Vu Hướng Niệm nhờ Tống Hoài Khiêm gửi thêm ít phiếu sữa bò tới. Cả nhà cô cũng tranh thủ tìm cách đổi phiếu sữa mỗi khi có cơ hội. Hai con gà mái trong nhà đã được làm thịt để bồi bổ cho cô.
Hai đứa trẻ rất ngoan, chẳng mấy khi quấy khóc, trừ lúc đói hoặc lúc "giải quyết nhu cầu cá nhân" mới ê a vài tiếng, còn lại đều ngủ say sưa. Đến giữa tháng Mười, khi Vu Hướng Niệm hết cữ, hai đứa nhỏ đã đạt cân nặng tám cân mỗi bé.
Lúc này, Tống Hoài Khiêm và Lâm Dã cũng tới, cùng với mục đích đón Vu Hướng Niệm và các cháu về Bắc Kinh để tiện bề chăm sóc.
Ngày chia tay, chỉ có Triệu Nhược Trúc và Vu Hướng Quốc tiễn họ.
“Đi đi các con, ở với ông bà, mẹ cũng yên tâm hơn nhiều.” Triệu Nhược Trúc rưng rưng nói.
Vu Hướng Niệm hỏi: “Thế bố con thì sao ạ?”
Cô muốn hỏi tình hình của Trình Cảnh Mặc, nhưng chỉ đành nói tránh đi.
“Mẹ cũng hơn một tuần rồi không gặp bố con.” Triệu Nhược Trúc vỗ về cô, "Yên tâm đi, Cảnh Mặc và các chiến sĩ sẽ không sao đâu.”
Lâm Vận Di bế bé lớn, Vu Hướng Niệm bế bé nhỏ, Tống Hoài Khiêm, Lâm Dã và Tiểu Kiệt thì xách theo hành lý lỉnh kỉnh. Cả nhà lại một lần nữa lên chuyến tàu hoả đi Bắc Kinh.
Triệu Nhược Trúc đứng trên sân ga, vẫy tay về phía đoàn tàu, “Đến nơi thì gọi điện về nhà nhé!”
Vu Hướng Niệm nghẹn ngào, “Mẹ về đi, con sẽ gọi.”
Cùng lúc đó, Lâm Dã cũng rưng rưng, “Bố ơi, có phải sắp đánh nhau rồi không?”
Tống Hoài Khiêm trầm giọng nói: “Tiểu Dã, đừng có nói linh tinh ở bên ngoài!”
Ông làm việc trong cơ quan trung ương, biết một vài tin tức nội bộ, trận chiến này có lẽ sẽ nổ ra. Là một người cha, vừa nhận con chưa được bao lâu, con trai lại đã ra chiến trường, lòng ông nặng trĩu.
Lúc này, Trình Cảnh Mặc và đồng đội đã hoạt động trong rừng hơn một tháng. Mặc dù là một tiểu đội đông người, nhưng trong khu rừng nguyên sinh rộng lớn này, nếu không nhờ bộ đàm thì khó mà gặp được nhau.
Vu Hướng Dương tức tối rút ra một con đỉa dài mười mấy phân đang bám sau gáy, “MN ! Lão tử nướng mày!”
Con đỉa không biết bò lên từ lúc nào, thân nó đã hút no máu, căng phình. Vừa bị Vu Hướng Dương giật ra, chỗ vết cắn sau gáy hắn lập tức rỉ ra rất nhiều m.á.u tươi.
Trình Cảnh Mặc vội vàng lấy thuốc bột rắc vào vết thương, “Kiểm tra xem, có con nào chui vào quần áo không?”
Vu Hướng Dương qua loa lục lọi quần áo, “Không có.”
Trình Cảnh Mặc nhắc nhở: “Cẩn thận vào. Cứ thế này thì thuốc bột cũng chẳng đủ để dùng đâu.”
Vu Hướng Dương bực bội chửi rủa: “MN ! Muốn đánh thì đánh nhanh lên! Ngày nào cũng bị côn trùng với đỉa cắn, tôi thật muốn làm thịt hết bọn chúng!”
