Xuyên Đến Dị Giới, Tôi Cùng Bạn Thân Trở Thành Pháo Hôi

Chương 19


An Sinh cùng Linh Nhạc cũng không ở lại lâu.

Hai người từ hôm nay sẽ trở thành học tử nên không thể đến học phủ chậm trễ.

Màu đồng phục cũng là màu đỏ đặc trưng của gia tộc Đặng.

Một màu đỏ không quá nổi bật, so với màu tóc cùng mắt thì nhạt hơn nhiều.
Trên đường đi đến học phủ, không hiểu sao mọi người đều đồng loạt tranh nhau chạy đến.

An Sinh cùng Linh Nhạc không hiểu gì cho rằng đến giờ vào học liền nhanh chóng đuổi theo đám người.

Đến nơi, sự thật lại khiến hai người khá sốc.

Ấy vậy mà đám người đó chạy vội đến chỉ để tranh chỗ ngồi cùng thiếu chủ Đặng Viêm.

Cả hai tiến vào chọn chỗ xa Đặng Viêm nhất, gần bục giảng nhất mà ngồi.

Đặng Viêm cũng nhìn thấy hai người nhưng hắn ta chỉ nhàn nhạt nhìn một cái rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Có lẽ do cú sốc lần trước chưa hết.
Vì lớp học rất đông, hôm nay lại nghe nói có lão sư cấp bốn giảng dạy kinh nghiệm nên hai người mới như Linh Nhạc cùng An Sinh vào lớp cũng không ai chú ý.
Một hồi học như vậy liền kéo dài hết một buổi sáng.

Linh Nhạc cũng An Sinh ra khỏi lớp học cảm thấy chưa thỏa mãn.

Bởi kiến thức có được rất sâu rộng dễ hiểu, mới buổi học lần đầu họ đã ngộ ra nhiều chỗ sai sót.

Không chỉ mình họ, nhiều người đều có chung ý nghĩ nhưng buổi học cũng đã kết thúc rồi.
Lúc cả hai đang đi trên hành lang theo đường đến phòng ăn, một tiếng hô to phía sau đến cũng kéo ít người chú ý cùng bàn tán.

Người lên tiếng không ai khác là Đặng Viêm, cậu ta nhìn hai người cau cau mày, khoanh tay nói.
“Các ngươi, đi đến đấu trường thi đấu với ta.” Linh Nhạc nhìn tên rảnh rỗi nào kia cũng bó tay, An Sinh mặt không tỏ vẻ gì đáp lại.
“Bọn ta từ chối.”
Mọi người xung quanh bát quái, cũng không biết hai đứa nhóc kia là ai lại dám trái lệnh thiếu chủ.

Một mặt khác cũng đánh giá bọn An Sinh.

Giờ họ mới thấy, dường như hai đứa nhóc này nhỏ tuổi nhất trong lớp, trước kia ít tuổi nhất cũng là chín tuổi rồi, bây giờ liền lòi ra hai đứa nhóc năm tuổi.

Vậy mà cũng không hiểu sao thiếu chủ lại thách đấu chúng.

Không lẽ hai đứa nhóc này rất mạnh?
Cả đám cũng không tin, cười cho kẻ nào xui xẻo lại đi chọc giận thiếu chủ bọn họ.

Một số trước đó có mặt tại trận đấu cũng không dám nói, bọn hắn cũng không biết vì sao thiếu chủ muốn thách đấu lại hai bọn nhóc đó.
Đặng Viêm cũng như đã làm quen với câu trả lời của hai người, không nóng nảy như lần trước ngược lại đứng cau mày nhìn nhưng không biết nói gì.

Linh Nhạc nhận ra cũng hỏi.
“Tại sao Thiếu chủ lại muốn đấu với bọn ta?”
Đặng Viêm không nghĩ mình bị hỏi lại.

Tất nhiên là hắn không thể nói rằng hắn muốn lấy lại vinh dự được, chuyện này sẽ lộ ra cả học phủ biết.

Lần trước là hắn chủ quan, cũng quên lời cha dạy.

Từ hôm đó hắn cũng quyết tâm chăm chỉ luyện tập hơn.

Thất bại trước đó là nỗi nhục của hắn, hắn bại cũng có nghĩa là danh dự gia tộc cũng mất, chuyện này chắc chắn không được xảy ra.
Đặng Viêm không trả lời, Người xung quanh cũng thảo luận sôi nổi.

Không hiểu Thiếu chủ đang làm gì, người cũng không đáp lại.

Sau lại nghe thấy Linh Nhạc nói.
“Vậy được rồi, khi nào thiếu chủ tìm được lý do chính đáng chúng tôi sẽ đấu với ngài.” Nói xong cũng để mặc đám đông mà đi, Đặng Viêm cũng cau có mặt sau đó bỏ đi.

Một hồi này cũng không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của hai người.

Cả hai dùng bữa trưa xong cũng không nhanh không chậm đi làm việc của mình.

Linh Nhạc đi đến Dược Viên, trên đường đi cô bị chặn đường bởi một đám nữ sinh cũng ngang tuổi Đặng Viêm.

