Nàng ngồi vào trong phòng tính toán một giá cả, dựa theo giá hàng của triều đại này, một cân mỡ heo đại khái là hơn hai mươi văn tiền, có thể rán ra một bình dầu, một bầu rượu đắt hơn chút, khả năng cần hơn một trăm văn, một chút xíu nước muối coi như hai văn tiền đi, tro than không đáng kể, chi phí tính ra không đến hai trăm văn, nhưng lại làm ra mười cục xà phòng...
Không, không chỉ mười cục, bởi vì nàng dùng ống trúc làm khuôn chứ nếu đổi thành khuôn đúc chuyên biệt thì đoán chừng có thể làm ra khoảng ba mươi miếng xà phòng.
Theo nàng biết, trên thị trường giá cả đậu tắm bình thường chí ít phải ba bốn trăm văn tiền, mà bởi vì đậu tắm chuyên cung cấp cho giới thượng lưu quý tộc nên bình thường sẽ bỏ thêm hương liệu thảo dược vào, giá cả của một miếng đậu tắm có thể lên đến hơn một lượng bạc, có một vài mùi hương đặc biệt giá cả sẽ còn cao hơn nữa.
Khả năng làm sạch của xà phòng nàng làm còn mạnh hơn đậu tắm, bán nửa lượng bạc nhất định là có thể, nàng lại nghĩ biện pháp bỏ thêm mùi hương thì giá tiền lại có thể tăng lên gấp đôi.
Còn có thứ vật chất còn thừa lại sau khi xà phòng lắng đọng ra gọi là dầu glycerin, có thể làm mỹ phẩm dưỡng da nguyên thủy nhất, bán ra thị trường cũng là một khoản thu nhập.
Trình Loan Loan ở trong lòng yên lặng tính toán.
Sở dĩ nàng lại khai thác sự nghiệp mới, đầu tiên là trong nhà xác thực cần dùng thứ này, thứ hai, chính là tủ chứa đồ của nàng không đủ dùng.
Đồ vật mua nhiều nhất chính là sách, không gian thể tích một mét khối chất đầy sách, về sau đi ra ngoài mang vật gì trở về đều không có chỗ chứa, nàng vội vã muốn thăng cấp tủ chứa đồ nhưng mà thăng cấp cần năm ngàn lượng bạc.
Chỉ dựa vào buôn bán món kho và vải vóc, vậy ít nhất phải mất ba bốn năm mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Ba bốn năm đối với nàng mà nói thật sự là quá lâu, cho nên nhất định phải làm một vụ mua bán có thể kiếm được nhiều tiền.
Nàng đang suy tư, Triệu Đại Sơn từ cổng rảo bước tiến vào: "Nương, con muốn thương lượng với nương một chuyện."
Trình Loan Loan cổ vũ nhìn hắn: "Nói đi, nương nghe đây."
Lão đại là người hiểu chuyện nhất, chưa từng đề cập chủ động làm chuyện gì, đây là lần đầu.
"Con vừa mới làm việc trong ruộng nghe lý chính gia gia nói trong nhà Triệu Mặt Rỗ muốn bán đất." Triệu Đại Sơn mở miệng, "Mảnh đất sát vát nhà mới chúng ta tổng cộng ba mẫu, nhi tử của hắn cưới vợ thiếu tiền lễ hỏi nên muốn bán khối đất hạ đẳng này đi, ra giá là một lượng bạc một mẫu, người trong thôn chê đắt không muốn mua."
Trong thôn ruộng tốt nhất là hai lượng bạc một mẫu, ruộng trung đẳng một lượng rưỡi, ruộng hạ đẳng đúng là một lượng bạc, Triệu Mặt Rỗ cũng không thách giá lung tung, nhưng ai bảo trong thôn nhiều đất hoang, lý chính lại còn giảm giá đất hoang thấp xuống, thôn dân đương nhiên thà bỏ một lượng bạc đi mua hai mẫu ruộng đất hoang, vừa vặn sắp tới là thời điểm nông nhàn, cũng có thời gian khai khẩn ruộng hoang.
Trình Loan Loan mở miệng: "Ý con là muốn mua mảnh đất này về?"
Triệu Đại Sơn gật đầu: "Lúc ở nhà cũ, trong viện có thể trồng rau, hiện tại viện tử trải gạch, không có cách nào trồng, nhưng dù sao cũng phải trồng một chút nên con muốn mua lại mảnh đất sát bên, vừa vặn để trồng rau."
"Ta cảm thấy ý nghĩ này của con không tồi." Trình Loan Loan cười nói, "Ta đi lấy tiền cho con."
Những chuyện trồng trọt này có Đại Sơn tính toán lo liệu, nàng thật sự là không cần lo lắng chút nào.
Nàng từ trong phòng lấy thêm một chút bạc ra: "Ngoại trừ ba mẫu đất sát bên này ra, con mua thêm một chút đất hoang gần sau nhà ta nữa nhé."
Đất hoang mua trước đó là bốn mươi mẫu, xây nhà cộng thêm xây chuồng gà vịt đã chiếm gần năm mẫu đất, lúc này nảy ra ý nghĩ buôn bán xà phòng, còn phải xây thêm một phường làm xà phòng, chỉ có mảnh đất này thì hoàn toàn không đủ dùng.
Nàng mở miệng, "Mua thêm khoảng 20 mẫu đi."
Triệu Đại Sơn không hỏi mua nhiều như vậy làm cái gì mà cầm bạc đi ngay.
Chuyện mua đất ở trong thôn cũng không phải bí mật gì cho cam, có người bán đất, tự nhiên là có người mua đất, nếu mua đất chính là người khác, thôn dân có lẽ sẽ còn nghị luận một chút, nhưng nghe nói là trong nhà nương Đại Sơn mua đất, đám người liền không có gì để nói, cố gắng làm việc thôi, tranh thủ không bị nương Đại Sơn bỏ lại quá xa.