Vu Hướng Dương lườm anh một cái, không muốn đôi co thêm. Hắn biết huấn luyện dã ngoại khẩn cấp là vậy, nhưng hắn còn có chuyện gấp gáp hơn!
 
Nhà của Ôn Thu Ninh thuê vào khoảng giữa tháng Mười, giờ đã là đầu tháng Tư rồi. Chủ nhà sẽ đến thu tiền thuê nhà trong một hai tuần tới. Hắn đã dành dụm hết số tiền lương tháng Ba, một xu cũng không dám tiêu, để dành đóng tiền thuê nhà. Nhưng hắn sẽ phải đợi đến đầu tháng Năm mới trở về.
Trong khoảng thời gian này, hắn hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, mong chủ nhà có thể chậm lại nửa tháng nữa mới đến thu tiền thuê.
Nhưng chủ nhà đâu phải thần thánh, đâu nghe thấy lời hắn cầu nguyện. Đúng hẹn, ông đến thu tiền thuê nhà.
Tối hôm đó, chủ nhà đi đến nhà cô, Ôn Thu Ninh lấy ra 66 tệ đã chuẩn bị sẵn để đưa cho ông.
Chủ nhà không nhận, nhìn quanh một lượt, "Cậu con trai đó khi nào thì về nhà?"
Ôn Thu Ninh nghi hoặc, "Cậu con trai nào ạ?"
"Cái cậu lần trước đến thuê nhà cùng với cô đó."
Ôn Thu Ninh hỏi, "Bác tìm anh ấy có việc ạ?"
"Có một chút việc. Cậu ấy dặn tôi là nếu tìm thì báo cho cậu ấy một tiếng."
Ôn Thu Ninh khó xử, "Cháu cũng không gặp anh ấy."
Từ sau hôm đó, Vu Hướng Dương chưa từng đến hiệu sách hay nhà cô nữa.
Nhưng Ôn Thu Ninh không biết, mỗi thứ Bảy, Vu Hướng Dương đều đạp xe đến quanh hiệu sách một vòng, nhìn cô vài lần. Bởi vì Ôn Thu Ninh đã dặn hắn đừng đến gặp cô, nên hắn chỉ dám lén lút nhìn vài lần, rồi lại vội vã rời đi trước khi cô kịp phát hiện.
Chủ nhà nghe Ôn Thu Ninh nói vậy, cho rằng hai người đã cãi nhau. Ông đành nói thật, "Cô gái à, tiền thuê nhà này mỗi tháng là 14 tệ cơ."
Ôn Thu Ninh sững sờ, "..."
Chủ nhà nói tiếp: "Lúc đó cậu ấy thương lượng với tôi, ba tệ kia cậu ấy sẽ lo, sau này thu tiền thì đến tìm cậu ấy, còn dặn tôi đừng nói cho cô biết."
"Cậu ấy nói cậu ấy thích cô, muốn theo đuổi cô. Tôi cũng tin lời ngon tiếng ngọt của cậu ta, nên mới đồng ý. Ai mà biết mới nửa năm mà hai đứa đã cãi nhau rồi!" Chủ nhà thở dài cảm thán, "Tìm đàn ông đừng tìm loại đẹp trai, xem kìa, không đáng tin chút nào!"
Lúc này, Ôn Thu Ninh đã sốc đến mức không nói nên lời. Câu nói "Cậu ấy thích cô, muốn theo đuổi cô" của chủ nhà như một tiếng sét đánh ngang tai cô, khiến m.á.u trong người cô như sôi lên, trái tim đập liên hồi. Cô thậm chí không nghe rõ những câu nói sau đó của chủ nhà.
Đồng thời, Ôn Cầm cũng sững sờ không kém. Sau đó, bà vui mừng khôn xiết. Bà đã sớm nghi ngờ Vu Hướng Dương có tình ý với Ôn Thu Ninh. Giờ đây, suy nghĩ của bà đã được xác nhận. Bà cũng rất ưng đứa con rể này, vừa đẹp trai, lại là sinh viên quân đội, nếu Ninh Ninh gả cho hắn, sau này sẽ không phải sống khổ sở nữa.
