Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 436

Hoàng hôn dần buông, đêm tối sắp ập xuống.

Bản thân Vu Hướng Niệm cũng không biết nước mắt đã tuôn rơi ướt đẫm gương mặt. Hình ảnh những người lính mặc quân phục chỉnh tề, cúi đầu chào người thân, rồi bước ra chiến trường dường như lại hiện lên trước mắt cô. Cuối cùng, có người lại không kịp để lại một câu di ngôn nào.

Vu Hướng Niệm trở về nhà, việc đầu tiên cô làm là gọi điện cho gia đình Tống Hoài Khiêm, thông báo tình trạng thương tích của Trình Cảnh Mặc và đặc biệt nhấn mạnh về trường hợp của Vu Hướng Dương, mong muốn nhờ họ tìm một chuyên gia giỏi ở Bắc Kinh để phẫu thuật cho hắn. Tống Hoài Khiêm không chút ngần ngại mà lập tức nhận lời.

Về đến môi trường mới, An An và Ca Cao hưng phấn vô cùng. Dù đã quá giờ ngủ nhưng hai đứa vẫn chưa hề buồn ngủ, ngồi trên ghế sofa ê a chơi đùa. Vu Hướng Niệm sốt ruột chờ Vu Gia Thuận trở về, cô bế hai con ngồi trong phòng khách đợi. Mãi gần sáng, ông mới về đến nhà.

Ánh mắt Vu Gia Thuận lập tức dịu lại khi nhìn thấy hai đứa cháu đang chơi trên sofa. Nét mệt mỏi trên khuôn mặt nhường chỗ cho sự dịu dàng.

"An An, Ca Cao." Ông bước tới, ngồi bên cạnh hai đứa, nhẹ nhàng xoa đầu chúng.

Vu Hướng Niệm giới thiệu với hai con: "Đây là ông ngoại."

An An vẫy vẫy bàn tay nhỏ xíu tỏ vẻ hoan nghênh. Ca Cao thì dang hai tay ra đòi ông bế. Lòng Vu Gia Thuận tan chảy, bế Ca Cao lên lòng, cười bảo: " Con trai lại giống Niệm Niệm, còn con gái thì giống hệt Cảnh Mặc."

Triệu Nhược Trúc không đồng tình: "Không đúng rồi ! Ông nhìn đôi mắt của An An kìa, y hệt Cảnh Mặc."

Vu Gia Thuận nói thêm: "Cằm của Ca Cao lại nhọn hơn Niệm Niệm, khuôn mặt cũng dài hơn."

Khuôn mặt Vu Hướng Niệm trái xoan, còn Ca Cao thì lại có khuôn mặt bầu bĩnh.

Triệu Nhược Trúc cười xòa: "Hai đứa này kết hợp những nét đẹp nhất của bố mẹ, đứa nào cũng xinh cả."

Vu Gia Thuận tự hào nói: "Niệm Niệm nhà ta xinh đẹp thế kia thì con nó làm sao mà xấu được!"

Nhìn Vu Gia Thuận bế Ca Cao, lòng Vu Hướng Niệm trào dâng cảm xúc chua xót. Hơn bảy tháng không gặp, bố cô dường như đã già đi đến bảy tuổi. Mái tóc đã ngả màu muối tiêu nay đã bạc trắng gần hết, nếp nhăn trên mặt hằn sâu hơn rất nhiều. Bàn tay ông thô ráp, chai sần ở những kẽ tay. Vu Hướng Niệm hiểu rằng, dù có nói những lời dặn dò như "đừng làm việc vất vả" hay "chú ý giữ gìn sức khỏe" cũng chỉ là vô ích.

Tuy chiến tranh đã kết thúc, nhưng những việc mà bộ đội phải giải quyết vẫn còn rất nhiều. Riêng công tác thăm hỏi, an ủi gia đình những quân nhân thương vong đã là một công việc tiêu tốn rất nhiều tâm sức.

