Vu Hướng Niệm đứng bên hàng rào tre, ngó sang nhà Liễu Trân bên cạnh. Vừa lúc, một cô gái nhỏ từ trong nhà bước ra.
“Thím Vu!” Cô gái chủ động cất tiếng, “Thím về rồi ạ?”
“Phương Tử, ba cháu…” Vu Hướng Niệm ngập ngừng, cô không rõ tình hình của Tiếu doanh trưởng, nhất thời không biết phải nói thế nào.
Phương Tử cúi đầu, giọng đầy đau lòng: “Mắt phải của ba cháu bị thương do nổ, ba đang ở bệnh viện. Mẹ cháu vừa đi đưa cơm ạ.”
Vu Hướng Niệm không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm vì Tiếu Doanh Trưởng còn sống, hay càng thêm lo lắng vì hắn đã mất đi một con mắt. Tiếu doanh trưởng là một người đàn ông tinh tế, tính tình ôn hòa. Cô không ngờ, số phận cũng chẳng hề ưu ái cho hắn.
Cô muốn ghé qua nhà Vương Hồng Hương để thăm hỏi, không biết Đổng Minh Hạo thế nào rồi?
Đến trước cửa nhà Vương Hồng Hương, thấy cửa mở, cô gõ nhẹ rồi nghe tiếng Vương Hồng Hương nói vọng ra: “Cửa không khóa, vào đi!”
Vu Hướng Niệm bước vào với trái tim đầy lo lắng. Vừa ngó thấy Vương Hồng Hương và Đổng Minh Hạo đang ngồi cạnh nhau, lòng cô bỗng chùng xuống.
“Đồng chí Vu, sao cô lại về đây?” Vương Hồng Hương cùng Đổng Minh Hạo ngỡ ngàng hỏi.
Vương Hồng Hương vội vàng đứng dậy, nắm lấy tay cô, giọng đầy lo lắng: “Phó Đoàn Trưởng Trình thế nào rồi?”
“Anh ấy ở bệnh viện, vài hôm nữa là xuất viện rồi.” Vu Hướng Niệm nói, “Tôi đến thăm mọi người một chút.”
Vừa dứt lời, cô sững sờ nhận ra, một bên ống quần của Đổng Minh Hạo lại trống không.
Vu Hướng Niệm kinh hãi. Hóa ra, hắn chỉ ngồi và chào hỏi cô vì hắn không thể đứng lên được nữa. Người đàn ông thường ngày hay thích châm chọc cô, con người miệng sắc như dao mà lòng lại mềm như đậu, đối với Tiểu Kiệt và con mình đều thương yêu như nhau, giờ chỉ còn lại một chân.
Khóe mũi cô cay xè.
Đổng Minh Hạo nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt cô, cố tỏ vẻ nhẹ nhàng: “Không sao, ít ra vẫn còn giữ được mạng mà!”
Vương Hồng Hương vỗ vai Vu Hướng Niệm, an ủi: “Đồng chí Vu, cô đừng buồn. Là hắn làm việc liều lĩnh, nếu không phải bị thương sớm, với cái tính cách liều mạng đó, e rằng sau này cũng không thể trở về.”
Vương Hồng Hương nghẹn ngào, “Gia đình tôi đã nghĩ thông suốt rồi, sau này có tiền trợ cấp của Nhà nước cho thương binh, bản thân tôi cũng có thể kiếm tiền, về quê cũng không lo cuộc sống.”
Vu Hướng Niệm hít hít mũi, giọng nói chắc nịch: “Sắp tới, Nhà nước sẽ ban hành chính sách cho phép cá nhân kinh doanh. Chị có thể mở một xưởng may nhỏ, thuê vài công nhân, buôn bán sẽ không lỗ đâu. Cái máy may em tặng chị, dù sao em cũng không dùng tới.”
