Hiểu Linh vừa trở về thì đã thấy cả nhà đang ngồi ngoài hiên nhà, cơm nước cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Tiểu Đông thấy nàng liền vội vã đi tới đón người cùng bát nước chè xanh trên tay:
- Thê chủ về rồi.
Ngài uống bát nước cho đỡ khát.
Hiểu Linh đón lấy uống một hơi cạn sạch.
Tiểu Đông bên cạnh lo lắng quạt mạnh tay hơn một chút.
Thời tiết càng lúc càng nóng bức, thê chủ trở về mặt đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại.
Hiểu Linh thở dài một tiếng thoải mái rồi đưa tay vuốt mồ hôi:
- Trời thật sự nóng quá đi mất.
Vào nhà đi thôi.
Trưa rồi.
Nhìn thấy Hiểu Linh mệt mỏi, Tiểu Hàn cũng không làm nũng như mọi khi mà chỉ ngoan ngoãn ngồi cùng Lưu thị.
Lập Hạ vừa thấy vậy liền đi nhúng ướt khăn đưa cho tỷ tỷ:
- Tỷ lau mặt đi cho đỡ nóng.
Hiểu Linh đón lấy chiếc khăn mỉm cười:
- Cảm ơn đệ, Lập Hạ.
Mọi người hẳn là đói hết rồi.
Ngồi xuống ăn cơm thôi.
Không biết hôm nay Tiểu Đông cho ta ăn gì đây.
Hiểu Linh vừa nói vừa cười, nhấc chiếc lồng bàn bằng tre ra.
Vừa nhìn mâm cơm, cô ồ lên thích thú:
- Ai chà..
hôm nay có nhộng tằm rang lá chanh nha… Ngon thật sự.
Tiểu Đông nghe tiếng Hiểu Linh khen thì ánh mắt rực sáng:
- Thê chủ..
thật sự có món ăn đó sao?? Ta… ta chỉ là phi thơm hành, bỏ nhộng vào rang lên một chút… rồi nêm mắm muối… Nhưng sau đó lại cảm thấy không được thơm cho lắm nên mới thử thả lá chanh vào.
Hiểu Linh cầm đũa nhặt thử một con lên nhấm nháp rồi đáp:
- Hóa ra món đó huynh không biết sao? Nhưng thật sự ở chỗ ta cũng ăn như vậy.
Con nhộng vừa béo ngậy, đậm vị lại thơm mùi lá chanh..
Rất hợp.
Có điều mọi người ăn chú ý chút, nếu thấy hiện tượng lạ như bị ngứa, đau bụng, buồn nôn hay khó thở thì không thể ăn nữa.
Nghe những biểu hiện như bị trúng độc kia làm Lưu thị có phần lo lắng hỏi:
- Cái này… cái này có độc như sắn mỳ sao con?
Hiểu Linh cười đáp:
- Dạ không.
Chỉ là món nhộng tằm này có người ăn sẽ bị dị ứng với các biểu hiện như thế.
Con không biết mọi người có bị không nên cứ dặn vậy.
Đoạn, cô quay sang Tiểu Đông:
- Hôm nay huynh đi hỏi chuyện giống dâu nên có nhộng tằm sao?
Tiểu Đông có chút lúng túng đáp:
- Ân..
thê chủ..
Bên làng Hạ ta có người bạn hay cùng bán đồ thêu cho cửa hiệu trên trấn nhà trồng dâu nuôi tằm và cả dệt lụa nên ta sang đó hỏi.
Có điều, bên ấy nói, mùa này đang là mùa chính nuôi tằm, không có hom giống.
Muốn lấy hom phải chờ đến tháng 11 mới có.
Mà giống dâu tằm cũng phải trồng năm – sáu tháng mới thu hoạch được lá… Khi về, họ cho ta cái này bảo về ăn thử, bên nhà họ kéo sợi nên cái này dư rất nhiều.
Hiểu Linh gật gù rồi cảm thán:
- Ừm… ta cũng quên mất không tính đến chuyện mùa vụ của cây dâu tằm.
Hôm nay họp làng xong, ta vốn định hỏi Lý trưởng luôn vụ đất đai thì suýt nữa bị Trần bá mẫu mắng cho cẩu huyết lâm đầu.
Bá mẫu nói muốn hỏi chuyện mua đất phải có chút trầu rượu và một trăm đồng tiền sang tận nhà Trần lý trưởng nhờ cậy.
Chuyện xong xuôi còn phải hậu lễ thêm một quan nữa để Lý trưởng biếu quan huyện, quan văn thư làm giấy tờ khế đất.
Haizz… giờ thì ta đã biết tại sao đất thổ cư rẻ vậy có ba quan tiền một mẫu mà không ai mua.
