Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 529

Vu Hướng Dương đứng đó, mặt vẫn không đổi sắc nhưng thâm tâm cảm thấy Vu Hướng Niệm nói không sai. Nghe câu chuyện của Ôn Thu Ninh, một người đàn ông có ý chí sắt đá như hắn còn cảm thấy đồng tình và khâm phục. Nếu cô ấy lại viết thêm những chi tiết bi lụy nữa thì chẳng phải ai đọc cũng phải rơi lệ, cũng phải đau lòng hay sao?

Ôn Thu Ninh gật đầu đáp : “Được, vậy ngày mai tôi sẽ viết.”

Vu Hướng Niệm xua tay: “Không vội. Mấy ngày này cậu cứ nghỉ ngơi, suy nghĩ cho kỹ cách sắp xếp câu từ, khỏe lại rồi viết cũng chưa muộn.”

Dặn dò xong, Vu Hướng Niệm và Vu Hướng Dương mỗi người địu một đứa trẻ, rời khỏi bệnh viện.

Cửa phòng bệnh đã đóng lại, nhưng Ôn Thu Ninh vẫn lưu luyến không muốn thu lại ánh mắt. Vu Hướng Niệm và Vu Hướng Dương là hai người đầu tiên cô gặp, thật lòng giúp đỡ cô mà không hề toan tính bất kỳ điều gì. Cô nguyện dùng hạnh phúc cả đời để cầu mong họ sẽ luôn bình an trôi chảy.

Vu Hướng Dương địu An An, đạp xe đi trước. Vu Hướng Niệm địu Ca Cao ngồi sau, nói vọng lên: “Vu Hướng Dương này, ban ngày rảnh rỗi thì ghé qua bệnh viện thăm Ôn Thu Ninh đi. Cô ấy không có bạn bè, người thân cũng không ở bên cạnh, một mình cô đơn lắm.”

“Cô đơn?” Vu Hướng Dương không đồng ý với cách nói đó: “Nhìn cô ấy giống như một chiến sĩ sắt thép vậy, cô đơn chỗ nào?”

Vu Hướng Niệm cãi lại: “Đấy là vì anh không hiểu cô ấy, không hiểu phụ nữ. Cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều tổn thương, nên vẻ ngoài mạnh mẽ, lạnh lùng chỉ là lớp vỏ để tự bảo vệ mình thôi. Bên trong cô ấy vẫn là một người con gái mềm yếu và lương thiện. Hơn nữa, phụ nữ nào mà không cần được quan tâm, chăm sóc hả?”

Vu Hướng Dương đề phòng: “Anh quan tâm cô ấy, nhỡ cô ấy thích anh thì sao?”

Vu Hướng Niệm lườm một cái rõ dài, liên tiếp hỏi ba câu: “Cô ấy thích anh ở điểm gì? Tại sao cô ấy phải thích anh? Cô ấy thích anh để làm gì?”

Vu Hướng Dương nghe xong mới yên tâm: “Anh sợ nhất là người anh không thích lại thích anh!”

“Ôn Thu Ninh cũng sợ anh thích cô ấy đấy!”

Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, trở về nhà thì cơm tối đã dọn sẵn.

Trên bàn ăn, Lâm Vận Di hồ hởi nói: “Hướng Dương à, Phó viện trưởng của dì hôm nay có nói chuyện với dì. Ý của ông ấy là, lần trước là cháu mời, nên Tôn Văn Văn muốn mời lại cháu một bữa.”

Ai cũng hiểu, ý của Phó viện trưởng là Tôn Văn Văn đã để ý đến Vu Hướng Dương, muốn tìm cơ hội để hai người tiếp xúc, tìm hiểu nhau nhiều hơn.

Vu Hướng Dương không hề nghĩ ngợi mà từ chối thẳng thừng: “Dì ơi, cháu không có ý đó với cô ấy. Hay là thôi đi.”

