Ôn Thu Ninh nhìn bóng dáng cao lớn ấy dần khuất xa, rồi quay người vào hiệu sách. Hôm nay là ngày ba mươi mốt tháng Mười Hai, ngày cuối cùng của năm. Cô chỉ mong năm sau mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
Vu Hướng Dương trở lại ký túc xá, Trình Cảnh Mặc nói: "Tôi còn tưởng cậu mua sách "đen" bị phát hiện rồi chứ." Sau này, anh hỏi giáo viên mới biết là Vu Hướng Dương được gọi đi làm nhân chứng, anh mới yên tâm.
Vu Hướng Dương không chịu thua: "Nếu đúng như thế thì cậu cũng không thoát được đâu! Tôi sẽ khai cậu ra, cậu cũng xem rồi mà!"
Trình Cảnh Mặc cười nhạo: "Đúng là chiến hữu cùng sinh cộng tử của tôi!"
Năm mới đã bắt đầu, sáng sớm tuyết rơi trắng xóa.
Kỳ thi cuối kỳ kéo dài hơn một tuần, bắt đầu từ hôm nay. Trường học thời ấy còn rất thiếu thốn, trong phòng học không có gì cả. Mọi người làm bài thi đều run lẩy bẩy vì lạnh.
Tan một môn thi, trên đường về ký túc xá, Vu Hướng Niệm nói với Ôn Thu Ninh: "Vu Hướng Dương có kể cho tôi về chuyện trước đó."
"Ừ." Ôn Thu Ninh khẽ đáp. Cô đã nghĩ tới việc này từ hôm qua. Cô rất cảm kích Vu Hướng Dương đã giữ bí mật giúp cô bấy lâu nay.
Vu Hướng Niệm hỏi: "Vậy nên tôi muốn hỏi cậu, cậu tình nguyện hiến da là vì anh ấy đã từng giúp cậu sao?"
"Không phải, không liên quan đến anh ấy. Bất cứ một anh hùng kháng chiến nào tôi cũng sẽ hiến. Và xin cậu, hãy giúp tôi giữ bí mật."
Vu Hướng Niệm chân thành nói: "Cậu thật cao cả."
Ôn Thu Ninh lắc đầu phủ nhận: "Ai cũng sẵn lòng hiến, chỉ là tôi vừa vặn phù hợp mà thôi."
Vu Hướng Niệm hỏi tiếp: "Vết sẹo trên người cậu hồi phục thế nào rồi?"
"Cũng tạm ổn."
"Nếu cậu không ngại, để tôi xem thử. Nếu chỗ nào chưa hồi phục tốt, tôi sẽ nhờ bác sĩ Mạnh nghĩ cách."
"Không cần đâu." Ôn Thu Ninh nói, "Cậu đừng bận lòng. Tôi cũng không có ý định tìm đối tượng kết hôn."
Vu Hướng Niệm nghe vậy, bất giác thấy xót xa. "Cậu không thể vì một vài gã đàn ông tồi mà phủ nhận tất cả. Lấy ví dụ như anh bạn khoa Luật theo đuổi cậu kia, cậu ta tuyệt đối là người tốt, sau này còn có tiền đồ. Cậu không thể bi quan như vậy được. Quá khứ không thể thay đổi, chúng ta không nên cứ mãi kẹt lại ở đó. Ý nghĩa cuộc sống không chỉ có học hành, mà còn phải muôn màu muôn vẻ. Chẳng phải có câu nói, 'Cuộc sống không chỉ có những lo toan trước mắt, mà còn có thơ ca và đồng ruộng xa xôi' sao?"
"Ý nghĩa cuộc sống?" Ôn Thu Ninh nhếch môi, nụ cười gượng gạo. "Trước đây tôi thường tự hỏi, ý nghĩa cuộc sống của mình là gì?"
