Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 498

Khi hai người bước ra khỏi văn phòng, Vu Hướng Niệm hỏi lại một lần nữa: “Ôn Thu Ninh, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”

Ôn Thu Ninh đáp: “Nghĩ kỹ rồi.”

Vu Hướng Niệm nắm lấy tay cô, quyết tâm nói: “Vậy tôi đi cùng cậu đến Cục Công an, tôi ủng hộ cậu. Những kẻ xấu xa như vậy nên phải nhận sự trừng phạt thích đáng!”

Vu Hướng Niệm và Ôn Thu Ninh đều làm bản tường trình. Vu Hướng Niệm viết rất nhanh, chỉ mất khoảng một tiếng, trong khi Ôn Thu Ninh phải mất hơn ba tiếng mới xong. Bằng chứng duy nhất trong tay Ôn Thu Ninh là bản cam kết mà Ngưu Sinh Vận đã tự tay viết cách đây hai năm, với sự chứng kiến của Vu Hướng Dương.

Cục Công an đã thụ lý vụ án. Vì đây là vụ án liên quan đến hai địa phương nên quá trình điều tra dự kiến sẽ kéo dài một, hai tháng.

Ra khỏi Cục Công an, Ôn Thu Ninh cảm thấy một sự nhẹ nhõm đã lâu cô không cảm nhận được. Giống như tảng đá lớn đã đè nặng trong lòng bao năm nay bỗng dưng được ai đó di dời, đến cả hơi thở cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Đã hơn chín giờ tối. Dù đường phố không còn tấp nập nhưng vẫn có vài gánh hàng rong ven đường. Hai cô vẫn chưa ăn tối, bụng đã đói meo.

Họ ghé vào một gánh hoành thánh ven đường. Một bát hoành thánh nóng hổi vừa xuống bụng, tinh thần và thể xác đều được xoa dịu. Hoành thánh chỉ ba xu một bát, tổng cộng là sáu xu. Đến lúc tính tiền, hai người lại tranh nhau trả.

Vu Hướng Niệm vừa đưa tiền ra đã bị Ôn Thu Ninh cản lại, cả hai vừa giằng co vừa nói: “Để tôi trả, tôi trả.”

Vu Hướng Niệm gạt tay Ôn Thu Ninh ra: “Ôn Thu Ninh, đừng tranh với tôi. Tôi trả cho.”

Sáu xu chẳng là gì với Vu Hướng Niệm, nhưng với Ôn Thu Ninh thì cả tuần cũng không nỡ tiêu.

Ôn Thu Ninh ngăn tay Vu Hướng Niệm lại: “Vu Hướng Niệm, phải để tôi trả. Nếu không phải vì tôi, cậu đã không phải ăn tối muộn thế này.”

Vu Hướng Niệm lại kéo tay cô ấy ra: “Không liên quan đến cậu. Tôi muốn ăn hoành thánh từ lâu rồi.”

Ôn Thu Ninh vẫn kiên quyết: “Một bát hoành thánh thôi mà, cậu cứ để tôi trả đi.”

Hai người giằng co mãi, ông chủ bán hoành thánh thấy vậy đành lên tiếng: “Hai cô nương, đừng tranh nữa. Đâu phải ăn bữa này xong là không gặp nhau nữa. Bữa này cô này mời, bữa sau cô kia mời, cứ thế mà qua lại.”

Vu Hướng Niệm đành rút tay lại. Thôi thì để Ôn Thu Ninh trả bữa này, nếu không cô ấy sẽ lại thấy áy náy.

Ôn Thu Ninh trả tiền xong, hai người cùng đi về. Đêm nay trăng sáng, bầu trời không một gợn mây. Ánh trăng dịu dàng rải xuống mặt đất, vạn vật như được khoác lên một tấm áo lụa mỏng manh, mềm mại. Hai cô mặc quần áo dày cộm, quàng khăn che nửa khuôn mặt, bước đi thong thả song song.

Vu Hướng Niệm sống trên đường đến hiệu sách của Ôn Thu Ninh.

