Hiểu Linh mím môi nghiêm túc làm việc.
Tay trái vơ lấy một đám thân lúa, tay phải dùng liềm cắt qua.
Đường cắt có phần vát xuống chứ không vuông góc với thân lúa để có thể dễ dàng cắt đứt thân lúa hơn.
Mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống mắt cay xè rồi rơi xuống môi mặn chát.
Thời tiết nắng tháng năm như đổ lửa.
Dáng đứng lom khom cắt lúa vừa vặn phơi cả đầu và lưng cho trời.
Mặt đối diện với hơi ẩm từ mặt đất bốc lên cũng không dễ chịu hơn chút nào.
Cơ chân căng cứng do đứng một tư thế quá lâu dường như muốn chuột rút.
Cho dù vậy, tốc độ cắt lúa của cô vẫn là chậm nhất.
Hiểu Linh không quen làm việc này.
Mấy nữ nhân được phân công cùng Hiểu Linh thu hoạch mảnh ruộng công này bĩu môi nói mát mẻ:
- Ăn không ngồi rồi cho lắm vào giờ cắt lúa cũng không biết đường cầm cái liềm cho đúng.
Rồi làm sao mà cắt phải tay ấy..
lúc đó chúng ta lại phải gánh phần việc của cô.
- Chứ còn gì nữa… Nghe nói nàng ta cải tà quy chính..
nhưng cái thói ham ăn biếng làm hẳn là không phải nói bỏ là bỏ được đâu.
Khi mẫu thân nàng ta còn sống thì là bà ấy đi cắt, sau này còn mặt dày để phu lang đi làm việc cho.
Cái ngữ ấy thì trông chờ được gì.
Hiểu Linh ngẩn người.
Ra là trước ka Tiểu Đông phải đi cắt lúa công, còn thân thể này không làm sao.
Thảo nào khi nhìn thấy Hiểu Linh đi ra, mấy người kia thật sự ngạc nhiên lắm.
Bán Hạ dừng tay trong chốc lát, gạt mồ hôi trên trán, nhàn nhạt nói:
- Kệ bọn họ đi.
Muội đang làm rất tốt rồi.
Của họ xong trước thì nghỉ trước, chúng ta xong sau thì nghỉ sau.
Xong phần ta… ta sẽ qua cắt cùng muội.
Hiểu Linh nhẹ cười, đáp:
- Bán Hạ tỷ cũng vất vả rồi.
Là ta hại tỷ chậm theo ta.
Nhìn khoảng này thì ngày nay cũng xong phần này thôi, còn hai ngày gặt nữa..
dần dần quen tay tốc độ cũng sẽ nhanh hơn thôi.
Tỷ không phải lo cho ta.
Hiểu Linh vừa nói vừa đứng thẳng dậy trong chốc lát để giảm bớt áp lực lên chân.
Sáng nay cô đã biết thân biết phận quây một lớp vải dày phía sau chiếc nón lá để ánh nắng không chiếu thẳng vào gáy.
Với cái thời tiết độc địa, cua cũng phải ngoi lên bờ này thì rất dễ bị say nắng.
Hiểu Linh cầm lấy hồ lô đựng nước muối đường loãng lên uống một hai ngụm cho đỡ khát.
Đó cũng là cách bù nước, bù điện giải tốt nhất cho cơ thể đang lao động này.
Hiểu linh nhìn đôi môi như muốn nứt ra của Bán Hạ thì rộng rãi đưa nước sang:
- Bán Hạ tỷ uống chút nước đi.
Bá phụ không chuẩn bị nước cho tỷ sao?
Bán Hạ gật đầu rồi lại lắc đầu, đón lấy bình nước:
- Phụ thân có chuẩn bị nhưng ta uống hết rồi.
Càng uống càng khát nên tu vài hơi liền cạn.
Ta đang chờ một lát phụ thân đưa cơm trưa ra, kiểu gì cũng có nước thêm thôi.
Bán Hạ uống một ngụm nước của Hiểu Linh thì có chút ngẩn người… cái này:
- Muội… pha muối vào nước?
Hiểu Linh cười:
- Tỷ uống vài ngụm nữa rồi cảm nhận xem thế nào?
Bán Hạ nghe lời uống thêm hai ngụm nhỏ nữa.
Nước pha muối và đường có chút lờ lợ không hề dễ uống nên nàng cũng không sảng khoái uống ngụm lớn.
Nhưng kỳ lạ thay, chỉ chút đó thôi nhưng cảm giác khát lại dịu đi rất nhiều.
Nàng trả lại hồ lô nước cho Hiểu Linh rồi hỏi:.
truyen bac chien
- Sao kỳ lại vậy? Ta uống một chút thôi nhưng cảm giác không còn quá khát như ban nãy nữa… Chẳng phải uống nước muối thì phải khát hơn nước thường chứ?