Chủ nhà thấy hai mẹ con đều im lặng, có chút sốt ruột, "Nếu các cô không tin, có thể tìm cậu ấy đến đối chất!"
Ôn Thu Ninh dần lấy lại bình tĩnh, cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó. Thì ra là cô đã sơ ý. Lúc đó, khi cô hỏi Vu Hướng Dương, cô đang ngồi sau xe đạp, không nhìn rõ biểu cảm của hắn. Cô cứ nghĩ chủ nhà thực sự có chuyện cần nhờ hắn.
Nơi ở này rất tốt, cô không muốn lại phải vất vả đi tìm nhà khác. Hiện tại, cả cô và mẹ đều đã có thu nhập, tiền thuê nhà này cũng nằm trong khả năng chi trả.
Cô cố nén cảm xúc, nói, "Bác chủ nhà, hôm nay cháu chỉ chuẩn bị được từng này tiền thôi, không đủ. Hay là phiền bác ngày mai ghé qua một chuyến được không ạ?"
Sau khi chủ nhà đi, Ôn Cầm cười tươi như hoa, "Ninh Ninh, mẹ thấy đứa bé Hướng Dương này tốt lắm, mẹ rất thích nó."
Ôn Thu Ninh lúc này đã bình tĩnh lại. Cô nhìn ánh mắt đầy kỳ vọng của Ôn Cầm, như thể bà muốn cô kết hôn với Vu Hướng Dương ngay lập tức. Cô không muốn Ôn Cầm có những hy vọng như vậy. Kết hôn, tìm bạn đời, cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng bình thản, "Mẹ, mẹ còn tin tưởng đàn ông sao?"
Ôn Cầm: "..." Lời nói vui vẻ trong lòng bà bị chặn lại. Đúng vậy, chính bà cũng chưa thể cho Ninh Ninh một gia đình trọn vẹn, cũng không bảo vệ con gái tốt được. Những gì Ninh Ninh nhìn thấy từ nhỏ đến giờ đều là những người đàn ông đáng ghét.
Nước mắt áy náy tuôn ra, "Ninh Ninh, mẹ..."
Ôn Thu Ninh ngắt lời bà, "Mẹ, chúng ta hiện tại sống như thế này rất tốt rồi, không cần dựa dẫm vào người khác. Ngày mai mẹ lấy thêm tiền, chúng ta đi đóng tiền thuê nhà trước."
Nửa năm qua, Ôn Thu Ninh đã kiếm được 80 tệ. Cô đã chi tiêu một ít và dành dụm đủ tiền thuê nhà, không ngờ lại thiếu.
Ôn Cầm không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Ôn Thu Ninh nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Đầu óc cô đã bình tĩnh, nhưng trái tim lại không ngừng xao động. Đã hơn một tháng cô không gặp Vu Hướng Dương, nhưng gương mặt hắn lại rõ mồn một trước mắt, còn cả lúc hắn cười lên, vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu.
Nhưng thì sao chứ? Có liên quan gì đến cô đâu?
Đêm nay, bầu trời thật đẹp. Một vòm trời xanh thẳm không gợn một chút mây đen nào. Vầng trăng khuyết treo lơ lửng, rọi ánh sáng dịu dàng xuống mặt đất.
Vu Hướng Dương nằm ngửa trên bãi đất trống, hai tay gối sau gáy, hai chân vắt chéo. Hắn thong thả ngắm nhìn cảnh đêm mà quên mất cả thời gian.
Mấy người đồng đội bên cạnh đã ngủ say từ lâu, nhưng hắn lại không hề có chút buồn ngủ nào.
Một tuần không gặp Ôn Thu Ninh, hắn thấy trống vắng lạ thường, luôn vô thức nghĩ về cô, tò mò không biết giờ này cô đang làm gì. Chắc giờ này cô đã say giấc rồi, tiếc thay đã bỏ lỡ một bầu trời đêm đẹp đến nhường này.