Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 506

“Cảm ơn.” Ôn Thu Ninh bước qua, đi vào nhà.

Cả nhà họ Tống đều rất niềm nở chào đón Ôn Thu Ninh. Cô béhơi câu nệ, lần lượt chào hỏi từng người.

Lâm Vận Di nhìn thấy đống đồ trên tay cô thì trách: “Cháu đến nhà ăn Tết là được rồi, mua nhiều đồ như thế làm gì!”

“Thưa dì, không nhiều đâu ạ, một chút tấm lòng thôi ạ.” Ôn Thu Ninh khách sáo nói.

Vu Hướng Niệm nhận lấy những chiếc túi trên tay cô: “Lần sau đừng mua nữa, cậu đừng khách sáo với tôi và với gia đình tôi.”

“Tôi vào bếp phụ giúp mọi người nhé.” Ôn Thu Ninh đề nghị.

Vu Hướng Niệm ngăn lại: “Không cần đâu, trong bếp chật rồi, cậu cứ ngồi ở phòng khách, chơi với mấy đứa nhỏ đi.”

Ôn Thu Ninh ngồi xuống, uống hai ngụm nước ấm Vu Hướng Niệm rót cho.

Tiểu Kiệt đột nhiên như phát hiện ra điều gì, ngó nhìn Ôn Thu Ninh, rồi lại nhìn Vu Hướng Dương.

Sau đó thằng bé reo lên: “Bác ơi, bác với dì có khăn quàng cổ giống nhau kìa!”

Tiểu Kiệt vừa nói xong, tất cả ánh mắt trong phòng khách đều đổ dồn về chiếc khăn quàng cổ của hai người.

Ôn Thu Ninh thoáng chốc đỏ mặt, ngay cả Vu Hướng Dương thường ngày "vô tâm không phổi" cũng có chút bối rối. 

Nếu Tiểu Kiệt không lên tiếng, có lẽ cả hai đều không để ý rằng chiếc khăn quàng của mình lại giống nhau đến vậy. 

Thật ra, chúng không giống hệt nhau, chỉ là cùng một màu xám đậm đơn giản, không có bất kỳ hoa văn nào. Tuy nhiên, chất vải lại khác biệt. Chiếc khăn của Ôn Thu Ninh là do mẹ cô dệt bằng vải bông, đã quàng bao nhiêu năm rồi. Cô chỉ có một chiếc duy nhất này, hằng ngày dùng xong nếu bị bẩn thì giặt rồi phơi khô ngay để hôm sau lại dùng tiếp.

Vu Hướng Dương cũng chỉ có một chiếc khăn này. Vốn là người lớn lên ở miền Nam, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ quàng khăn. Chiếc khăn này là quà sinh nhật Lâm Vận Di mua cho hắn cùng với Trình Cảnh Mặc. Vải làm từ len cừu rất mềm. Thường ngày hắn không hay quàng, nhưng vừa rồi ra ngoài đón Ôn Thu Ninh, hắn tiện tay quàng một cái cho đỡ lạnh, chưa kịp cởi ra thì đã xảy ra chuyện "đụng hàng" này.

Vu Hướng Niệm nhìn ra sự lúng túng của Ôn Thu Ninh, cô cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng, như thể chuyện này chẳng có gì to tát: “Dì chỉ có một chiếc khăn màu này. Màu này đơn giản, dễ phối đồ!”

Lời nói của cô như làn gió nhẹ, thổi tan bầu không khí ngượng nghịu. Mọi người lại tiếp tục bận rộn công việc của mình.

Vu Hướng Niệm dẫn Ôn Thu Ninh về phòng của mình: “Cậu cứ ở đây nhé. Nếu cảm thấy buồn chán, có thể ngồi đọc sách một lát. Đến giờ ăn cơm tôi sẽ gọi.”

Nói rồi, Vu Hướng Niệm đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ôn Thu Ninh đặt chiếc túi trên vai xuống, ngồi xuống mép giường. Cô giơ tay định tháo chiếc khăn đang quàng trên cổ, nhưng rồi lại dừng lại. Cô tự hỏi, hôm nay mình làm sao thế, sao lại để ý ánh mắt của người khác đến vậy?

