Trong nhà.
Vu Hướng Dương đang chơi rất vui vẻ với hai đứa nhỏ. Tiếng cười đùa của ba người ồn ào đến nỗi tai Trình Cảnh Mặc ù đi.
Trình Cảnh Mặc khó chịu nói: "Cậu mau về trường học đi học đi!"
Vu Hướng Dương không để tâm: "Học hành gì! May mà mấy hôm nay tôi không đi học, nếu không Ôn Thu Ninh c.h.ế.t lúc nào cũng không biết!"
Nhắc đến Ôn Thu Ninh, Vu Hướng Dương lại nhớ đến bánh bao và quả dâu tằm. Hai ngày nay, hắn cứ hay vô tình nghĩ đến. Trước đây sao hắn không phát hiện ra mình lại "háo sắc" đến thế nhỉ?
Vu Hướng Dương đứng dậy, địu hai đứa trẻ lên.
Trình Cảnh Mặc hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
"Tôi đi bệnh viện thăm cô ấy."
Cứ trốn tránh thế này cũng không phải cách. Sau này hai người chắc chắn sẽ thường xuyên tiếp xúc, không thể cứ trốn mặt cả đời được. Mang theo hai đứa nhỏ đi cùng, có thể giảm bớt sự ngượng ngùng. Hắn thấy trong tủ có mấy hộp đồ hộp, bèn lấy hai hộp cho vào túi lưới.
Trình Cảnh Mặc cạn lời: "Cậu thật không khách sáo chút nào."
"Khách sáo là gì?" Vu Hướng Dương nói với vẻ nghiêm túc, "Tôi là một người lương thấp như vậy, còn cần khách sáo gì nữa!"
Thế là, hắn điu một đứa ở trước, một đứa ở sau, treo túi đồ hộp lên ghi đông xe đạp rồi phóng thẳng đến bệnh viện.
"Dì ơi, dì ơi..."
Ôn Thu Ninh đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô vốn định đọc sách một lát nhưng cứ nhìn thấy chữ là lại thấy chóng mặt và buồn nôn, đành phải nằm không.
Nghe thấy tiếng gọi, cô mở mắt ra, liền thấy hai đứa bé dễ thương chạy vào. Theo sau là người đàn ông cao lớn kia.
"An An, Ca Cao." Cô kinh ngạc đứng bật dậy, nhưng lại thấy choáng váng. Cô nhắm mắt một lát rồi nói: "Cảm ơn các cháu đã đến thăm dì."
Ca Cao giơ bàn tay nhỏ xíu, chỉ vào đầu Ôn Thu Ninh. Trên đầu cô băng một vòng gạc: "Dì, đau."
"Hai ngày nữa sẽ không đau nữa."
Khi nói chuyện với hai đứa trẻ, giọng Ôn Thu Ninh trở nên dịu dàng hơn, sự lạnh lùng thường ngày cũng bớt đi vài phần.
Vu Hướng Dương đặt đồ hộp lên bàn, vẻ mặt bình thản nói: "Hôm nay cô đỡ hơn chút nào chưa?"
Ôn Thu Ninh hơi ngẩng đầu nhìn hắn: "Vu Hướng Dương, cảm ơn anh."
Ánh mắt hai người giao nhau rồi lại nhanh chóng dời đi. Cả hai đều biết rõ chuyện kia, nhưng lại giả vờ như không có gì.
"Không có gì, đêm đó tôi vừa hay mất ngủ." Vu Hướng Dương đáp.
Tuy anh nói vậy, nhưng Ôn Thu Ninh biết Vu Hướng Dương vẫn bận tâm đến chuyện của cô. Nếu không phải vì vậy, nửa đêm hắn có mất ngủ cũng không cần phải chạy một quãng đường xa đến hiệu sách.
