Vu Hướng Dương lười nhác trả lời: “Cậu ấy mà về thì đã sớm vẫy đuôi mừng đón em như chó con rồi.”
Vu Hướng Niệm nhíu mày: “Nói năng chú ý chút đi!”
Mặc dù đúng là sự thật, nhưng lỡ bố mẹ Trình Cảnh Mặc nghe thấy thì không hay lắm.
“Anh về làm gì?” Vu Hướng Niệm hỏi tiếp.
“Em đi theo anh,” Vu Hướng Dương đứng dậy, đi vào phòng mình. Vu Hướng Niệm đi theo sau.
 
Vu Hướng Dương đóng cửa lại, hỏi: “Chuyện của cô bạn Ôn Thu Ninh của em rốt cuộc là sao? Hôm nay anh bị công an mời đến cục để hợp tác điều tra.”
Chiều nay, khi đang huấn luyện, công an đột nhiên đến sân tập tìm hắn, yêu cầu hắn hợp tác điều tra. Lúc đó, hắn giật mình, còn tưởng chuyện mua sách cấm bị bại lộ.
Vu Hướng Niệm ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Họ tìm anh làm gì? Chuyện của Ôn Thu Ninh liên quan gì đến anh?”
Vu Hướng Dương kể lại sự việc cách đây hai năm.
Vu Hướng Niệm bừng tỉnh: “Thì ra giữa hai người còn có chuyện này. Thế mà em cứ tưởng hai người nhìn nhau không thuận mắt.”
“Cô bạn của em đúng là kiêu ngạo… thôi bỏ qua đi,” Vu Hướng Dương ngừng lại, rồi tiếp tục: “Anh muốn biết rốt cuộc tình hình bây giờ như thế nào?”
Vu Hướng Niệm kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra gần đây.
Vu Hướng Dương cau mày: “Chuyện này cả trường đều biết à?! Danh dự của một cô gái chẳng phải là bị hủy hoại sao?!”
Vu Hướng Niệm trả lời: “Sự thật không hoàn toàn như lời đồn, nhưng lần này cô ấy quyết tâm đến cùng, thà cá c.h.ế.t lưới rách.”
Vu Hướng Dương bĩu môi: “Nếu cô ấy có dũng khí này sớm hơn thì lão già kia đã phải vào tù từ lâu rồi!”
“Anh đứng đó nói chuyện dễ dàng quá,” Vu Hướng Niệm nói: “Nếu cô ấy bị nhà trường đuổi học, cô ấy sẽ không còn đường lui.”
Vu Hướng Dương im lặng không nói nữa.
Vu Hướng Niệm vỗ vai hắn, nói đùa: “Không ngờ anh giữ bí mật giỏi thế. Bao năm nay em chẳng nghe anh kể lấy một lời. Trình Cảnh Mặc chắc cũng không biết nhỉ?”
Vu Hướng Dương nói mà không biểu lộ cảm xúc: “Chuyện liên quan đến danh dự của người ta, anh đi kể cho người khác làm gì ? Anh có phải bà tám đâu ?!”
Vu Hướng Niệm giơ ngón tay cái lên, tán thưởng: “Không hổ là quân nhân ưu tú, thấy chuyện bất bình là ra tay, giữ bí mật, bảo vệ phụ nữ!”
Vu Hướng Dương nói: “Thôi đừng nịnh bợ nữa. Nói chuyện thật sự đi”
“Cái gì thật sự?”
“Anh thiếu một chiếc xe đạp.”
Vu Hướng Niệm tông cửa chạy đi, để lại Vu Hướng Dương ở sau lưng cằn nhằn đầy bất mãn: "Đúng là một ổ chăn không ngủ hai loại người, em và Trình Cảnh Mặc đều giống nhau. Vô lương tâm!"
Vu Hướng Dương ăn vội vàng vài miếng rồi đạp xe về trường. Suốt dọc đường đi, hắn cứ thấy trong lòng bồn chồn, bức bối khó tả. Đột nhiên, hắn đổi hướng, đạp xe đi thẳng về phía trước.
