Kể từ hôm đó, Vu Hướng Dương không còn đi tìm Ôn Thu Ninh nữa. Không thích thì thôi, hắn cũng đâu phải kẻ mặt dày bám riết. Nhưng nỗi nhớ nhung trong lòng thì cứ lớn dần lên. Ngày thường đi học thì còn đỡ, nhưng cứ đến cuối tuần là Vu Hướng Dương lại như người bị tâm thần phân liệt, chân thì quen đường muốn đi, nhưng đầu óc lại kiên quyết cảnh cáo: "Không được đi!"
 
Trình Cảnh Mặc thấy hắn đau khổ dằn vặt thì không đành lòng, nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào. "Hay để tôi hỏi Niệm Niệm xem nên xử lý chuyện này ra sao?"
"Không được!" Vu Hướng Dương từ chối không do dự. Lẽ nào hắn còn chưa đủ mất mặt hay sao?!
Cứ thế, hắn vật lộn với nỗi nhớ suốt hơn một tháng. Đêm đến, hắn lại mơ thấy Ôn Thu Ninh. Tỉnh dậy giữa đêm, người nóng ran và ướt đẫm mồ hôi. Trong bóng tối, hắn cô độc mở to mắt. Hắn đã thích Ôn Thu Ninh từ lúc nào vậy? Hắn không biết. Khi hắn nhận ra thì đã muộn rồi.
Hắn thích cô ở điểm gì? Hắn thích nụ cười của cô, thích làn da trắng hồng của cô, thích vẻ thanh cao của cô, thích sự kiên cường và dũng cảm của cô. Đến cả dáng vẻ lạnh lùng, từ chối hắn, hắn cũng thấy thích!
Nhưng Ôn Thu Ninh không thích hắn!
Nghĩ đến đây, cơn nóng trong người Vu Hướng Dương đột ngột nguội lạnh.
Vu Hướng Niệm cũng biết anh trai mình đang phiền muộn, định bụng giúp anh giải sầu. Nhưng cô nhìn thấy Ôn Thu Ninh vẫn như mọi khi, vẫn học hành, đi làm thêm, không hề bị ảnh hưởng chút nào, nên cô lại thôi. Xem ra, "tình trong như đã, mặt ngoài còn e" không phải trong trường hợp của họ. Tình đơn phương thì không nên cưỡng cầu.
Ôn Cầm mấy lần bảo Ôn Thu Ninh hẹn Vu Hướng Dương đến nhà ăn cơm, nhưng cô đều từ chối. Vẻ ngoài cô vẫn bình thản, nhưng trong lòng thì còn khổ sở hơn ai hết, tim trống rỗng. Chẳng qua, từ nhỏ cô đã học cách kìm nén cảm xúc, dù có đau khổ thế nào, cô cũng không để mẹ hay bất cứ ai nhận ra.
May mắn thay, sách vở là liều thuốc lấp đầy khoảng trống tâm hồn cô. Mỗi khi nỗi nhớ dâng lên, cô lại vùi đầu vào đọc sách để phân tán sự chú ý. Cô học hành chăm chỉ hơn bao giờ hết, và một bài viết của cô được đăng trên báo của trường, nhận được sự khen ngợi của tất cả giáo viên và sinh viên. Gần đây, mọi người cứ xôn xao bàn tán về bài viết đó của cô.
Ngô Hiểu Mẫn đặt tờ báo xuống, cười khẩy một tiếng. Một người nghèo nàn, chỉ còn lại cái gọi là "tư tưởng" mà cũng đáng tự hào sao?!
Hôm nay ở căng tin, Ôn Thu Ninh bưng hộp cơm đã lấy đầy thức ăn, tìm chỗ ngồi. Liếc thấy một bóng người đang tiến gần, cô chưa kịp né tránh thì lưng đã bị một cú th*c m*nh. Tiếp theo là một giọng nói hoảng hốt, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi lỡ tay."
Thời tiết cuối tháng Sáu nóng bức, Ôn Thu Ninh đang mặc chiếc áo sơ mi trắng mẹ mua cho, canh nóng chảy dọc sống lưng, ướt sũng. Áo ba lỗ bên trong cũng ướt rõ mồn một. Chiếc quần cũng ướt quá nửa. Ôn Thu Ninh không chút do dự úp hộp cơm đang cầm trên tay vào đầu người kia, giọng lạnh tanh, "Xin lỗi, tôi cũng lỡ tay."