Hiểu Linh đủng đỉnh đeo lại hồ lô nước vào hông rồi cúi xuống tiếp tục cắt lúa, giải thích:
- Nếu uống nước pha nhiều muối thì rõ ràng sẽ khát hơn uống nước thường..
Nhưng tỷ cũng thấy, chúng ta làm việc nhiều như vậy, mồ hôi đổ ra như tắm.
Mà mồ hôi thì luôn có vị mặn… Như vậy chẳng phải chúng ta vừa mất nước, vừa mất muối khi phơi dưới nắng như thế này sao.
Chính vì thế, muội mới cho thêm chút muối vào để bù đắp cho cơ thể lượng muối đã mất.
Còn đường… ai chẳng thấy khi uống đường vào sẽ khỏe hơn bình thường..
nên muội cũng thả một chút vào để đỡ mất sức.
Hiểu Linh chọn cách đơn giản nhất để giải thích cho Bán Hạ hiểu.
Chứ cái gì mà bù điện giải, cung cấp năng lượng từ đường… Bán Hạ vừa không hiểu mà có khi còn nghĩ cô bị thần kinh mất.
Bán Hạ ngơ ngẩn một hồi.
Nàng vô thức quệt mồ hôi trên trán rồi nếm thử… Quả nhiên nó có vị mặn.
Có lẽ đúng như Hiểu Linh nói, khi đổ mồ hôi, bọn hắn không chỉ mất nước mà còn mất muối nữa nên cho dù cơ thể rất khát nhưng uống nước thôi cũng chưa đủ… Nàng gật gù:
- Tốt..
vậy ngày mai ta cũng mang một hồ lô nước muối đường đi như muội.
Hai người song hành tiếp tục gặt phần ruộng mình được giao.
Đến khi mặt trời lên đến đỉnh ngọn cây, bóng người đã nằm ngay dưới chân, bọn họ mới dừng tay nghỉ một chút.
Tầm giờ này hẳn là những nam nhân ở nhà chuẩn bị mang cơm ra ruộng cho bọn họ.
Hiểu Linh nhìn mới cắt được khoảng một phần ba thì nhíu mày.
Xem chừng chiều tối mọi người cắt xong, cô vẫn phải ở lại làm tiếp rồi.
Haizzz..
ai bảo bản thân từ nhỏ đến lớn chưa từng phải cắt cấy đây.
Lý thuyết cô biết, nhưng thực hành thì hoàn toàn do Bán Hạ chỉ dạy từ đầu.
***
Tiểu Đông sải bước trên đường muốn mau mau chóng chóng đưa cơm cho thê chủ.
Tối qua hắn có chút lo lắng hỏi nàng liệu có thể cắt lúa không? Nếu không, để hắn đi làm cho nàng như năm ngoái đi.
Thê chủ chỉ cười, xoa đầu hắn đáp:
- Ta đúng là chưa từng cắt lúa.
Nhưng nếu không học thì làm sao có thể làm đây.
Chỗ này ruộng công một mẫu mười nhà cắt..
Ta xem như tập dượt một chút.
Chờ đến khi nhà mình thu hoạch một lúc hai mẫu ruộng cũng có thể quen tay một chút, không thể để huynh làm toàn bộ được.
Hơn nữa, ta hiện cải tà quy chính rồi… lại để cho phu lang ra đồng làm ruộng công thay mình thì người làng hẳn là không hài lòng.
Hôm họp làng, cụ Tiên chỉ còn nói nữ nhân nào để nam nhân nhà mình ra làm thay thì đến tiệc khao làng không cần ra Đình ăn nữa đấy.
Tiểu Đông khẽ thốt lên âm thanh sợ hãi:
- Cụ tiên chỉ năm nay còn nói thế sao? Vậy thì làng sẽ mạnh tay chuyện này rồi..
Thê chủ..
ngài cố gắng một chút.
Khi đó thê chủ chỉ cười trấn an hắn.
Hôm nay mấy lần Tiểu Đông nhấp nhổm muốn ra ruộng xem ngài ấy thế nào, nhưng lại sợ dân làng chê cười thê chủ.
Kìm lòng mãi, hắn mới chờ được đến giờ đưa cơm để ra xem thê chủ.
Bữa cơm hôm nay, hắn liền làm thịt kho, canh cua với cà- món thê chủ ưa thích.
Làm việc vất vả như vậy, bữa cơm ngon, bổ dưỡng là chuyện nên làm.
Tiểu Đông còn không quên mang theo một hồ lô nước chè xanh đã hãm tốt cho Hiểu Linh.
Chỉ cần nghĩ đến gương mặt vui vẻ của thê chủ khi nhìn thấy bình nước chè thôi, Tiểu Đông cũng bất giác mỉm cười.
Nhanh một chút… nàng chắc là đã đói và mệt lắm..