Một cô gái mái tóc dài vàng, trang phục dù không gọi là cực phẩm nhưng cũng thuộc hàng chất lượng tốt.

Những cô gái xung quanh so ra kém hơn một chút, nhưng vẫn là chỉ làm nền cho cô gái tóc vàng kia.

Tóc vàng nhìn Linh Nhạc đầy chán ghét.
“Nhóc con các ngươi đã làm gì thiếu chủ, tại sao thiếu chủ lại phải hạ thấp mình đi nói chuyện với các ngươi.

Đã vậy lại còn dám ngang nhiên bỏ đi.

Tội này đáng chết.”
Linh Nhạc chưa hiểu gì cũng làm lạ, lúc họ đi còn chào đúng lễ nghĩa mới đi.

Đặng Viêm còn chưa nói gì mà mấy người này đã thay mặt cho cậu ta rồi.
“Cô thích Thiếu chủ?”
Cô gái tóc vàng bị Linh Nhạc nói trúng tim đen, mặt đỏ lên lại thẹn quá hóa giận chỉ thẳng mặt Linh Nhạc nói.
“Liên quan gì đến ngươi.


Ta đến để thay Thiếu chủ dạy lại cái loại không gia giáo như ngươi.

Ngươi cùng tên kia, cả hai các ngươi đều chỉ là lũ chuột nhắt cũng không đáng để bọn ta vào mắt.”
Nghe đến đây, Linh Nhạc mặt đã đen lại.

Nói cô thì được nhưng lôi cả An Sinh vào thì mấy người này liền xác định.

Không Nhiều lời, Linh Nhạc nhanh nhẹn lùi về sau một đoạn, Triệt Hồn Tiêu vang lên một đoạn khúc quỷ quái.

Khi mấy người kia nhận ra hành động của Linh Nhạc thì tay chân đều trở nên rã rời.

Tâm trí như đình chỉ lại giống như một loại lực làm chấn động khiến cả đám lần lượt ngã rạp xuống.
Linh Nhạc đi đến gần cô gái tóc vàng, nhìn cô ta từ trên xuống.

Ánh mắt lườm lên có chút dọa người, dù mới năm tuổi nhưng cũng đủ để dọa cho cả đám biến sắc.
Tóc vàng chưa từng nghĩ đến bản thân bị hạ ngay chiêu đầu tiên, gắng gượng ngẩng đầu lườm đến Linh Nhạc.
“Còn xúc phạm đến An Sinh lần nữa ta cắt lưỡi ngươi.”
Nghe vậy cả đám nhất thời đều cúi đầu xuống.

Tóc vàng bị ánh mắt của Linh Nhạc đe dọa đến run rẩy.

Đợi đến khi Linh Nhạc đi xa, cô ta mới cắn răng nghiến lợi mà nói.
“Con nhóc chết tiệt, lần sau không dễ vậy đâu.”
Mấy người khác dù cũng không đỡ hơn là bao nhưng vẫn phải đứng dậy trước đỡ tóc vàng lên.
“Phải rồi, con nhóc đó là đánh lén tiểu thư.”
“Đúng vậy, chắc chắn là nó sợ tiểu thư nên mới phải đánh lén.”
“Tiểu thư yên tâm, lần sau chúng ta sẽ cho con nhóc đó một bài học thích đáng.”
Tóc vàng như nghe lọt tai, cô ta hừ một tiếng liền quay người mà đi.

Đám con gái theo sau thấy vậy cũng chạy theo vừa đi vừa nịnh nọt, sợ rằng biểu hiện kém hơn một chút sẽ bị bỏ rơi.
Cùng thời điểm đó, An Sinh vừa quét xong lá trên sân, định đem đi đốt lại không nghĩ đến một cơn gió ở đâu đến thổi bay chúng khiến cái sân vốn đã dọn sạch giờ lại trở về nguyên vẹn ban đầu.

An Sinh nhìn lên trời, hôm nay hoàn toàn lặng gió.

Biết người giở trò nhưng cũng không vội, cậu im lặng quét lại, chỉ là càng như vậy bọn người đó càng lấn tới.

Lần này trước khi ngọn gió kia đến lần nữa, An Sinh đã nhanh tay dùng chiết phiến đánh ngược lại.

Cơn gió kia không những bị đánh tan mà còn tưới cho một đám người trên cây một thân toàn rác.
Một đám người ngã xuống dưới, cả đám hậm hực nhìn An Sinh.


Một tên khá béo đứng lên nói to.
“Này, ngươi biết ta là ai không?”
Một số khác cũng tức giận vì đống rác trên người đứng lên hét.
“Tên nhóc kia, ngươi dám làm vậy với bọn ta?”
“Thật đúng là không biết trên dưới!”
Nói đoạn đám người liền xuất hồn dạng của mình ra.

Hồn thú tê giác lao nhanh về phía An Sinh.

Cậu nhanh nhẹn tránh thoát được rồi lộn ngược về phía sau tránh một đòn chùy đến trước mặt.

