Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 507

Vu Hướng Dương thì không cảm thấy xấu hổ chút nào. Mới hôm qua hắn dẫn Tiểu Kiệt đi mua pháo hoa, tiêu hết mười mấy đồng, tiền lương còn lại chẳng bao nhiêu. Phong bao lì xì này đúng là “cơn mưa giữa sa mạc” đối với hắn.

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài đốt pháo!” Vu Hướng Dương rủ rê Lâm Dã và Tiểu Kiệt.

An An đưa tay đòi bế: “Bác ơi…”

“Phiền phức!” Miệng Vu Hướng Dương cằn nhằn, nhưng đôi tay thành thật đã quen thuộc bế An An lên.

Trình Cảnh Mặc dặn dò: “Các cậu đốt pháo cẩn thận một chút, đừng làm thằng bé giật mình.”

Ngoài sân, tiếng pháo hoa nổ đì đùng, kèm theo đó là tiếng cười vui vẻ của bốn người.

Ca Cao nép vào lòng Trình Cảnh Mặc, ánh mắt tò mò.

Vu Hướng Niệm nói với Ôn Thu Ninh: “Đi thôi, chúng ta cũng ra ngoài chơi.”

Ôn Thu Ninh do dự một chút.

Cô bị ám ảnh bởi tiếng pháo. Ngày nhỏ, lũ con trai trong làng thấy cô không có bố nên thường thích bắt nạt cô. Có một năm Tết, cô đang ngồi xổm nhặt rau thì một thằng nhóc ném một quả pháo vào m.ô.n.g cô. Tiếng nổ đột ngột vang lên, kèm theo cảm giác bỏng rát ở mông. Cô sợ đến mức tè ra quần ngay tại chỗ. Kể từ đó, cô sợ nhất là ngày Tết, vì tiếng pháo nổ khắp nơi.

Nhưng nếu ở trong phòng, cô sẽ phải đối mặt với vợ chồng Tống Hoài Khiêm và Trình Cảnh Mặc, thật sự rất ngại.

Nghĩ đi nghĩ lại, thà ra ngoài còn hơn.

Hai cô vừa ra, Ca Cao cũng nhõng nhẽo đòi ra theo. Trình Cảnh Mặc đành bế Ca Cao ra ngoài.

Trong sân, một quả pháo được đặt dưới đất. Vu Hướng Dương bế An An, An An cầm một nén hương đã châm lửa, đưa đến gần dây pháo.

Vừa châm lửa xong, Vu Hướng Dương ôm An An chạy bán sống bán chết.

Pháo nổ, hai người cười không ngậm được miệng.

Mang theo một đứa trẻ nhỏ như vậy đi đốt pháo, không được tốt lắm. 

Nhưng quả thật, Vu Hướng Dương phản ứng rất nhanh, chạy cũng rất nhanh.

Trình Cảnh Mặc lo lắng: “Vu Hướng Dương, đừng cho An An chơi cái này, nguy hiểm lắm!”

Vu Hướng Dương bất mãn đặt An An xuống đất: “Vậy cậu mang con trai của cậu đi đi!”

An An túm lấy quần Vu Hướng Dương: “Bác ơi…”

Vu Hướng Dương lườm Trình Cảnh Mặc một cái, rồi lại đi lấy một loại pháo hoa khác.

Hắn đặt quả pháo xuống đất, rồi cũng ôm An An châm lửa.

Đầu tiên là tia lửa phun ra ở giữa, sau đó là hai bên, cuối cùng tất cả các lỗ cùng lúc nở rộ ra những tia sáng lộng lẫy, đẹp tựa một chú chim công đang xòe đuôi. Ôn Thu Ninh nhìn đến hoa cả mắt.

An An vui vẻ vỗ tay múa chân, Co Cao cũng thò đầu ra khỏi lòng Trình Cảnh Mặc, tò mò nhìn.