Vu Hướng Niệm nói: “Cậu đợi tôi ở cổng một lát, tôi sẽ gọi Lâm Dã cùng đưa cậu về.”

Ôn Thu Ninh đáp: “Không cần đâu. Tôi không sợ.”

Tối hôm tuyết rơi năm đó, khi cô trốn khỏi thôn, cô đã đi bộ xuyên đêm qua những con đường hoang vắng, vượt núi băng đèo, nhưng cô chưa bao giờ sợ hãi.

“Muộn thế này rồi, cậu đi một mình không an toàn đâu,” Vu Hướng Niệm nói.

Ôn Thu Ninh đáp: “Thật sự không cần đưa tôi đâu. Đây là Bắc Kinh mà, không có gì không an toàn cả.”

Vu Hướng Niệm nói: “Đừng chủ quan, chỉ sợ vạn nhất. Trước đây tôi đi đêm một mình cũng từng gặp phải kẻ xấu.”

Ôn Thu Ninh im lặng gần nửa phút, rồi mới khẽ mở lời: “Tôi cũng từng gặp.”

Những năm tháng ở nông thôn, đội trưởng Ngưu đã dùng mọi cách để ép cô phải khuất phục. Hắn ta chỉ đạo để cô phải làm việc gấp đôi các thanh niên trí thức khác mới có thể kiếm được số công điểm tương đương. Khi mặt trời lặn, mọi người đều đã về nhà, nhưng cô vẫn phải ở lại làm đến tối muộn, thậm chí phải dùng đèn pin soi đường để làm. Và cũng chính vì thế, một vài kẻ xấu trong thôn đã rình rập, chờ đêm xuống, nấp ở bờ ruộng để hãm hại cô. Sau đó, cô luôn phải mang theo một con d.a.o bên người.

Khuôn mặt Ôn Thu Ninh bị chiếc khăn quàng che khuất, Vu Hướng Niệm không nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của cô ấy, vô tư hỏi: “Thế sau đó kẻ xấu đó sao rồi?”

“Hắn... không sao cả.”

Vu Hướng Niệm an ủi: “Mọi chuyện đã qua rồi, sau này mọi thứ sẽ tốt hơn.”

Ôn Thu Ninh khẽ “ừ” một tiếng.

Vu Hướng Niệm và Lâm Dã đưa Ôn Thu Ninh về đến hiệu sách. Khi trở về nhà, đã hơn mười một giờ đêm. An An và Ca Cao đang ngủ say. Ca Cao không biết mơ thấy gì mà đột nhiên “haha” cười. Vu Hướng Niệm cẩn thận đắp lại chăn cho hai đứa, rồi cũng nằm xuống.

Hôm sau, sau khi tan học buổi sáng, mọi người ăn trưa ở căng tin rồi quay về ký túc xá nghỉ trưa một lát. Thạch Minh Nguyệt hớt hải chạy vào, thở hổn hển: “Bảo cho mấy cậu biết, Đoạn Phương Phương bị công an bắt đi rồi!”

Vu Hướng Niệm và Ôn Thu Ninh liếc nhìn nhau. Rõ ràng, Ôn Thu Ninh không nghĩ công an lại bắt Đoạn Phương Phương đi. Còn Vu Hướng Niệm thì đã lường trước. Cô bình tĩnh nói: “Cậu nói cẩn thận, kẻo người ta lại nói cậu bịa đặt. Đoạn Phương Phương chỉ bị công an mời đến hợp tác điều tra thôi, xong việc rồi sẽ về.”

Thạch Minh Nguyệt gật gù: “À.”

Buổi chiều, vừa về đến cửa nhà, Vu Hướng Niệm đã thấy chiếc xe đạp mới tinh dựng trong sân. Cô nghĩ Trình Cảnh Mặc đã về rồi. Mở cửa vào nhà, chỉ thấy Vu Hướng Dương đang lười biếng nằm ườn trên sofa.

“Cảnh Mặc đâu?” Vu Hướng Niệm hỏi.

Bình Luận (0)
Comment