Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 561

Trình Cảnh Mặc đá vào chân hắn một cái, nói khẽ: “Ngủ đi!”

Vu Hướng Dương cũng đáp trả một cú đá: “Cậu ngủ đi, tôi có ngủ với cậu đâu!”

Trình Cảnh Mặc trở mình, chẳng thèm bận tâm đến hắn nữa. Anh cũng đang bận nhớ Vu Hướng Niệm, mặc kệ tên ngốc đó.

Cả học kỳ này, Vu Hướng Niệm đều đạp xe cùng Lâm Dã đến trường và đi về. Có cô, tốc độ đạp xe của Lâm Dã cũng chậm lại đôi chút.

Tan học hôm đó, mọi người lại tụ tập trò chuyện. Ôn Thu Ninh giả vờ như vô tình hỏi: “Lâu rồi không gặp An An và Ca Cao, tôi nhớ hai đứa bé quá.”

Vu Hướng Niệm cười đáp: “Cuối tuần này tôi sẽ dẫn mấy đứa nhỏ đến thăm cậu.”

Ôn Thu Ninh khẽ gật đầu, lại nói “Trước đây đồng chí Vu Hướng Dương vẫn hay dẫn mấy đứa nhỏ đến tiệm sách.”

Vu Hướng Niệm nhạy bén nhận ra điểm mấu chốt trong câu nói của Ôn Thu Ninh: Vu Hướng Dương. Chẳng trách cô, một người vốn dĩ chẳng mấy khi tham gia chuyện phiếm, hôm nay lại chủ động nhập cuộc. Thì ra là muốn hỏi thăm về Vu Hướng Dương.

Vu Hướng Niệm cũng giả vờ buột miệng: “À, Vu Hướng Dương à, đơn vị của anh ấy đi huấn luyện dã ngoại rồi. Chắc phải đầu tháng năm mới về.”

“À…”, Ôn Thu Ninh đáp lại có vẻ hờ hững.

Ôn Thu Ninh là người lạnh lùng đến thế, vậy mà lại chủ động hỏi thăm Vu Hướng Dương, điều này đủ để chứng minh hắn có một vị trí khác biệt trong lòng cô. Vu Hướng Niệm, người đã nắm rõ tâm tư của anh trai, với thân phận là em gái tốt, đương nhiên phải ra tay trợ giúp.

“Vu Hướng Dương là người đôi lúc có trẻ con và nực cười, nhưng tính cách cực kỳ tốt. Chân thật, lương thiện và có trách nhiệm, bình thường không câu nệ tiểu tiết, chuyện lớn thì lại rất thấu tình đạt lý, biết gánh vác. Anh ấy là một người đáng tin cậy.” Vu Hướng Niệm nói đầy vẻ tự hào.

Ôn Thu Ninh khẽ mỉm cười, đồng tình nói: “Đúng, anh ấy là một người rất tốt.”

Vu Hướng Niệm thấy hôm nay đến đây đủ rồi, liền không nói thêm gì nữa. Cô chuyển chủ đề, tiếp tục kể chuyện về An An và Cacao.

Đợt huấn luyện dã ngoại cuối cùng cũng kết thúc. 

Với những người lính thường xuyên tác chiến dã ngoại như họ, kiểu huấn luyện này dù vất vả nhưng lại khá dễ dàng. Không phải chiến đấu thực sự, lại được cung cấp khẩu phần ăn đầy đủ, không cần tự kiếm, còn có cả thời gian nghỉ ngơi nhất định. So với chiến trận thật, tất cả chẳng là gì.

Nghĩ đến việc sắp được gặp người mà mình ngày đêm nhung nhớ, cả hai trở nên phấn chấn .

Vừa trở về nhà trong ngày, ăn xong bữa tối, một người vội vàng phóng xe đạp ra ngoài, người còn lại thì sốt ruột dỗ con ngủ.

Vu Hướng Dương đạp xe nhanh như gió đến gần hiệu sách, rồi lại dừng lại ở một khoảng cách an toàn, lén lút nhìn vào.