Chẳng mấy chốc đã đến bữa trưa, Ôn Thu Ninh vẫn quàng chiếc khăn quàng cổ. Cô chú ý thấy Vu Hướng Dương đã không còn quàng khăn nữa.

Lâm Dã ăn nhanh hai bát cơm, cầm hai chiếc hộp cơm ra: một hộp đựng cơm, một hộp đựng thức ăn.

Tống Hoài Khiêm hỏi: “Tiểu Dã, con đi đâu thế?”

“Con đi đưa cơm cho bác sĩ Mạnh ạ.”

Nói rồi Lâm Dã xách hộp cơm đi thẳng ra cửa.

Tống Hoài Khiêm hỏi Lâm Vận Di: “Bác sĩ Mạnh là người đã phẫu thuật cho Hướng Dương phải không?”

“Vâng, có vẻ hai đứa thân nhau lắm.” Lâm Vận Di chỉ vào đĩa lạp xưởng trên bàn. “Đống lạp xưởng này chính là Mạnh bác sĩ cho đấy.”

“Bác sĩ Mạnh lớn tuổi chưa?” Tống Hoài Khiêm lại hỏi.

Lâm Vận Di ngớ người, bà không biết.

Vu Hướng Niệm đáp: “Hai mươi chín tuổi, lớn hơn Trình Cảnh Mặc hai tháng.”

Tống Hoài Khiêm nghiêm giọng nói: “Bảo Tiểu Dã chuyên tâm học hành.”

Ông nói một cách khéo léo, nhưng ai ngồi đó cũng hiểu ý. Nếu hai đứa có ý định tiến xa, Tống Hoài Khiêm không đồng ý, vì khoảng cách tuổi tác quá lớn.

Lâm Vận Di đỡ lời: “Tiểu Dã tâm tính đơn giản, chắc chỉ là mấy ngày Tết này đưa cơm vài bữa thôi.”

Ngụ ý: Lâm Dã không có ý gì với bác sĩ Mạnh cả.

Buổi tối phải đón Giao thừa, nên sau bữa trưa, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi một lát.

Bữa cơm tất niên của Tống gia rất thịnh soạn, gà, vịt, cá, tôm đều có đủ, bàn ăn gần như không còn chỗ trống.

Lâm Dã đã mang cơm tối đi đã về. Cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm tất niên vô cùng ấm áp và náo nhiệt. Trời cũng đã sập tối.

Lâm Vận Di cầm một xấp phong bao lì xì dày cộm, đầu tiên là mừng tuổi An An và Ca Cao.

Ca Cao nép mình trong lòng Trình Cảnh Mặc, nhận phong bao lì xì, giọng nói non nớt: “Cảm… ơn bà nội, ... năm mới tốt.”

An An đang chơi với Vu Hướng Dương thì lắc đầu, ý là thằng bé không cần.

Lâm Vận Di nhét phong bao lì xì vào túi áo khoác của thằng bé: “Đây là tiền mừng tuổi, phải nhận!”

Sau đó, Lâm Vận Di lần lượt mừng tuổi Tiểu Kiệt, Lâm Dã, Vu Hướng Niệm. Đến lượt Ôn Thu Ninh, cô xua tay từ chối: “Cháu cảm ơn dì, cháu không cần đâu ạ.”

Vu Hướng Niệm nhận lấy phong bao, nhét vào túi áo của Ôn Thu Ninh: “Cái này không được từ chối. Mọi người đều có, cậu cũng phải nhận!”

Ôn Thu Ninh không còn cách nào khác. Quả nhiên, ngay cả Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương, đến cả hai cô giúp việc trong nhà cũng đều có lì xì.

Trình Cảnh Mặc đã sống từng ấy năm, đây là lần đầu tiên nhận được tiền mừng tuổi từ bố mẹ, lại thấy vô cùng ngượng ngùng. Vợ con mình còn phải nhờ bố mẹ nuôi dưỡng, vậy mà người gần ba mươi tuổi như anh vẫn nhận tiền lì xì của họ.

 
Bình Luận (0)
Comment