“Anh!” Vu Hướng Niệm cũng lo lắng anh mình sẽ bỏ lỡ một cô gái ưu tú: “Một ‘tiên nữ’ như thế, có thắp đèn lồng cũng không tìm thấy đâu. Đã gặp được rồi, anh cứ tiếp xúc vài lần đi, biết đâu dần dần lại có cảm giác.”

Lâm Vận Di cũng tiếp lời: “Tôn Văn Văn nói, lần trước ăn cơm Tây có thể không hợp khẩu vị của cháu, lần này cô ấy sẽ mời cháu ăn món Trung Quốc.”

Vu Hướng Dương vẫn lắc đầu: “Thôi ạ.” Hắn đâu có thiếu bữa cơm đó.

“Đi đi mà!” Vu Hướng Niệm nài nỉ: “Có bắt anh phải trả tiền đâu! Phải giữ thể diện cho dì chứ, anh mà không đi thì dì sẽ ngại với lãnh đạo của mình đấy.”

Vu Hướng Dương: “…”

Lâm Vận Di cười vui vẻ: “Vậy là đồng ý nhé. Dì sẽ bảo họ sắp xếp thời gian và địa điểm.”

Bốn ngày sau đó, Vu Hướng Dương cũng không đến thăm Ôn Thu Ninh mỗi ngày, mà cách một ngày lại đến một lần, lần nào cũng đưa hai đứa nhỏ theo cùng.

Hôm nay là chủ nhật, Vu Hướng Niệm đến bệnh viện thăm Ôn Thu Ninh. Cô ấy đã khỏe lên rất nhiều và đang ngồi ở bàn viết bản tường trình.

“Vu Hướng Niệm, cậu đến đúng lúc lắm. Cậu xem giúp tôi xem tôi viết có được không?” Trên mặt Ôn Thu Ninh nở một nụ cười hiếm hoi.

Vu Hướng Niệm cầm lấy xem một lượt: “Tôi thấy không tệ chút nào.”

Ôn Thu Ninh giờ rất tin tưởng Hướng Niệm. Cô ấy nói không tệ, thì chắc chắn là không tệ rồi.

Hai người trò chuyện suốt cả buổi chiều. Khi gần đến bữa tối, Vu Hướng Niệm nói: “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”

“Cậu không về nhà ăn à?” Ôn Thu Ninh ngạc nhiên.

Ôn Thu Ninh và Vu Hướng Dương bây giờ có thể coi là bạn bè. Vu Hướng Niệm không giấu cô nữa mà kể hết mọi chuyện. Thì ra, tối nay là buổi gặp mặt thứ hai của Vu Hướng Dương và Tôn Văn Văn. Hướng Niệm rất tò mò về cô “tiên nữ” ưu tú đó nên muốn lén đi xem thử.

May mắn là nhà hàng họ hẹn không xa bệnh viện. Thế là Vu Hướng Niệm rủ luôn Ôn Thu Ninh đi cùng.

Vốn là người chẳng mấy quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng không hiểu sao, khi nghe chuyện Vu Hướng Dương đi xem mắt, Ôn Thu Ninh lại có một chút tò mò, muốn đến xem đối phương là người như thế nào.

Cứ thế, hai người thong thả đi bộ đến nhà hàng.

Trên đường, Ôn Thu Ninh khó hiểu hỏi: "Không phải Lâm Dã thích Vu Hướng Dương sao? Sao dì Lâm vẫn nhiệt tình giới thiệu người cho anh ấy?”

Vu Hướng Niệm đáp: “Vu Hướng Dương chỉ coi Lâm Dã như một cô em gái. Bố mẹ Trình Cảnh Mặc cũng cảm thấy tình cảm của Lâm Dã hoàn toàn là vô vọng, cũng đã khuyên Lâm Dã nên từ bỏ đi, đừng để mình phải tổn thương.”

Bình Luận (0)
Comment