Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 505

Đến xe đạp, Lâm Dã nhờ Mạnh Nhất Minh giữ xe, còn cô đặt chiếc thùng lên yên sau, dùng một sợi dây cao su cột chặt lại.

Sắp sửa đạp xe đi, Lâm Dã bỗng sực nhớ ra: “Sắp Tết rồi, anh không về nhà à?”

Mạnh Nhất Minh đáp: “Tôi trực ban.”

“À, vậy Tết anh qua nhà tôi ăn cơm nhé!”

Mạnh Nhất Minh tỏ vẻ nghiêm túc: “Tôi trực ban không được rời khỏi vị trí.”

“Thế anh ăn gì?” Lâm Dã hỏi.

“Xem mọi người ăn gì rồi ăn ké thôi, ha ha.”

Lâm Dã trầm ngâm một lát rồi nói: “Vậy thế này nhé, đến lúc đó tôi mang cơm qua cho anh ăn!”

Mạnh Nhất Minh ra vẻ khó xử: “Như vậy có phiền cô quá không?”

“Không phiền đâu!” Lâm Dã nói chắc nịch. “Đường lại không xa, tôi đạp xe đi một loáng là đến ngay.”

Mạnh Nhất Minh mỉm cười ấm áp: “Vậy thì tôi cảm ơn cô trước nhé.”

Lâm Dã trèo lên xe đạp, vẫy tay: “Tôi đi đây!”

Mạnh Nhất Minh cũng cười vẫy tay: “Cô đi cẩn thận nhé.”

Lâm Dã mang chiếc thùng đồ về nhà. Lâm Vận Di thấy vậy liền hỏi: “Mấy thứ này ở đâu ra thế?”

“Bác sĩ Mạnh cho ạ.”

Lâm Vận Di ngạc nhiên: “Sao cậu ta lại cho con những thứ này? Hai đứa quen thân lắm sao?”

“Anh ấy bảo ăn không hết nên cho con.”

Vu Hướng Niệm tiến lại gần xem xét, nhướng mày: “Xem ra bác sĩ Mạnh này rất hào phóng đấy nhỉ!”

Thời bao cấp này, nhà nào có thịt ăn đã là may, mà hắn lại cho nhiều thịt khô, lạp xưởng đến vậy.

Lâm Vận Di lại quay ra trách Lâm Dã: “Tiểu Dã, sao con có thể tùy tiện nhận đồ của người khác thế?”

Mấy món này đâu phải rẻ, mang về nhà thế này, nhận thì ngại, mà không nhận thì cũng khó.

Lâm Dã đáp: “Bác sĩ Mạnh nói là cho chúng ta nếm thử đặc sản Vĩnh Thành.”

Vu Hướng Niệm xua tay: “Thôi dì, đồ đã về đến nhà rồi, cứ yên tâm nhận đi. Còn cái ơn này, để Lâm Dã tự nghĩ cách mà trả.”

Lâm Dã nghe vậy thì bí.

Trả thì chắc chắn phải trả, nhưng trả thế nào đây?

Nhân lúc Lâm Vận Di vào bếp bảo Tiểu Khương dọn đồ, Lâm Dã nhỏ giọng hỏi Vu Hướng Niệm: “Chị dâu, cái ơn này phải trả như thế nào ạ?”

Vu Hướng Niệm lười biếng hỏi lại: “Bác sĩ Mạnh không gợi ý gì cho em à?”

“Hả?” Lâm Dã ngơ ngác.

Vu Hướng Niệm đành phải nói rõ hơn: “Bác sĩ Mạnh có cần em giúp anh ấy làm gì không?”

“Không có!” Lâm Dã đáp, rồi chợt nhớ ra chuyện đưa cơm. “À, anh ấy trực ban dịp Tết nên không có chỗ ăn cơm, có khi phải ăn ké của người khác, cho nên em bảo sẽ mang cơm qua cho. Nhưng mà… là em chủ động đề nghị .”

