Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 517

Vu Hướng Niệm bất mãn, giọng điệu đầy vẻ bực tức: “Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, anh có thể quan tâm đến cô ấy, giúp đỡ cô ấy, nhưng đừng thân cận quá! Cái miệng của anh nghĩ gì nói nấy, em sợ anh lại làm tổn thương cô ấy.”

Vu Hướng Dương: “...” Nghe em gái nói, hắn có chút chột dạ. Những lời hắn vừa nói có làm tổn thương Ôn Thu Ninh không?

Vu Hướng Niệm nhìn vẻ mặt ấp a ấp úng của hắn, biết ngay hắn đã làm gì sai trái.

“Anh đã nói gì với Ôn Thu Ninh?” Cô cau mày hỏi.

Vu Hướng Dương rầu rĩ đáp: “Những bức thư đó là do cô ấy viết cho anh.”

Vu Hướng Niệm đã quên tiệt chuyện bức thư, cô hỏi lại: “Thư gì?”

“Chính là những bức thư động viên anh sau khi anh bị bỏng. Lúc đó anh tưởng Ngô Hiểu Mẫn viết, hôm nay mới phát hiện là Ôn Thu Ninh.”

Vu Hướng Niệm cũng ngỡ ngàng trong chốc lát, “Rồi sao? Anh liền đi tìm cô ấy à?”

“Vu Hướng Dương, anh có bị thần kinh không đấy!” Vu Hướng Niệm tức giận đến nỗi giọng nói cũng lớn hơn, “Cô ấy viết thư nặc danh, rõ ràng là không muốn anh biết cô ấy là ai, thế mà anh còn cố tình đi tìm, vạch trần cô ấy?! Cô ấy chỉ động viên anh, an ủi anh chứ có uy h.i.ế.p anh đâu, anh tìm cô ấy làm gì?”

Vu Hướng Dương lúc này cũng có chút hối hận vì sự bốc đồng của mình. “Anh chỉ lo lắng cô ấy thích anh. Anh phải nói rõ ràng trước để tránh những rắc rối không cần thiết sau này.” Hắn vẫn chưa quên chuyện Lâm Dã đột ngột tỏ tình, khiến hắn khó xử suốt một thời gian dài. Ôn Thu Ninh có vẻ đã có dấu hiệu, hắn phải ngăn chặn hiểm họa từ trước.

“Ôn Thu Ninh thích anh?!” Vu Hướng Niệm hừ một tiếng đầy khinh thường, giọng điệu càng lúc càng nặng nề. “Anh… anh lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng Ôn Thu Ninh sẽ thích anh chứ?!”

Một thanh niên học chuyên ngành luật, ưu tú hơn Vu Hướng Dương cả trăm lần mà cô ấy còn chẳng thèm để mắt, sao có thể thích một người như Vu Hướng Dương?!

Giọng Vu Hướng Niệm đầy vẻ chế giễu: “Vu Hướng Dương, anh quá tự tin rồi! Anh nghĩ Ôn Thu Ninh viết thư cho anh là vì thích anh à? Giờ em nói cho anh biết nguyên nhân nhé!”

“Anh đã từng giúp đỡ cô ấy, đó mới là nguyên nhân cơ bản nhất! Lúc cô ấy bị gã đàn ông kia quấy rầy đến mức không còn cách nào, là anh đã giúp đỡ cô ấy một cách vô tư, không cầu mong gì cả. Cô ấy cảm kích tấm lòng đó, cho nên khi anh rơi vào quãng thời gian khó khăn, cô ấy đã động viên anh! Ôn Thu Ninh có tầm nhìn lớn hơn anh gấp trăm lần, trong lòng cô ấy không có những chuyện tình cảm vớ vẩn này đâu. Anh cứ yên tâm một trăm phần trăm đi, cô ấy sẽ không thích anh đâu!”

“Lùi một vạn bước mà nói, dù cô ấy có thích anh, em cũng sẽ không đồng ý! Ôn Thu Ninh có lòng dạ, có trí tuệ hơn anh một trăm lần! Lúc anh chỉ nghĩ đến chuyện trèo tường trộm quả, chuyện yêu đương vớ vẩn, cô ấy đã nghĩ đến chuyện làm thế nào để thực hiện ý nghĩa cuộc đời rồi!”

Vu Hướng Dương cúi gằm mặt xuống. Hắn thực sự hối hận! Hôm nay hắn quá bốc đồng, có lẽ đã lại làm tổn thương Ôn Thu Ninh rồi.

Nhìn vẻ mặt áy náy của Vu Hướng Dương, Vu Hướng Niệm dịu giọng lại, thở dài thườn thượt. “Anh không hiểu quá khứ của cô ấy. Cô ấy đã trải qua quá nhiều sự dơ bẩn của thế gian, cho nên luôn cảnh giác với người khác, tự giam mình lại, không muốn tiếp xúc quá nhiều với ai cả.”

“Em vất vả lắm mới làm cô ấy mở được một cánh cửa, chấp nhận thiện ý của gia đình chúng ta, cảm nhận được sự ấm áp giữa người với người, thế mà hôm nay anh lại làm ra cái chuyện vớ vẩn này, cô ấy sẽ lại tự nhốt mình vào trong thôi!”

Vu Hướng Dương áy náy nói: “Anh thực sự không cố ý. Anh có thể xin lỗi hoặc làm bất cứ điều gì, em nói đi, anh sẽ làm tất cả.”

Vu Hướng Niệm hận sắt không thành thép, thở dài một hơi. “Anh hãy giữ khoảng cách với cô ấy.”

“Còn nữa, anh phải học hỏi Cảnh Mặc nhiều vào! Tính cách thẳng thắn chân thành là ưu điểm của anh, nhưng khi làm người làm việc, anh phải biết tiết chế cái ưu điểm đó đi!”

Trong khi đó, Ôn Thu Ninh đang bận rộn trong hiệu sách. Những lời nói vừa rồi cũng không thể làm tổn thương cô. Cô hoàn toàn không để ý đến cái nhìn của người khác. Cô chỉ thầm nhắc nhở bản thân, sau này phải giữ khoảng cách với Vu Hướng Dương, đừng để hắn phải bận lòng.

Trừ Vu Hướng Niệm và mấy đứa nhỏ, cô sẽ giữ khoảng cách với tất cả mọi người!

Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng nhanh chẳng chậm, thấm thoắt đã hết hai tháng. Ngưu Sinh Vận đã trốn hơn một tháng, còn bên này, Ôn Thu Ninh vẫn bình yên vô sự. Mọi người ai nấy đều thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay là chủ nhật, cả nhà Vu Hướng Niệm vừa ăn cơm xong thì có cán bộ Tổ dân phố đến chơi. Vu Hướng Niệm liền bảo Vu Hướng Dương và Lâm Dã đưa ba đứa trẻ ra ngoài chơi. Tống Hoài Khiêm thì "trốn" vào thư phòng.

Thật ra, hai tháng trước Tổ dân phố đã đến đây điều tra một lần. Hôm đó, Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương đều ở trường học. Cả nhà không rõ chuyện gì, cứ quây quần trong phòng khách chờ nghe họ nói. Nào ngờ, họ đi thẳng vào vấn đề: "Lần này chúng tôi đến chủ yếu để kiểm tra công tác kế hoạch hóa gia đình. Nhà các đồng chí có mấy cặp vợ chồng? Hằng ngày dùng biện pháp tránh thai nào?"

Bình Luận (0)
Comment