Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 564

Vu Hướng Dương quả nhiên lén lút đi nhìn, đứng từ rất xa, cũng may mà hắn có cặp mắt tinh tường. Không chỉ "nhìn", hắn còn lặng lẽ đi phía sau, hộ tống cô về đến tận nhà. Chỉ khi nhìn thấy Ôn Thu Ninh bước vào căn nhà ngang quen thuộc, hắn mới yên lòng quay gót. Trái tim vốn nóng như lửa đốt từ bấy lâu nay, cuối cùng cũng dịu lại, nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cứ thế, mỗi tuần Vu Hướng Dương lại đến đây một lần, âm thầm lặng lẽ nhìn từ xa, tự mình an ủi tâm linh đáng thương. Với trình độ theo dõi bậc thầy này của hắn, Ôn Thu Ninh tất nhiên không thể nào phát hiện ra được. Đi trên con đường vắng vẻ, Ôn Thu Ninh vẫn thường xuyên nhớ về Vu Hướng Dương. Đã hơn một tháng không gặp, nhưng hình bóng hắn vẫn rõ mồn một. Cô vừa thấy chua xót khó chịu, vừa tự an ủi mình rằng, như thế này là tốt nhất. Cứ ngỡ tình yêu của con người ta chỉ là tia nắng sớm, thời gian qua liền qua, nhưng không ngờ nó lại thành mây ngũ sắc quấn quanh mặt trời, chẳng thể nào quên được. Thời gian trôi qua sao mà nhanh thế, lại cũng sao mà chậm thế.

Tháng bảy trời nắng như đổ lửa, oi bức khó chịu. Mọi người đã thi xong, đến lúc được nghỉ hè. Vu Hướng Dương và bạn bè cũng chuẩn bị về Nam Thành thăm gia đình. Hai ngày trước khi lên đường, hắn lại đến nơi quen thuộc, chuẩn bị nhìn Ôn Thu Ninh lần cuối trước khi đi. Nhìn cô khóa cửa, đi về phía con đường về nhà, Vu Hướng Dương lại âm thầm đi theo phía sau.

Ôn Thu Ninh thong thả đi trên vỉa hè, bất chợt một chiếc xe tải nhỏ từ phía đối diện lao tới. Ánh đèn pha của chiếc xe quá sáng, chói mắt đến mức cô phải nheo mắt lại, cúi đầu để tránh thứ ánh sáng lóa mắt đó. Cô không hề hay biết, chiếc xe tải bỗng nhiên đổi hướng, lao thẳng ra khỏi lòng đường, nhắm thẳng về phía mình.

Vu Hướng Dương đang đi phía sau cô khoảng chừng hai chục mét, chứng kiến rõ mồn một cảnh tượng kinh hoàng đó.

"Ôn Thu Ninh! Tránh ra mau!" Hắn hét lên một tiếng thật lớn, đồng thời dốc hết sức lực chạy về phía trước.

Nghe thấy tiếng kêu, Ôn Thu Ninh theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhưng luồng ánh sáng chói lòa vẫn khiến cô không thể thấy rõ bất cứ điều gì. Theo bản năng, cô nhắm mắt lại. Tiếp sau đó, cô cảm nhận được một lực mạnh mẽ đẩy mình ra, khiến cô ngã văng ra xa mấy mét, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên.

Cùng lúc đó, một tiếng "ầm" vang lên chát chúa. Ngay khoảnh khắc ngã xuống đất, Ôn Thu Ninh loáng thoáng thấy một cái bóng đen bị hất lên không trung mấy mét rồi rơi xuống. Chiếc xe tải không hề giảm tốc, lao vun vút khỏi hiện trường. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt. Ôn Thu Ninh ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng nhìn về phía chiếc xe tải đang bỏ chạy. Mắt cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau khi bị ánh đèn pha rọi, chiếc xe lại phóng đi quá nhanh, cô chỉ kịp nhìn thấy hai số cuối trên biển số là 51, và chiếc xe có màu xanh lá.

Chiếc xe nhanh chóng khuất dạng khỏi tầm mắt, cô vội vàng lồm cồm bò dậy, chạy như bay đến chỗ cái bóng đen vừa rơi xuống. Khi nhìn thấy người đang nằm trên mặt đất, trái tim cô đau như bị xé làm hai, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

"Vu Hướng Dương! Vu Hướng Dương!" Ôn Thu Ninh quỳ gục xuống, khóc nấc lên, lay lay mặt hắn. Chiếc áo sơ mi trắng trên người Vu Hướng Dương đã bị m.á.u thấm ướt một mảng lớn, hắn nhắm nghiền mắt, nằm bất động. Ôn Thu Ninh cố gắng cõng hắn dậy nhưng thử nhiều lần vẫn không được. Con đường lúc này vắng tanh, chẳng có một bóng người.

Ôn Thu Ninh nhanh chóng đứng dậy, chạy đến mấy nhà gần nhất, gõ cửa liên tục, kêu gọi sự giúp đỡ. Nhờ sự giúp đỡ của vài người tốt bụng, Vu Hướng Dương được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện. Ôn Thu Ninh mượn điện thoại của bệnh viện, gọi về nhà Vu Hướng Niệm để thông báo tình hình cho họ.

Khoảng hai mươi phút sau, ngoại trừ người trông trẻ và hai đứa nhỏ, cả nhà đều có mặt ở bệnh viện. Mặt, tay, quần áo của Ôn Thu Ninh dính đầy máu, sắc mặt cô tái mét, đôi mắt sưng đỏ. Lúc gọi điện thoại, cô vẫn còn nức nở, nhưng giờ đây đã bình tĩnh lại, kể lại một cách rành mạch mọi chuyện đã xảy ra.

Trình Cảnh Mặc lại đi hỏi tình hình của Vu Hướng Dương. Vết thương của hắn rất nghiêm trọng: gãy xương sườn, tổn thương nội tạng trong ổ bụng, gây ra sốc mất máu, hiện đang được phẫu thuật. Chẳng ai trách cứ cô câu nào, cả nhà chỉ lặng lẽ chờ đợi ngoài phòng cấp cứu.

Ôn Thu Ninh cúi gằm mặt, một ngón cái cứ miết lấy ngón trỏ của bàn tay còn lại, để lại trên đó từng vết hằn của móng tay. Trong lòng cô, Vu Hướng Dương tựa như một vị thần hộ mệnh, hết lần này đến lần khác cứu mạng cô. Không biết đêm qua chỉ là sự trùng hợp hay từ trước đến nay hắn vẫn luôn đi theo sau lưng cô như vậy? Hắn vì cô mà làm đến mức này, để rồi nhận lấy kết cục đau lòng này. Hàng loạt cảm xúc như sợ hãi, lo lắng, cảm động, áy náy... ào ạt dâng lên trong lòng. Bức tường kiên cố mà cô đã xây lên để bảo vệ bản thân, giờ đây đã xuất hiện những vết nứt.
 

Khi bác sĩ đẩy Vu Hướng Dương ra khỏi phòng phẫu thuật, trời đã tờ mờ sáng. Ca phẫu thuật thành công, hắn được chuyển vào phòng hồi sức đặc biệt. Mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Vụ án gây tai nạn rồi bỏ trốn, không nghi ngờ gì nữa, cần phải báo cho công an. Tống Hoài Khiêm và mọi người về nhà nghỉ ngơi, còn Trình Cảnh Mặc ở lại bệnh viện trông nom.

Bình Luận (0)
Comment