Chớp mắt đã đến chạng vạng.
Trình Loan Loan bắt đầu chuẩn bị làm ốc bươu.
Xuân Hoa hỗ trợ cắt bỏ phần vỏ cứng ở đuôi ốc bươu.
Tam Ngưu nghiêm túc cẩn thận làm tăm trúc. Thứ này phải làm rất tỉ mỉ, cực kỳ khảo nghiệm sự kiên nhẫn và sức chịu đựng của hắn. A Phúc vừa vào cửa nhìn không nổi nữa, đến giúp cùng bổ tăm trúc, sau đó dùng cây đao bổ củi loại nhỏ từ từ vót nhọn tăm trúc, chỉ một lát sau đã làm ra được hơn hai mươi cây tăm.
Lúc này lửa trong bếp cũng bốc lên, Trình Loan Loan đem năm cân ốc bươu đổ vào. Cũng may nồi rất lớn, nấu năm cân hoàn toàn không có vấn đề gì. Sau khi nấu chín lập tức chần qua nước lạnh, có thể làm cho thịt ốc tươi ngon giòn tan hơn. Sau đó đun nóng nồi, cho dầu ăn, bỏ tất cả nguyên liệu vào rồi xào lên, nhất là phải cho vào thật nhiều hạt tiêu và thù du. Thù du có vị đắng, hương vị vẫn khác ớt một chút, Trình Loan Loan lén bỏ vào một ít hạt ớt thái nhỏ vào xào chung. Đến bước dùng dầu xào nguyên liệu, đây là bước mà Trình Loan Loan khó không chế nhất, vậy nên trực tiếp giao cho Xuân Hoa.
Mặc dù Xuân Hoa vẫn còn nhỏ nhưng rất chăm chỉ, chỉ mới tám chín tuổi mà đã bắt đầu đứng bếp rồi, xào rất ra dáng. Mới chỉ xào một lát mà mùi thơm đã tỏa ra nồng đậm, Trình Loan Loan múc một gáo nước lớn đổ vào trong rồi đậy nắp lại.
Một đám hài tử chen chúc trong bếp.
Triệu Tứ Đản hít hít hương thơm trong không khí, nuốt nước bọt: "Quá thơm, món này thơm quá đi!"
Ngô Tuệ Nương nói lời tự đáy lòng: "Nương,nương quá lợi hại."
Thứ này trước kia nàng cũng từng làm, tìm mọi cách nhưng đều không làm được hương vị ngon như thế này, nhất định nàng phải học hỏi mẹ chồng nhiều hơn nữa.
Triệu Tam Ngưu liều mạng nuốt nước bọt: "Thì ra thứ này có thể làm ngon như vậy, buổi tối ta lại ra sông bắt thêm."
Thẩm Chính giơ tay lên: "Tam Ngưu, dẫn ta đi cùng với."
Hắn chưa bao giờ được xuống sông mò cá mò tôm gì đó, cảm giác có vẻ rất thú vị.
Trình Loan Loan bất đắc dĩ nói: "Lúc này đã vào mùa thu rồi, ban đêm nước sông lạnh lắm, cẩn thận sinh bệnh, lúc mặt trời lên rồi có thể đi thử xem."
Mấy hài tử vui vẻ đáp ứng.
Chỉ chốc lát sau, một chậu ốc bươu lớn đã ra khỏi nồi.
Trình Loan Loan lấy ra ba cái chén, một chén đưa cho Vương gia, một chén đưa cho Ngu phu tử, một chén giữ lại chờ Xuân Hoa mang về nhà cũ Triệu gia. Về phần Hạ Tiêu, miệng vết thương cũng chưa khép lại, chỉ có thể mỗi ngày ăn cháo ăn rau xanh.
Triệu Tứ Đản cầm hai cái chén, nhanh chóng đưa đến cho Vương thẩm và Ngu phu tử ở bên kia, sau đó lập tức xoay người trở về chờ cơm ăn.
Bữa tối tương đối phong phú, mỗi người một chén cơm khô, không đủ còn có thể thêm cơm.
Trên bàn là đủ loại thức ăn, trong đó đáng chú ý nhất chính là ốc bươu. Một chậu ốc bươu thật lớn phủ một lớp dầu đỏ bên trên, mùi thơm nồng đậm cay cay tỏa ra, kí.ch thích cảm giác thèm ăn của mỗi người. Bên bàn cơm không ngừng truyền đến tiếng mọi người nuốt nước bọt.
Trình Loan Loan phát cho mỗi người một cây tăm trúc, dịu dàng nói: "Lấy tay cầm ốc bươu, tăm trúc chọc vào rút thịt ra..."
Bọn nhỏ vội vàng cầm tăm trúc lên, học theo, lúc cho miếng thịt ốc đầu tiên vào miệng, bên bàn cơm lập tức vang lên vô số tiếng hít hà.
Ốc bươu xào không chỉ cho thù du mà còn cho thêm ớt, hương vị hơi cay, nhưng lại không đến mức cay không thể chịu đựng được.
"Hít, thật là cay!" Triệu Nhị Cẩu điên cuồng uống nước: "Ăn ngon, ăn quá ngon!"
Triệu Đại Sơn giúp Ngô Tuệ Nương lấy thịt ốc bươu ra, sau đó rửa bằng nước một chút mới đưa vào miệng vợ: "Ngươi đang mang thai, không thể ăn quá cay được."
Ngô Tuệ Nương rất muốn nếm thử một miếng thịt ốc có vị cay, nhưng lại sợ kí.ch thích đến hài tử trong bụng, đành phải kiên trì nhịn xuống.
Triệu Tứ Đản há miệng hà hơi: "Không được rồi, cay chết đi được, hít..."
"Ngươi sợ cay thì đừng ăn!" Thẩm Chính vừa hít hà vừa nói: "Bên cạnh chén của ngươi có nhiều vỏ rỗng vậy, ngươi ăn chậm lại một chút được không?"
+
Triệu Tứ Đản thè lưỡi: "Ai bảo ngươi giả vờ nhã nhặn!"
Nói xong lập tức ăn thêm hai con ốc bươu nữa.