Buổi chiều ngắn ngủi, khi hắn tới trước hiệu sách thì trời đã nhá nhem tối. Hắn ngồi trên yên xe, nhìn về phía cửa hàng. Trong hiệu sách không có mấy người, từng hàng giá gỗ sẫm màu dưới ánh đèn dây tóc m
àu vàng cam, trông vừa cũ kỹ vừa tịch mịch.
Chẳng hiểu sao hắn lại tới đây. Mới mấy hôm trước, hắn còn hạ quyết tâm rằng sau này mua sách sẽ không tới đây nữa, đi ngang qua cũng phải vòng đường khác, vậy mà bây giờ lại tự mò tới. Hắn chỉ cảm thấy, nếu không đến một chuyến này, hắn sẽ bứt rứt không yên, đêm nay có lẽ cũng chẳng ngủ ngon nổi.
Hắn nghe thấy tiếng từ trong hiệu sách vọng ra: "Ôn Thu Ninh, về thôi."
"Được, chị đi đường cẩn thận nhé."
Vu Hướng Dương thấy hai nhân viên cửa hàng bước ra. Khoảng mười phút sau, hắn thấy bóng dáng Ôn Thu Ninh. Cô đi tới cửa, đang định đóng cửa thì thấy Vu Hướng Dương. Hắn ngồi trên chiếc xe đạp cách đó khoảng mười mét, vẫn mặc bộ quân phục.
Ôn Thu Ninh do dự một lát rồi bước ra, đi thẳng tới trước mặt Vu Hướng Dương. Hắn không ngờ cô lại ra tìm mình, bình thường cô luôn tỏ vẻ tránh hắn còn không kịp.
Hai người đứng cách nhau khoảng một mét, một người ngồi trên yên xe, một người đứng thẳng.
Ôn Thu Ninh lên tiếng: "Đồng chí Vu Hướng Dương, có phải công an đã tìm anh để hỏi chuyện không? Tôi xin lỗi, tôi không biết họ sẽ tìm anh, đã gây phiền toái cho anh rồi."
Ôn Thu Ninh cứ tưởng nộp bản cam đoan là đủ, cô không biết công an còn cần Vu Hướng Dương tới lấy lời khai.
"Tôi không sao..." Vu Hướng Dương định hỏi Ôn Thu Ninh có sao không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại thôi.
Không gian lại chìm vào im lặng. Đèn đường màu vàng cam không sáng rõ, hai người lại đứng cách xa, ánh sáng chỉ lờ mờ chiếu lên người Vu Hướng Dương, khiến gương mặt hắn khi sáng khi tối.
Ôn Thu Ninh vẫn nhìn rõ được góc nghiêng của hắn: lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, nơi bị bỏng cũng không còn thấy vết sẹo. Cô biết hắn cố ý tới tìm mình, nhưng ngoài lời xin lỗi, cô không biết phải nói gì thêm.
Cuối cùng, Vu Hướng Dương là người phá vỡ sự im lặng: "Nếu cô cần giúp gì, có thể nói với Niệm Niệm, hoặc tới thẳng trường tìm tôi, tôi giúp được nhất định sẽ giúp."
Ôn Thu Ninh ngạc nhiên. Hắn không phải đang phục vụ trong quân đội sao? Sao lại ở trường ? Cô buột miệng hỏi: "Anh học ở trường nào?"
"Trường Lục quân."
"À."
Thảo nào dạo gần đây cô thường xuyên thấy hắn, thì ra hắn cũng đang học đại học ở Bắc Kinh.
"Anh còn phải về trường sao?" Ôn Thu Ninh hỏi.
"Ừ, phải về."
"Cũng muộn rồi, anh về đi thôi."
Vu Hướng Dương gật đầu: "Tạm biệt."
"Tạm biệt, đi đường cẩn thận."
Vu Hướng Dương dùng sức đạp một cái thật mạnh, chiếc xe lao đi rất xa. Gió lạnh ùa tới khiến tai hắn lạnh buốt. Ôn Thu Ninh kiên cường hơn hắn tưởng, đêm nay cô cứ như không có chuyện gì xảy ra.
Nên như thế, dù gặp phải chuyện gì cũng phải dũng cảm đối mặt! Sự bồn chồn trong lòng Vu Hướng Dương như được xoa dịu, hắn cảm thấy đêm nay hắn có thể ngủ ngon rồi.