Lâm Dã và Tiểu Kiệt cũng muốn chơi loại pháo này, họ liên tiếp đốt thêm vài quả nữa.

Ôn Thu Ninh nhìn nụ cười hồn nhiên, thơ ngây của mọi người, khóe môi bất giác cong lên.

Vu Hướng Dương mua nhiều loại pháo hoa. Có loại cầm trên tay, châm lửa xong thì “vèo” một cái bay lên trời nổ tung, có loại xoay tròn trên mặt đất rồi b.ắ.n ra pháo hoa.

Bốn người đốt không ngừng nghỉ, chỉ nửa tiếng là hết sạch. Ai nấy đều thấy chưa đã thèm.

Ôn Thu Ninh lần đầu nghĩ loại pháo này thật hay, không đáng sợ mà lại rất đẹp.

Trở lại phòng, Vu Hướng Niệm vội vã gọi điện về nhà. Cô nói với bố mẹ về chuyện mấy đứa nhỏ, rồi lại nói đến những người khác ở Tống gia, rồi đến lượt Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt. Cuối cùng, điện thoại về tay Vu Hướng Dương.

Vu Hướng Dương nói chuyện có vẻ lâu hơn, chắc hẳn bên kia đang dặn dò hắn điều gì đó. Hắn gật đầu lia lịa , “Con biết rồi.” 

Trình Cảnh Mặc nói chuyện điện thoại xong liền vội vàng đi tắm cho hai đứa nhỏ. Tắm rửa xong xuôi, hai anh em chẳng mấy chốc đã lăn ra ngủ.

Cả gia đình quây quần bên nhau trò chuyện đón Giao thừa. Mãi đến rạng sáng, mỗi người mới trở về phòng để nghỉ ngơi.

Ôn Thu Ninh mở bao lì xì ra xem, bên trong có mười sáu đồng. Đối với cô, đó là một số tiền lớn. Trong khi đó, cô chỉ chuẩn bị cho mấy đứa nhỏ một bao lì xì nhỏ, mỗi cái một đồng. Tấm lòng của cô quả thực quá nhỏ bé so với sự rộng lượng của gia đình này.

Mùng Một, mọi người rảnh rỗi nên cả nhà rủ nhau đi dạo công viên gần nhà.

Vu Hướng Dương cõng An An, còn Trình Cảnh Mặc cõng Ca Cao. Trên tay anh còn cầm một chiếc túi vải, đựng đủ thứ đồ lỉnh kỉnh của lũ trẻ. Hai người đàn ông cao lớn cõng hai đứa nhóc lững thững đi trước, trong khi mấy cô gái thảnh thơi đi sau. Khung cảnh ấy thu hút không ít ánh mắt tò mò của mọi người.

Vu Hướng Dương nhìn Vu Hướng Niệm thong dong, ung dung, không nhịn được lên tiếng trêu chọc: "May mà chỉ đẻ hai đứa, chứ đẻ thêm nữa thì lấy ai mà cõng đây?"

Vu Hướng Niệm cười đáp trả: "Này không phải là em đã tính đến hai người rồi mới sinh sao ?"

Hướng Dương nghe vậy, nhéo nhẹ gáy cô, "Sao không tính anh cả, anh hai? Lúc nào cũng chỉ nhắm vào anh là sao?"

Vu Hướng Niệm rụt cổ lại, lém lỉnh đáp: "Em về nhà liền mách các anh ấy !"

An An thấy mẹ bị nhéo, vội vươn tay ra túm lấy cánh tay Vu Hướng Dương, bé con sốt ruột kêu lên: "Bác ơi!"

Cùng lúc đó, Trình Cảnh Mặc cũng lên tiếng, giọng đầy sự cưng chiều: "Cậu nhẹ tay thôi, đừng nhéo cô ấy !"

Vu Hướng Dương hậm hực buông tay:" Được rồi, được rồi! Người một nhà tương thân tương ái, tôi đây không dám động vào !"

Bình Luận (0)
Comment