Giọng nói cứng rắn, không một chút hối lỗi nào. Mà cô cũng đâu cần phải xin lỗi. Vừa rồi cô đã nhìn thấy rõ ràng, Ngô Hiểu Mẫn cố tình lao về phía cô.
Ngô Hiểu Mẫn đứng đực ra, đầu đầy thức ăn. Một lát sau, cô ta the thé, cố giành thế thượng phong, "Ôn đồng chí, tôi chỉ vô tình chạm vào cô thôi, sao cô lại có thể như vậy?"
Ôn Thu Ninh liếc nhìn cô ta lạnh lùng, "Trò này dùng đi dùng lại mãi, cô không thấy chán, chứ tôi thấy uổng phí hộp cơm của tôi!"
"Tránh ra!" Ôn Thu Ninh bước qua mặt cô ta, đi lấy cơm lại. "Đừng làm chậm trễ bữa ăn của tôi."
Ngô Hiểu Mẫn đứng c.h.ế.t trân tại chỗ. Cô ta muốn làm Ôn Thu Ninh bẽ mặt, giả vờ vô tình hất canh vào người cô, vậy mà Ôn Thu Ninh lại dám trắng trợn úp cả hộp cơm vào đầu cô ta? Ôn Thu Ninh hết lần này đến lần khác làm cô ta mất mặt, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Ôn Thu Ninh!
***
“Hay là, cậu cứ lén đi nhìn cô ấy một chút ?” Trình Cảnh Mặc nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của Vu Hướng Dương, khẽ cười, đưa ra một gợi ý.
Lời này vừa giữ thể diện cho Vu Hướng Dương, lại vừa khéo léo cho hắn một bậc thang đi xuống. Vu Hướng Dương nghe vậy, mặt mày dãn ra, nhưng mỏ vẫn phải cứng: "Tôi... tôi chỉ là lo lắng cô ấy lại bị kẻ xấu theo dõi thôi!" Trình Cảnh Mặc rất phối hợp với hắn, gật đầu lia lịa, "Đúng thế, kẻ xấu ngoài đường nhiều lắm. Cậu mau đi xem một chút đi."
Nói rồi, Trình Cảnh Mặc quay vào nhà, đi lên gác tìm Vu Hướng Niệm. Vừa thấy cô, anh đã than thở: "Anh không thể nhìn cái bộ dạng dằn vặt của Vu Hướng Dương mãi được, em xem có cách nào giúp cậu ta không?"
Vu Hướng Niệm nghe xong, bật cười khúc khích, trêu chọc một câu xanh rờn: "Hay là anh với anh ấy yêu nhau đi?"
Trình Cảnh Mặc nghe xong rùng mình, "Không được! Đừng nói! Quá ghê tởm !"
"Anh ấy biết anh nói anh ấy thế sao?" Vu Hướng Niệm cười đến cong cả mắt.
"Em đừng nói cho cậu ấy biết đấy nhé," Trình Cảnh Mặc vội vàng lấy lòng, miệng cười toe toét, "Vợ anh thông minh thế này, giúp cậu ta một tay đi nào."
Vu Hướng Niệm mỉm cười, giọng điệu chín chắn hơn hẳn, "Em thấy Ôn Thu Ninh đối với anh ấy không có ý gì, em không thể ép người ta làm điều mình không thích được. Hơn nữa, với cái tính tình lầm lì của Vu Hướng Dương, cứ để anh ấy tự 'rèn luyện' thêm một thời gian nữa. Khi nào thời cơ chín muồi, em sẽ ra tay giúp anh ấy."
Trình Cảnh Mặc nghe xong, không kìm được mà xoa xuýt, "Anh biết ngay mà, vợ anh kiểu gì cũng có cách!"
Vu Hướng Niệm liếc xéo anh, nhướng đôi mày thanh tú, "Anh chụp m.ô.n.g ngựa chụp đến nghiện rồi à ?" Trình Cảnh Mặc chỉ biết cười trừ.
Vu Hướng Niệm nghiêm túc không quá ba giây !