Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 421

Triệu Nhược Trúc là người đầu tiên phát hiện ra, bà mừng rỡ nói: "Niệm Niệm, con tỉnh rồi."

Vu Hướng Niệm yếu ớt, "Mẹ, con muốn uống nước."

Tiểu Kiệt hiểu chuyện, vội vàng rót một ly nước ấm. Vu Hướng Niệm cố nén cơn đau, từ từ ngồi dậy. "Thím, là một em trai và một em gái đấy ạ!" Hai mắt Tiểu Kiệt sáng rực, nói nhỏ: "Hai em giống nhau như đúc!"

Vu Hướng Niệm nở một nụ cười yếu ớt, "Nhà có thêm em trai, em gái, con làm anh sẽ phải vất vả rồi."

Cô giúp việc nấu trứng gà nước đường đỏ để Vu Hướng Niệm bồi bổ. Triệu Nhược Trúc kể về hai đứa nhỏ. Anh trai sinh trước sáu phút, nặng năm cân hai lạng. Em gái thì chưa được năm cân. Hai đứa bé hơi nhẹ cân, cần phải tẩm bổ thật nhiều. Anh trai từ khi sinh ra vẫn luôn ngủ say, còn em gái người nhỏ nhưng giọng lại rất to, khóc vang vọng cả phòng bệnh.

Vu Hướng Niệm đầy ắp yêu thương nhìn hai đứa con đang ngủ say. Ngày 7 tháng 9, lúc gần 12 giờ, cô đã có hai thiên thần nhỏ! Cô quay sang Triệu Nhược Trúc, cảm động nói: "Mẹ ơi, mẹ vất vả rồi."

"Con nói gì thế, chỉ cần mẹ con con được bình an, mẹ vất vả một chút có đáng gì đâu!"

Sau đó, một vấn đề mới lại xuất hiện. Vu Hướng Niệm chưa có sữa. Hai đứa nhỏ tỉnh dậy cứ r*n r* đòi ăn. Ban đầu chúng được cho uống nước sôi để nguội, ăn rất ngon. Nhưng sau đó, khi nếm ra vị nước, chúng bắt đầu quấy khóc, đặc biệt là cô em. Tiếng khóc của nó to đến mức như muốn nói với mọi người rằng nó đói, và không có sữa để bú!

Cô giúp việc nói: "Phải cho các cháu bú, càng b.ú nhiều thì sữa càng về!"

Vu Hướng Niệm bế con, cho chúng bú. Anh trai b.ú được hơn hai mươi phút thì mệt quá ngủ thiếp đi, chẳng b.ú được bao nhiêu. Em gái b.ú mãi mà không có sữa, khóc nức nở, tội nghiệp vô cùng. Vu Hướng Niệm nghe tiếng nức nở của con mà vừa thương vừa buồn cười, "Con không thể học anh con yên tĩnh một chút à?"

Ba ngày nằm viện, hai đứa nhỏ đều phải b.ú nhờ sữa của sản phụ khác. Người nhà đã làm đủ món lợi sữa cho Vu Hướng Niệm ăn, nhưng hiệu quả không đáng kể. Sữa có về một chút, nhưng một đứa b.ú đã không đủ, nói gì đến hai đứa.

"Mẹ, cho các cháu ăn sữa bột đi." Vu Hướng Niệm đề nghị.

Thời ấy, sữa bột là mặt hàng khan hiếm, mua không chỉ cần phiếu mà còn phải có giấy xác nhận của bệnh viện. Triệu Nhược Trúc nhờ bệnh viện cấp giấy, cả nhà góp hết phiếu sữa bò, mới mua được ba túi sữa bột ở cửa hàng bách hóa.

Ba ngày sau, Vu Hướng Niệm được xuất viện. Theo phong tục ở Nam Thành, con gái đã lấy chồng không được về nhà mẹ đẻ ở cữ, nếu không sẽ mang lại điều xui xẻo cho nhà ngoại.