Thật ra, qua một thời gian tiếp xúc, Ôn Thu Ninh cũng hiểu được bản chất của Vu Hướng Dương. Mặc dù ngày thường hắn có chút trẻ con, đôi khi còn giận dỗi, lại có mấy sở thích hơi lạ lùng, nhưng hắn là một người chính trực, lương thiện, có chí tiến thủ và biết gánh vác. Những khuyết điểm không thể che lấp đi phẩm chất tốt đẹp của hắn.
Ca Cao mè nheo đòi lên giường chơi. Vu Hướng Dương có chút khó xử.
Ôn Thu Ninh chậm rãi nhích người, nhường một chỗ trống: "Anh cho bé lên đi."
Vu Hướng Dương cởi giày cho Ca Cao, bế cô bé lên giường.
Ca Cao chăm chú nhìn vết thương trên má trái của Ôn Thu Ninh một lúc, rồi chu môi nhỏ xinh, thổi phù phù cho cô. Trái tim Ôn Thu Ninh như tan chảy vì hành động này của cô bé.
Mấy ngày ở nhà họ Tống, cô đã thấy Vu Hướng Niệm dỗ dành trẻ con. Mỗi khi đứa nhỏ bị ngã hoặc bị đau, Vu Hướng Niệm đều nói: "Thổi thổi là hết đau ngay."
Ánh mắt Ôn Thu Ninh dịu dàng nhìn Ca Cao. Cô bé thừa hưởng những nét đẹp của cả Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm, nhưng ngũ quan và khuôn mặt thì giống Trình Cảnh Mặc hơn.
Ca Cao và An An là những đứa trẻ xinh đẹp và đáng yêu nhất mà cô từng gặp.
Cô đưa tay sờ vào má nhỏ mịn màng của Ca Cao: "Cảm ơn Ca Cao, dì không đau nữa."
Vu Hướng Dương cảm thấy mình đúng là thông minh.
Mang hai đứa nhỏ đến thật không sai !
Có hai đứa trẻ bầu bạn, không khí trong phòng bệnh trở nên ấm áp, thời gian cũng trôi nhanh hơn.
Chớp mắt đã đến buổi chiều, Vu Hướng Niệm đến bệnh viện thăm Ôn Thu Ninh. Thấy Vu Hướng Dương mang theo hai đứa trẻ đến đây, cô cũng không quá ngạc nhiên, còn trêu: "Anh nghỉ phép thế này cũng có ích đấy!"
Không chỉ chăm sóc Trình Cảnh Mặc, mà còn cứu Ôn Thu Ninh, bây giờ còn ở trong bệnh viện bầu bạn. Một công ba việc.
Vu Hướng Dương không ngờ mình lại ở lại bệnh viện cả một buổi sáng. Giờ cũng đã muộn, anh chuẩn bị đưa hai đứa trẻ về. Vu Hướng Niệm bảo anh chờ cô, hai anh em sẽ cùng về.
Thế là, Vu Hướng Dương đành phải lắng nghe cuộc trò chuyện tiếp theo của hai cô gái.
Vu Hướng Niệm kể cho Ôn Thu Ninh nghe rằng cô đã bàn bạc với Đỗ Nham Đình, nhờ các bạn trong lớp và thầy chủ nhiệm Triệu Lệ Bách viết đơn liên danh xin giữ lại học bạ cho cô. Thầy giáo cũng sẽ lên tiếng bảo vệ cô trước ban giám hiệu nhà trường.
Ôn Thu Ninh nghe xong, đôi mắt rủ xuống lặng lẽ, giọng nói nhẹ bẫng: “Vu Hướng Niệm, cảm ơn cậu. Phiền cậu chuyển lời cảm ơn của tôi đến các bạn và cô giáo nhé.”
Vu Hướng Niệm lại dặn Ôn Thu Ninh viết một bản tường trình chi tiết, nhấn mạnh những nỗi khổ và sự bất lực của cô lúc bấy giờ, càng bi thương, càng thê thiết càng tốt, để ai đọc cũng phải động lòng trắc ẩn.