Ôn Thu Ninh đang bận rộn tiếp khách. Bóng dáng cô lúc ẩn lúc hiện, khi thì bị khách hàng che khuất, khi lại hiện rõ mồn một. Vu Hướng Dương lúc này giống như một người đang khát đến cháy cổ. Chỉ nhấp từng ngụm nước nhỏ thế này làm sao giải khát được. Thứ hắn cần là cả một cốc nước đầy.

Vu Hướng Dương cố nhìn đến đau mắt, rồi bất ngờ vỗ vào trán một cái!

Hắn là người quang minh chính đại, cương trực, đàng hoàng, sao lại làm cái việc lén lút như thế này chứ! Cùng lắm thì lại nghe mấy lời lạnh nhạt thôi, hắn nghe còn thiếu sao ? Hắn còn sợ sao?

Nghĩ thế, hắn dứt khoát sải bước vào tiệm sách.

Ôn Thu Ninh đang tiếp một vị khách, cảm giác có người bước vào, cô quay đầu lại. Bóng hình cao lớn kia lọt vào tầm mắt, rồi lại như tràn vào cả tâm trí cô, khiến trái tim cô khẽ run rẩy.

Cô cố gắng kiểm soát biểu cảm, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười nhạt: “Vu Hướng Dương, anh đến rồi.”

“Ừ.” Vu Hướng Dương vội vã giải thích, “Chúng tôi đi huấn luyện dã ngoại một tháng, vừa về là đến ngay để xem bên này có cần giúp gì không.”

Ôn Thu Ninh vẫn còn khách, cô nói: “Anh ngồi đợi một chút nhé.”

“Cô cứ bận đi.” Vu Hướng Dương lấy một quyển sách trên kệ xuống đọc.

Tối nay khách hàng có vẻ đông, Ôn Thu Ninh bận rộn không ngơi tay. Cô chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc nhìn Vu Hướng Dương một cái. Hắn cứ lặng lẽ đứng bên cạnh kệ sách đọc, mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần đen. Áo sơ mi được sơ vin gọn gàng vào trong quần, càng làm tôn lên đôi chân dài của hắn. Hắn khẽ cúi đầu, một chân đặt trên sàn, một chân kiễng mũi, trông thật thoải mái và tự tại.

Ôn Thu Ninh bận rộn cho đến tận lúc tiệm sách đóng cửa, còn Vu Hướng Dương thì cứ kiên nhẫn đứng đợi, không hề làm phiền cô.

“Vu Hướng Dương, chúng ta đi thôi.” Ôn Thu Ninh khoác chiếc túi lên vai, đứng trước mặt hắn.

Vu Hướng Dương đặt cuốn sách về lại vị trí cũ, rồi cùng cô bước ra ngoài.

Đứng ngay trước cửa tiệm, Ôn Thu Ninh lấy ra mười tám đồng tiền đã chuẩn bị sẵn trong cặp, đưa về phía hắn.

“Vu Hướng Dương, cảm ơn anh về chuyện tiền thuê nhà. Đây là số tiền lần trước anh đã giúp tôi đóng, anh nhận lấy đi.” Cô nói đầy vẻ khách sáo, thậm chí trên môi còn nở một nụ cười xã giao.

Vu Hướng Dương đứng chắp tay sau lưng, bất động. Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng cô sẽ biết chuyện. Hắn khẽ cười có chút tự giễu, nói: “Ban đầu tôi còn định giấu cô mãi, không ngờ cô vẫn biết. Cô cứ cầm lấy tiền đi, tôi không thiếu tiền.”

Ôn Thu Ninh cố chấp chìa tay ra, cười nói: “Anh có tiền là chuyện của anh, tôi không thể để anh giúp mãi được. Anh cầm lấy đi.”

Vu Hướng Dương bắt đầu thấy bực bội. Tại sao Ôn Thu Ninh cứ phải phân rạch ròi với hắn như thế?

Giọng hắn hơi thiếu kiên nhẫn: “Tôi không thấy cô đang lợi dụng tôi! Tôi muốn cho, thì cô cứ nhận đi!”

Bình Luận (0)
Comment