"Tôi đã vô số lần nghĩ tới cái chết. Tôi cảm thấy cuộc đời mình vô vị. Nhưng khi nghĩ rằng nếu tôi chết, mẹ tôi cũng sẽ không sống nổi, tôi cảm thấy sống vì mẹ chính là ý nghĩa cuộc đời tôi."
"Phải đến khi vào trường đại học, thầy cô mới dạy cho tôi ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Đó là cống hiến hết mình vì xã hội, vì đất nước, thay đổi hiện trạng nghèo đói lạc hậu, giúp những người ngu muội được học hành, giúp những người đói khổ được ăn no mặc ấm, giúp những người bị bệnh tật hành hạ được chữa trị."
"Tôi không muốn thế hệ sau phải trải qua cuộc sống giống như tôi. Tôi muốn tạo ra 'thơ ca và đồng ruộng' cho họ. Đó mới là ý nghĩa cuộc đời tôi."
Đây là lần đầu tiên Ôn Thu Ninh nói nhiều đến vậy. Lòng Vu Hướng Niệm nghẹn lại, bức tường thành kiên cố mà cô ấy xây nên cuối cùng cũng chịu mở ra một cánh cửa cho cô. Đồng thời, Vu Hướng Niệm kinh ngạc trước tầm nhìn và tấm lòng rộng lớn của Ôn Thu Ninh.
Cô xúc động nói: "Suy nghĩ của cậu giống hệt tôi!"
Ôn Thu Ninh lắc đầu: "Sao tôi có thể so với cậu được. Hồi đó tôi đăng ký vào trường này chỉ để rời xa nơi đó. Còn về ngành học, tôi chẳng hiểu ngành mình làm gì, chỉ thấy ngành này điểm chuẩn thấp nên mới đăng ký thôi."
Đoạn Phương Phương bị công an gọi đi hỏi chuyện, mới về đến trường học thì Ngô Hiểu Mẫn đã tìm tới. Lần đầu tiên đối mặt với chuyện này, cô ta vô cùng lo lắng. Khi thấy Ngô Hiểu Mẫn, Đoạn Phương Phương như thấy cọng rơm cứu mạng, liên tục hỏi dồn dập: “Tôi có bị bắt không? Họ có kiện tôi tội vu khống, bắt tôi đi tù không? Giờ tôi phải làm gì đây?”
Ngô Hiểu Mẫn nhìn vẻ hoảng loạn của Đoạn Phương Phương, trong lòng khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn trấn an: “Đừng sợ, công an muốn bắt cô thì đã không cho cô về rồi. Nói cho tôi nghe công an hỏi những gì, tôi mới có thể giúp cô được.”
Đoạn Phương Phương kể lại tỉ mỉ những câu hỏi của công an. Ngô Hiểu Mẫn nghe xong, nheo mắt trầm tư.
Công an hỏi chủ yếu về chuyện Ôn Thu Ninh khi còn là thanh niên trí thức ở dưới quê, còn tin đồn ở trường thì lại hỏi rất qua loa. Nếu suy đoán như vậy, việc Ôn Thu Ninh báo công an là để điều tra rõ chuyện ở dưới quê. Chẳng phải làm thế là gián tiếp chứng thực cô ta đã dùng thân thể để đổi lấy suất học hay sao? Cô ta làm thế để làm gì?
Là một người trọng sinh, Ngô Hiểu Mẫn hiểu quá rõ sự khao khát được về thành phố của các thanh niên trí thức. Để được về, biết bao người đã phải đánh đổi thân thể mình. Đời trước cô ta cũng là như vậy, may mắn được sống lại, cô ta không cần phải chịu cảnh đó nữa. Từ ngày trọng sinh, cô ta đã bắt đầu bám víu và lấy lòng trưởng thôn, nhờ vậy mà đời này dễ dàng có được suất thi đại học.
Ngô Hiểu Mẫn nói: “Xem ra Ôn Thu Ninh chỉ muốn công an điều tra rõ chuyện năm xưa. Cô không cần lo lắng đâu.”