Cô dừng một lát rồi nói tiếp: “Chị cứ tin em. Nắm bắt được cơ hội này, buôn bán sẽ thắng lợi. Chị cũng nhắn với chị Liễu Trân, bảo chị ấy tìm cách buôn bán, nuôi sống gia đình không thành vấn đề đâu.”
Vương Hồng Hương gật đầu, giọng đầy tin tưởng: “Được, chúng tôi tin lời cô.”
Rời khỏi nhà Vương Hồng Hương, Vu Hướng Niệm tiếp tục đi sâu vào trong. Trên đường, cô gặp Phùng Ái Cần và Tô Chí Kiên. Tô Chí Kiên đầu còn băng bó.
Hai người đồng thời ngạc nhiên: “Đồng chí Vu, sao cô lại về đây?”
“Tôi đến thăm mọi người.” Vu Hướng Niệm hỏi, “Hai người đi đâu thế này?”
Vừa nghe cô hỏi, Phùng Ái Cần lập tức lấy tay quẹt nước mắt, “Mới từ nhà Đoàn trưởng Ngải về, đi nói chuyện an ủi đồng chí Bùi Quả.”
“Đoàn trưởng Ngải…?” Vu Hướng Niệm rùng mình, giọng nói lạc đi.
Mắt Tô Chí Kiên đỏ hoe, một tay ôm lấy mắt: “Đồng chí ấy… đã hy sinh, thi thể còn không nguyên vẹn. Đứa lớn nhất trong nhà mới mười lăm tuổi, trên còn có cha mẹ hơn bảy mươi.”
Vu Hướng Niệm lùi lại một bước, bám chặt vào tường mới đứng vững được. Cô và Đoàn trưởng Ngải tiếp xúc không nhiều, thường ngày gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi. Lần duy nhất nói chuyện với hắn, là khi cô liều mình cãi lý với hắn để Trình Cảnh Mặc không bị kỷ luật. Ai mà ngờ, lần nữa nghe tin tức về hắn, lại là lúc hắn đã tan xác.
Vu Hướng Niệm cảm thấy trái tim như bị xé toạc ra, đau đến tê dại.
Cô móc hết số tiền trong túi ra, chắc phải hơn 500 tệ, là tiền Tống Hoài Khiêm cho cô khi trở về. Cô dúi vào tay Tô Chí Kiên, “Đồng chí Tô, làm phiền anh chuyển số tiền này cho đồng chí Bùi Quả. Tôi không giúp được gì nhiều, chỉ có chút tấm lòng này thôi.”
Tô Chí Kiên ôm lấy xấp tiền, trịnh trọng nói: “Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ giao tận tay.”
Vu Hướng Niệm lại nghe Tô Chí Kiên kể thêm một chút về tình hình chiến trường. Hóa ra, không chỉ có Đoàn trưởng Ngải, mà còn có mười mấy chiến sĩ khác cũng bị đốt thành tro, có người còn bị nổ banh xác.
Nghe đến đoạn này, Vu Hướng Niệm không chịu nổi nữa. Cô quay đầu bỏ chạy, gần như trốn thoát về nhà.
Trước đây, cô từng đọc sách, xem phim về sự tàn khốc của chiến tranh. Nhưng bây giờ, những gương mặt cô từng gặp, những con người cô từng biết, họ hoặc bị thương, hoặc đã ngã xuống. Cô cảm nhận được một cách chân thực nhất sự nguy hiểm của chiến tranh và sự khó khăn để đổi lấy cuộc sống hòa bình.
Trong lòng cô như nổi lên sóng thần, xé rách, cuồn cuộn, đau đớn… mãi không thể bình tĩnh.
Về đến nhà, cô lau qua loa chiếc xe đạp, rồi cuống quýt đạp xe rời khỏi khu gia đình. Cô không dám nghe thêm những câu chuyện anh dũng mà tàn nhẫn, không dám nghe tiếng khóc nghẹn ngào của những người thân, không dám nhìn những thân thể tàn khuyết của người lính.