất cũng chỉ cười đáp.
“Của cậu cũng không kém.”
Kết thúc luận bàn, mặt trời cũng vừa hay ló rạng.
An Sinh cùng Linh Nhạc hiếm hoi xem được cảnh tượng đáng nhớ.
Hôm nay nắng thật đẹp, cũng thật ấm làm sao.
Chỉ mong rằng mỗi ngày sau này đều trải qua yên bình như vậy..