Vu Hướng Niệm bĩu môi, gật đầu: “Vậy thì cái này xem như trả ơn rồi đấy.”

Hừ ! Bệnh viện không có nhà ăn hay sao ? Mang cơm ? Lại còn là Lâm Dã chủ động mang cơm? Tên bác sĩ Mạnh này cũng cao tay thật!

Lâm Dã bừng tỉnh, “À… thì ra là vậy.”

Vu Hướng Niệm liếc nhìn hai cuốn sách đặt trên bàn, dặn dò: “Đọc cho kỹ vào, xem những người nổi tiếng kia làm thế nào để nghĩ ra được những chuyện hay ho.”

Chiều ngày 29, Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương về nhà.

Họ được nghỉ ba ngày, đến chiều mùng hai mới phải về lại trường.

Sáng ngày 30, cả nhà bận rộn chuẩn bị Tết.

Bữa cơm tất niên hôm đó, mọi người cùng nhau mổ gà, làm cá. Lâm Vận Di gọi Lâm Dã và Trình Cảnh Mặc vào bếp phụ giúp.

Vu Hướng Dương cùng Tiểu Kiệt trông hai đứa trẻ.

Vu Hướng Niệm bảo Vu Hướng Dương đi nhà sách đón Ôn Thu Ninh.

Có người đi đón, cô ấy sẽ không cảm thấy ngại khi về nhà người khác ăn Tết một mình.

Vu Hướng Dương thở dài, lầm bầm gì đó rồi mới đứng lên.

Hắn đạp xe đến trước cửa nhà sách, thấy cửa đóng then cài.

Hắn gõ mạnh vài cái: “Ôn đồng chí, Niệm Niệm bảo tôi đến đón đồng chí về nhà ăn Tết!”

Hai phút sau, cửa hé mở.

Ôn Thu Ninh mặc một chiếc áo khoác bông và quần bông dày cộm màu xám, quàng một chiếc khăn len xám. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, đôi mắt trong veo, thanh lãnh đặc biệt thu hút sự chú ý.

Trên tay cô là hai chiếc túi to. “Cảm ơn đồng chí.”

Dù Vu Hướng Niệm đã dặn không cần mua gì, nhưng cô vẫn mua.

Tết đến, đến nhà người khác chơi mà tay không thì thật sự rất ngại.

Hôm qua, cô đã đi cửa hàng mua năm cân táo và bốn hộp đồ hộp. Cô còn lén lút chuẩn bị ba phong bao lì xì, để mừng tuổi cho Tiểu Kiệt, An An và Cao Cao.

Tổng cộng cô có mười đồng, dùng gần hết.

May mắn, hôm nghỉ, ông chủ đã thanh toán tiền lương tháng này cho cô.

Dù chỉ đi làm buổi tối mười ngày, ông chủ không hề tính toán chi li mà vẫn trả đủ lương cả tháng, hai mươi đồng.

Vu Hướng Dương nhìn thấy những món đồ trên tay cô, khẽ nhíu mày.

Một sinh viên nghèo phải đi làm thêm để nuôi sống bản thân, mua những thứ này làm gì?

Tống gia cái gì mà chẳng có chứ!

Vu Hướng Dương đưa tay: “Đưa đồ đây cho tôi, cô khóa cửa lại đi.”

Vu Hướng Dương đạp xe, Ôn Thu Ninh ngồi nghiêng ở yên sau, hai chiếc túi đồ đặt trên đùi, tay nắm chặt miệng túi.

Vu Hướng Dương đạp không chậm, bàn tay cô lộ ra ngoài đã bị đông cứng.

Hơi thở mang theo mùi hương quen thuộc lần trước lại tràn vào, khiến cô cảm thấy ấm áp, Ôn Thu Ninh hít sâu hai hơi.

Hai người không nói một lời từ lúc lên xe cho đến khi về đến cửa nhà.

Vu Hướng Dương dừng xe, đi lên trước mở cửa rồi đứng nép sang một bên, ý bảo Ôn Thu Ninh vào trước.

Bình Luận (0)
Comment