Ôn Thu Ninh đưa An An lại cho Vu Hướng Dương: “Anh trông bé nhé, hôm nay khách đông quá, tôi phải đi làm việc đây.”
Vu Hướng Dương ôm An An, giả vờ dọa: “Lần sau còn chạy loạn, sẽ bị kẻ xấu bế đi thật đấy!”
Hắn tìm cho mình một cuốn truyện tranh, vừa chỉ vào những bức vẽ, vừa kể chuyện cho An An nghe. Mãi đến gần trưa, khi trong tiệm chỉ còn vài khách, Ôn Thu Ninh mới có thời gian đi đến nói chuyện với Vu Hướng Dương.
“Vu Hướng Dương, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Vu Hướng Dương gấp cuốn sách lại: “Có chuyện cần nói với cô. Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Hắn đặt cuốn sách về chỗ cũ, nắm tay An An, cùng Ôn Thu Ninh đi ra ngoài, đứng dưới một gốc cây.
“Chuyện gì vậy?” Ôn Thu Ninh hỏi.
Vu Hướng Dương nắm chặt bàn tay nhỏ của An An, ánh mắt dán chặt vào mắt Ôn Thu Ninh: “Cô có biết cây bạch quả còn có tên là gì không?”
Biểu cảm trên mặt Ôn Thu Ninh thay đổi liên tục, đầu tiên là sững sờ, rồi ngạc nhiên, tiếp đến là hổ thẹn. Cô cắn c*n m** d***: “Chuyện này có liên quan đến điều anh muốn nói sao?”
Vu Hướng Dương vẫn nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi biết những bức thư đó là do cô viết.”
Trong đầu Ôn Thu Ninh thoáng hiện lên hình ảnh Vu Hướng Dương vò nát, xé toạc bức thư thành bốn mảnh rồi dửng dưng ném vào thùng rác. Một thoáng xúc cảm lặng lẽ lướt qua đôi mắt trong trẻo của cô, rồi lại chìm xuống đáy sâu như chưa từng có.
Cô khẽ chớp mi, đôi đồng tử thanh lãnh đối diện với ánh mắt ngập ngừng của Vu Hướng Dương, giọng nói trầm ổn, không chút gợn sóng: “Xin lỗi, đã gây phiền phức cho đồng chí.”
Vu Hướng Dương cứng họng. Hắn không có ý đó!
“À… cái đó…” Hắn lúng túng gãi đầu, vẻ mặt có chút ngượng nghịu. “Tôi không có ý đó. Tôi thực sự rất cảm ơn cô đã viết thư khai thông, động viên tôi, giúp tôi vượt qua quãng thời gian gian nan ấy.”
Ôn Thu Ninh vẫn đứng bất động, lặng lẽ quan sát hắn.
Đàn ông miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo, điều này cô đã sớm lĩnh hội. Nếu Vu Hướng Dương thực lòng cảm ơn, ngay từ đầu đã chẳng coi những lá thư cô viết như giấy lộn mà vứt đi không chút đắn đo.
Cô kiên nhẫn chờ đợi, muốn biết rốt cuộc mục đích của hắn khi nói ra những lời này là gì.
Vu Hướng Dương vốn tưởng rằng Ôn Thu Ninh sẽ đáp lại vài câu xã giao, đại loại như: “Không có gì đâu, chỉ cần có thể giúp được đồng chí một chút là tốt rồi…” Nhưng chờ mãi không thấy cô lên tiếng. Không khí đột ngột trở nên ngượng nghịu, hắn đành phải tự mình phá vỡ sự im lặng.
Hắn hít một hơi, nói một cách nghiêm túc, đậm chất quân nhân: “Đồng chí Ôn, tôi xem cô như một đồng chí cách mạng, nếu cô gặp khó khăn, tôi nguyện ý dốc hết sức lực để giúp đỡ.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung, giọng điệu càng trở nên cứng rắn hơn, giống như đang đọc một bài báo cáo: “Tôi là bộ đội, giúp cô là xuất phát từ sứ mệnh, từ trách nhiệm của một người lính.”
Một người lạnh nhạt như Ôn Thu Ninh, vậy mà lại liên tiếp viết cho hắn vài lá thư để động viên, hẳn là có ý đồ gì với hắn chăng? Dù có hay không, hắn cũng phải nói rõ ràng để tránh những rắc rối không cần thiết sau này. Sau này hai người chắc chắn còn gặp mặt nhiều, hắn không muốn phải bận tâm về những chuyện này nữa.
Ôn Thu Ninh nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, cô bình tĩnh đáp lại, giọng điệu dứt khoát như một lời khẳng định không thể lay chuyển: “Vu Hướng Dương, anh cứ yên tâm, tôi không thích anh, và sẽ mãi mãi không thích. Tôi viết thư cho anh hoàn toàn là vì sự kính trọng đối với một người anh hùng kháng chiến, không hề có ý tứ gì khác.”
Lúc trước, cô đã chứng kiến quá nhiều sự dơ bẩn của đàn ông, cô sẽ không bao giờ lại động lòng với bất cứ ai.
Nghe được lời này, Vu Hướng Dương thở phào nhẹ nhõm, hắn ngập ngừng nói: “Vậy từ nay về sau, chúng ta làm bạn bè nhé.”
Ôn Thu Ninh không trả lời, chỉ hỏi ngược lại một câu: “Đồng chí còn chuyện gì nữa không?”
Vu Hướng Dương vội vã đáp: “Hết rồi. Tôi có nghe nói lão già đó đang bỏ trốn…”
Lời chưa dứt, Ôn Thu Ninh đã ngắt lời hắn, giọng nói có chút sốt ruột: “Trời tối rồi, An An chắc chắn đói bụng, anh đưa thằng bé về đi.”
An An ngoan ngoãn đứng bên cạnh, kiên nhẫn nắm tay Vu Hướng Dương, chờ hai người lớn nói chuyện. Lúc này, cậu bé nhìn thấy Ôn Thu Ninh ngồi xuống ngang tầm với mình, khẽ mỉm cười, cái miệng nhỏ chúm chím gọi: “Dì!”
Ôn Thu Ninh cũng nở một nụ cười ấm áp, từ tận đáy lòng: “An An, hôm nay dì hơi bận, hôm khác dì sẽ đến thăm con nhé.”
An An không hiểu những lời dài dòng đó, chỉ ngây ngốc nhìn cô, Ôn Thu Ninh vẫy vẫy tay: “An An, chào con nhé.”
Lần này, An An hiểu, cậu bé cũng vẫy tay theo, cái miệng nhỏ bập bẹ: “Dì chào.”
Vu Hướng Dương đưa An An về đến nhà, cả nhà đang chờ bọn họ, thức ăn đã nguội lạnh.
Vu Hướng Niệm hỏi: “Hai người đi đâu giờ mới về?”
Vu Hướng Dương không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi, lảng sang chuyện khác: “Ăn cơm nhanh đi, An An đói rồi.”
Nào ngờ, An An ở bên cạnh lại gọi: “Dì!”
Vu Hướng Niệm nghe hiểu, cô liếc Vu Hướng Dương một cái, không nói thêm gì nữa.
Sau bữa trưa, Vu Hướng Niệm kéo Vu Hướng Dương vào trong phòng.
“Anh lại đi tìm Ôn Thu Ninh à?” Vu Hướng Niệm hỏi thẳng.
“Không được à?” Vu Hướng Dương hỏi lại.