Triệu Nhược Trúc kể lại việc Vu Hướng Dương đã không chịu gặp Vu Hướng Niệm và Lâm Dã khi họ đến thăm.

Vu Gia Thuận chau mày: "Hướng Dương này quá để ý vẻ ngoài! Biết bao chiến sĩ còn không thể về nhà !"

Triệu Nhược Trúc vội phân bua: "Ông cũng không nên nói nó như thế. Nó còn trẻ như vậy, chưa có người yêu, giờ lại thành ra như thế..."

Vu Gia Thuận thở dài: "Mọi việc đã xảy ra rồi, cũng không còn cách nào khác. Bảo Cảnh Mặc nói chuyện khuyên giải nó nhiều vào. Khi nào có thời gian, tôi cũng sẽ đến nói chuyện với nó."

Vu Gia Thuận cũng thấy bất lực. Con trai mình ra nông nỗi ấy mà ông chỉ mới đến bệnh viện được một lần, còn chưa có thời gian để an ủi con được vài câu. Ông nhìn An An và Ca Cao, nhớ lại nhiều năm về trước, khi các con còn nhỏ.

Thời gian trôi đi chẳng bao giờ quay lại. Thoáng cái đã ba mươi năm, con của Hướng Quốc và Hướng Hoa cũng đã bảy, tám tuổi, còn ông và vợ thì đã già rồi.

Sáng hôm sau, sau khi chuẩn bị cơm trưa, Vu Hướng Niệm và Lâm Dã lại mang cơm đến bệnh viện. Vu Hướng Niệm chở Ca Cao, Lâm Dã chở An An, cả hai đạp xe.

Cuối tháng Tư ở Nam Thành, nhiệt độ ban trưa đã lên đến hơn hai mươi độ. An An và Ca Cao lần đầu được ngồi xe đạp nên hưng phấn vô cùng. Suốt dọc đường đi, tiếng cười "ha ha ha" của chúng vang vọng. Ngay cả An An, đứa bé vốn điềm tĩnh, cũng cười vang.

Đến bệnh viện, Vu Hướng Niệm đề nghị nhờ y tá mang cơm vào cho Vu Hướng Dương, nhưng Lâm Dã không đồng ý, một mực muốn tự mình đưa.

Sợ Vu Hướng Dương tức giận, Lâm Dã không dám tùy tiện xông vào, mà gõ cửa phòng bệnh: "Vu Hướng Dương, em đến mang cơm cho anh đây!"

Vừa nghe thấy giọng Lâm Dã, Vu Hướng Dương nằm trên giường nói: "Cô đừng vào, tôi không ăn đâu!"

"Không ăn cơm thì làm sao được?" Lâm Dã nói vọng vào, "Em mặc kệ đấy!"

"Tôi nói rồi, không ăn!"

Lâm Dã: "..."

Một cô y tá thấy vậy, đưa tay ra đầy thiện chí: "Cô đưa hộp cơm cho tôi, tôi sẽ mang vào cho anh ấy."

Lâm Dã miễn cưỡng đưa hộp cơm cho cô y tá, nói: "Phiền cô nhé."

Lâm Dã hậm hực đi đến phòng bệnh của Trình Cảnh Mặc. Vu Hướng Niệm đang đút cơm cho anh, hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên giường. Thấy vẻ mặt của Lâm Dã, Vu Hướng Niệm biết ngay lại bị Vu Hướng Dương đuổi về.

Vừa đút cơm cho Trình Cảnh Mặc, cô vừa nói: "Đoán được trước kết quả rồi, em còn giận làm gì?"

Lâm Dã bực bội: "Chúng ta có quan tâm anh ấy thành ra thế nào đâu! Kể cả anh ấy có xấu xí hay đáng sợ hơn nữa, chúng ta cũng không để ý! Tại sao bản thân anh ấy lại quan trọng hóa mọi chuyện đến vậy chứ?!"

Bình Luận (0)
Comment