Trước khi Vu Hướng Niệm xuất viện, Vu Gia Thuận đã đến thăm. Sau hơn một tuần không gặp, ông đã già đi trông thấy, tóc bạc thêm nhiều, bọng mắt to hơn. Ông nhìn hai cháu ngoại, nở một nụ cười mãn nguyện, rồi lén bỏ vào tã lót của mỗi đứa một phong bao lì xì.

"Để bố tìm cách đổi thêm ít phiếu sữa bò về."

"Bố, bố đừng lo mấy chuyện đó nữa." Vu Hướng Niệm nghẹn ngào, "Bố phải giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc vất vả quá."

Vu Gia Thuận đáp lại: "Bố biết rồi." Dừng một chút, ông nói thêm: "Trình Cảnh Mặc và các đồng chí của nó bây giờ đều bình an."

Nghe câu này, nước mắt Vu Hướng Niệm lập tức tuôn rơi.

"Niệm Niệm, không được khóc!" Triệu Nhược Trúc vội vàng lau nước mắt cho con. "Đang trong cữ sao có thể khóc được, con không muốn đôi mắt này nữa sao?"

Vu Hướng Niệm không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn ra không ngừng.

"Niệm Niệm, con chịu nhiều ấm ức rồi." Vu Gia Thuận nhìn con gái, giọng đầy xót xa. "Về nhà dưỡng sức cho tốt, đừng động vào việc gì cả." Ông chỉ ở lại phòng bệnh chưa đầy mười phút rồi vội vã quay về đơn vị.

Buổi trưa hôm Vu Hướng Niệm sinh con, Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di đã nhận được cuộc điện thoại của Triệu Nhược Trúc.

Khi nghe tin Vu Hướng Niệm sinh đôi một nam một nữ, hai vợ chồng già sững sờ trong niềm vui sướng đến mức nghẹn lời. Nhưng ngay sau đó, nghe tin Trình Cảnh Mặc đã lên đường ra biên giới, chưa hẹn ngày về, nỗi mừng vui của họ lại vơi đi, thay vào đó là sự day dứt khôn nguôi.

"Lẽ ra lúc đó nên đón Niệm Niệm về Bắc Kinh mà sinh con mới phải! Đời nào lại có người phụ nữ sinh nở mà chồng ngay cả đến bệnh viện cũng không thể đến ?" - Lâm Vận Di thốt lên.

Vì nhiệm vụ đột xuất của Trình Cảnh Mặc, kế hoạch ban đầu của họ đã bị đảo lộn.

Ngay ngày hôm sau, Lâm Vận Di xin nghỉ ở trường, bắt tàu hoả quay trở lại Nam Thành. Đúng lúc ấy, Vu Hướng Niệm xuất viện, cả nhà lại được đoàn tụ ở khu nhà gia đình quân nhân.

"Trời ơi! Đồng chí Vu này khéo thật đấy! Một lần sinh đôi, lại còn một trai một gái nữa chứ!"

Những người hàng xóm đến thăm Vu Hướng Niệm đều không ngớt lời trầm trồ, ngưỡng mộ.

"Thằng bé trông giống Trình phó đoàn trưởng quá chừng!"

"Tôi thấy giống đồng chí Vu hơn chứ!"

"Không phải đâu! Nhìn cái trán thằng bé kia kìa, y như được đúc ra từ một khuôn với Trình phó đoàn trưởng ấy!"

"Còn cái miệng thì không giống Trình phó đoàn trưởng, mà giống đồng chí Vu!"

"Này, cả ngón tay nữa, vừa dài vừa thon, giống hệt đồng chí Vu!"

"..."

Nghe mọi người xúm xít bàn tán, Vu Hướng Niệm nhìn hai cục cưng đang nằm trên giường, cô cũng không biết bọn chúng giống ai.

Chỉ biết hai đứa trẻ lớn nhanh như thổi, thay đổi từng ngày. Lúc mới sinh, da dẻ còn hơi đỏ và nhăn nheo, vậy mà giờ đã trắng trẻo, bụ bẫm hơn rất nhiều. Hai đứa đặc biệt ham ăn, một gói sữa bột 500g chỉ mấy ngày là hết veo.

Bình Luận (0)
Comment