Tính ba quan tiền mẫu đất rồi lại tốn thêm hơn một quan nữa để lo lót.
Thôi thà để tiền đó mua đất trồng còn hơn.
Tiểu Đông có chút thấp thỏm hỏi lại:
- Vậy… vậy nhà ta có mua nữa không?
Hiểu Linh ngạc nhiên quay sang Tiểu Đông đáp:
- Mua… đương nhiên mua chứ.
Nhà mình giờ cũng không khó khăn.
Ta còn lo ngại một hơi mua nhiều quá sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Sau này muốn mở rộng chút lại không có chỗ.
Tiểu Đông thở phào nhẹ nói:
- Ta lại sợ thê chủ cảm thấy quá đắt nên không mua nữa.
Hiểu Linh phì cười nói:
- Nhà ta nói không ngoa giờ có lẽ giàu có ngang ngửa nhà Trần lý trưởng rồi.
Nhưng vì không thể để người ngoài biết chuyện này nên ta cần cẩn trọng một chút trong việc mua đất đai.
Hơn nữa, nhà mình đều là nam nhân, nhiều đất quá cũng canh tác rất mệt mỏi.
Sau này có địa vị rồi, ta mới mua đất cho thuê, mướn người làm.
Còn giờ thì chưa được.
Chút đất thổ cư đó có là gì.
Thôi… mọi người ăn cơm đi.
Muộn rồi.
Hiểu Linh ngồi vào vị trí rồi chờ mọi người an vị.
Tiểu Hàn rất tò mò về món ăn mới nên cũng muốn thử.
Hiểu Linh chỉ đành dặn dò:
- Ăn ít và chậm thôi nhé.
Nếu đệ thấy có gì lạ phải dừng ngay, biết không? Thứ này rất bổ dưỡng, nhưng dị ứng cũng không tốt đâu.
Nếu hôm nay mọi người ăn đều không sao thì sau này sẽ kêu Tiểu Đông thường xuyên mua về ăn, có được không?
Tiểu Hàn ngoan ngoãn đáp:
- Ân..
đệ chỉ ăn một chút thôi.
Lúc này cô mới yên tâm rồi chia phần đĩa trứng rán gắp cho Lưu thị, Tiểu Đông, Lập Hạ rồi Tiểu Hàn.
Bọn họ đến giờ vẫn không bỏ được thói quen không dám ăn đồ ngon trước mà phải chờ cô đụng đũa mới chịu, mà sau đó cũng chỉ ăn có một chút.
Hiểu Linh nhìn không được nên quyết định chia hết một lượt:
- Ta trước giờ được bồi bổ nhiều rồi.
Người cũng không hề gầy yếu.
Trái lại là nhạc phụ lớn tuổi hay bệnh cần ăn tốt một chút.
Tiểu Đông gầy, ăn nhiều mới khỏe được.
Lập Hạ, Tiểu Hàn cũng cần phải lớn nữa.
Mọi phản đối đều vô hiệu.
Hiểu Linh chỉ cần xụ mặt xuống không vui thì ai cũng không dám khuyên nữa.
Ân… nhờ cái sự “gia trưởng” đó của Hiểu Linh mà trông bọn họ càng ngày càng có da có thịt hơn, khỏe mạnh hơn rồi.
Tiểu Đông nhìn không nổi khi có đĩa trứng thê chủ chia hết cho mọi người còn bản thân lại ăn nhộng tằm thì nói:
- Thê chủ..
có chút đồ ăn mặn ngài chia hết cho chúng ta mà chỉ ăn cơm cùng nhộng tằm như vậy không được đâu.
Hiểu Linh cười trấn an:
- Là ta lâu ngày không ăn lại món này có chút thèm nên ăn nhiều.
Nhộng tằm cũng rất bổ, huynh không phải lo.
Ta một ngày không ăn đồ mặn cũng không chết được.
Trước đây huynh và mọi người ăn rau quá nhiều rồi nên cần tẩm bổ.
Hiểu Linh nói chuyện, không chú ý đến một cánh tay nho nhỏ đang run run gắp bỏ vào bát cô một miếng trứng.
Giọng Tiểu Hàn nghiêm túc, nãi thanh nãi khí nói chuyện:
- Tỷ cũng ăn trứng.
Một chút cũng được.
Ta là trẻ con, không ăn được nhiều như thế.
Ta còn muốn ăn rau.
Tỷ từng nói phải ăn cả thịt cá lẫn rau mới nhanh lớn được.
Oke… giờ em trai lấy lời của cô để dạy dỗ Hiểu Linh luôn rồi.
Cô dở khóc dở cười vò mái tóc ngắn ngủn của Tiểu Hàn đáp:
- Vâng… thưa Tiểu Hàn đại nhân..
ngài nói chí phải.
Ta nghe ngài..