Gấu thú của tên còn lại phi trảo đánh đến tạo thành từng vệt dài hằn sâu xuống dưới nền.

An Sinh cho chúng lao vào nhau, lại dùng chiết phiến đánh kẻ điều khiển.

Kẻ kia nhìn chiết phiến đánh tới nhưng hắn không thể tránh né kịp, tốc độ của nó quá nhanh vượt khỏi tầm mắt của hắn.

Những kẻ còn lại đã bị An Sinh nhanh gọn giải quyết, cả đám kẻ ôm đầu, kẻ bất tỉnh...!An Sinh lại tiếp tục quét sân, từ đầu đến cuối không có lời nào với bọn họ.
Từ xa, một số người nhìn thấy cảnh này cũng từ bỏ ý định gây chuyện.

An Sinh thì lại không để ý nhiều như vậy.

Ngay từ lúc đầu, hắn liền biết sẽ có lúc gặp phải cảnh này.

Dù sao lúc còn trong cô nhi viện, chuyện này xảy ra thường xuyên.

Cách thức đáp trả cũng chỉ là khác nhau một chút, hoàn toàn không có gì mới lạ.
Ngày hôm sau, như cũ từ sáng sớm, Linh Nhạc cùng An Sinh lại đi ra phía đất trống luyện tập.

Chỉ là lúc đi, vậy mà họ bắt gặp bóng hình quen thuộc.

Ba người, Ba đôi mắt nhìn nhau.
Đặng Viêm nhìn cả hai hơi thất thố như sợ hãi người phát hiện ra điều gì, vội nói.
“Mấy người các ngươi giờ này ra đây làm gì?”
Linh Nhạc nói lại.

“Câu đó ta hỏi ngài mới đúng.

Thiếu chủ sáng sớm đi ra đây làm gì vậy?”
Đặng Viêm không suy nghĩ cũng đáp.

“Ta làm gì liên quan gì đến các ngươi.”
Linh Nhạc bắt ngay câu này.

“Ừm, vậy thì bọn ta làm gì cũng không liên quan đến thiếu chủ.

Cáo từ.”
Đặng viêm nhìn Linh Nhạc cùng An Sinh bỏ đi, hậm hực quay đầu đi sang một hướng khác.


Lâu nay hắn vẫn luôn âm thầm luyện tập.

Chuyện thất bại dưới tay An Sinh và Linh Nhạc đã đạp vỡ cái tôi của hắn.

Sự kiêu ngạo bấy lâu cũng vì thế mà biến mất, hắn hiểu được hắn thực sự chỉ có cái vỏ bên ngoài mà thôi.
Trường cung dài ánh bạc được giương lên, thế tay cùng dáng đứng đều ở mức đạt chuẩn.

Xung quanh không gian lúc này bỗng nhiên xuất hiện thêm nhiều lỗ đen kì dị cỡ trái bóng, hàng trăm mũi tên từ đó vút ra đổ xô về một phía.

Ầm! Ầm!
Sức phá khiến mảnh đất vốn nguyên vẹn giờ đây đã sụp thành hố sâu đến hai thước.

Bên trong còn tiếng tí tách phát ra từ hồn lực để lại.

Uy lực này so trong các trận đấu không thể nói là kém được nhưng đối với Đặng Viêm thì hắn thực không hài lòng.
Buồn bực nhưng không thể làm gì, Đặng Viêm quyết định định ngồi nhập định.

Lúc này không gian trở lại sự yên tĩnh, Đặng Viêm thở dài.

Một lúc sau, một tiếng nổ lớn vang lên.

Đặng Viêm giật mình thủ thế phòng ngự.

Tiếng động đến từ hướng Đám An Sinh đi qua, không kịp suy nghĩ thân thể hắn đã tự động chạy về hướng đó.
Chỉ là khi tới nơi, khung cảnh trước mắt khiến Đặng Viêm phải lặng người.

Hồn lực phóng thích tán loạn mạnh mẽ va chạm vào nhau.

Hồn khí xung quanh cũng vì vậy mà rung động không ngừng.

Hai thân ảnh ở dưới đánh đến điên cuồng không ai nhường ai, các chiêu thức liên tiếp xuất ra như không có giới hạn vậy.

Trận đấu không lâu sau cũng tiến đến hồi kết, An Sinh cùng Linh Nhạc lúc này mới phân tâm nhìn đến Đặng Viêm.
“Đấu với ta thêm một trận nữa.” An Sinh và Linh Nhạc không trả lời, định đi.

Đặng Viêm vội cản người.

“Chỉ cần các ngươi chịu đấu với ta thêm một trận, các ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng.”
Linh Nhạc nghe được câu này rất nhanh liền quay lại.

“Thành giao.”
An Sinh nhìn cô lắc đầu bất đắc dĩ.

“Lý do là gì?”
Đặng Viêm nhìn An Sinh thực tâm nói.

“Ta muốn xem lại năng lực của mình.”
An Sinh không có hỏi thêm gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi kéo Linh Nhạc đi.

Bình Luận (0)
Comment