Trình Cảnh Mặc hỏi: “Nhiệm vụ của cậu là gì?”
Vu Hướng Dương: “...”
Nhiệm vụ của hắn không phải là ra trận đánh nhau, mà là thăm dò địa hình, địa chất để cung cấp thông tin tình báo cho Bộ chỉ huy.
Rừng sâu toàn cây cổ thụ, tán lá che kín trời. Dù mặt trời vừa lên, cánh rừng đã tối sầm, không thể nhìn thấy quá mười mét. Tiểu đội của Trình Cảnh Mặc có năm người, nơi đây ngay cả hang động cũng không có, ban đêm chỉ có thể dựa vào thân cây mà chợp mắt.
Ngay cả thân cây cũng chẳng an toàn, muỗi, đỉa thì khỏi phải nói, có khi còn gặp cả rắn độc. Cả đội đã lâu rồi không có một giấc ngủ trọn vẹn.
“Các đồng chí nghỉ đi, tôi gác cho.” Trình Cảnh Mặc nói.
“Đồng chí Trình phó, đêm nay đến lượt tôi gác!” Một chiến sĩ lên tiếng.
Trình Cảnh Mặc đáp: “Đằng nào tôi cũng không ngủ được, cứ để tôi gác, các đồng chí nghỉ ngơi!”
Vu Hướng Dương bất mãn nói: “Lại không ngủ được, cậu định tu tiên à? Đêm nay đồng chí phải nghỉ ngơi!”
Trình Cảnh Mặc không muốn phí lời tranh cãi, “Được rồi, được rồi, tôi nghỉ! Im lặng hết đi, nghỉ ngơi cả!”
Trình Cảnh Mặc dựa vào thân cây, nhắm mắt lại, tưởng tượng ra hình dáng con gái.
Trong đầu chỉ có một hình ảnh trắng trẻo, mềm mại. Thế nhưng cụ thể con gái mình trông như thế nào, Trình Cảnh Mặc lại chẳng thể nào hình dung được.
Bây giờ chúng đã được hơn một tháng tuổi rồi, lớn đến đâu rồi nhỉ? Tóc dài ra chưa? Mỗi ngày uống bao nhiêu sữa? Có khóc nhiều không?
Đột nhiên, sau tai có cảm giác lành lạnh. Trình Cảnh Mặc đưa tay lên sờ.
“MN!” Anh cũng không kìm được mà chửi thề.
Anh giật mạnh con đỉa bám sau tai, vứt xuống đất. Vì tay áo và ống quần đều được buộc chặt, côn trùng không chui vào được, chúng chỉ tấn công những chỗ hở như cổ, sau tai…
Vu Hướng Dương biết Trình Cảnh Mặc bị đỉa cắn, hắn căm phẫn nói: “Trên đời này sao lại có thứ ghê tởm như vậy chứ!”
Trình Cảnh Mặc đáp: “Đó là sự đa dạng của sinh vật.”
“Cái gì cơ?!” Vu Hướng Dương chưa bao giờ nghe thấy mấy từ này.
Trình Cảnh Mặc nói: “Rảnh rỗi thì đọc sách nhiều vào, đừng có suốt ngày trèo cây đua xe đạp như thằng ngốc nữa!”
Thật ra, từ này cũng không phải anh học được từ sách vở, mà là Vu Hướng Niệm đã nói cho anh.
Vu Hướng Dương lẩm bẩm: “Cậu chê tôi? Ngày xưa cậu đến tên còn không viết nổi, tôi đã chê cậu bao giờ chưa?!”
Trình Cảnh Mặc lại nói: “Đừng có nhắc chuyện ngày xưa nữa, phải dùng con mắt phát triển để nhìn nhận sự việc!”
Vu Hướng Dương: “...”
Hắn sững sờ một lát rồi gắt lên: “Cậu câm miệng lại cho tôi! Cậu còn ghê tởm hơn cả con đỉa!”
Trình Cảnh Mặc không chịu thua nói: “Cậu cũng ghê tởm!”