Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 566

Im lặng một lúc lâu, Vu Hướng Dương hỏi: "Hôm nay cô không đi làm à?"

Vì Vu Hướng Dương vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, Ôn Thu Ninh có thể thoải mái nhìn hắn. Vu Hướng Dương đột nhiên hỏi khiến cô giật mình, chậm rãi đáp: "Có... tôi ra đây xem anh thế nào rồi mới đi."

"Có gì mà xem, cô về làm việc đi."

Ôn Thu Ninh áy náy nhưng cũng thẳng thắn nói: "Vu Hướng Dương, tôi xin lỗi. Đáng lẽ ra tôi phải ở lại chăm sóc anh, nhưng tôi cần phải đi làm kiếm tiền. Anh có cần..."

Vu Hướng Dương đột ngột quay đầu lại: "Ai cần cô chăm sóc? Tôi là đàn ông, đi vệ sinh, lau người, cô chăm sóc thế nào?"

Ánh mắt giao nhau, Ôn Thu Ninh khẽ rùng mình. Vu Hướng Dương cau mày, nói với vẻ thiếu kiên nhẫn: "Đi làm đi!"

Ngốc nghếch !

Bỏ công việc này, làm sao mà sống ở cái đất Bắc Kinh này?

Ôn Thu Ninh cắn môi: "Ừm, tôi chờ đồng chí Trình về rồi đi."

Vu Hướng Dương cảm thấy xương sườn lại đau hơn. Cô không thể khách sáo an ủi hắn một chút sao?

Hắn bực bội: "Cô đi đi, hắn chưa về ngay đâu!"

Trình Cảnh Mặc là người như thế nào, Vu Hướng Dương còn lạ gì? Nhất định phải đợi Ôn Thu Ninh rời đi hắn mới quay lại!

Ôn Thu Ninh khó xử.

Vu Hướng Dương lại nói: "Tôi ổn rồi, có gì tôi sẽ gọi y tá."

"Vậy tôi về trước," Ôn Thu Ninh nói: "Ngày mai tôi sẽ mang đồ hộp dứa đến cho anh."

"..." Vu Hướng Dương nghẹn lại: "Đồ hộp gì tôi cũng không muốn ăn, đừng mang theo!"

"Vậy anh muốn ăn gì?"

Vu Hướng Dương ban đầu định nói: Tôi muốn ăn gì thì Trình Cảnh Mặc sẽ đi mua, bảo mẫu ở nhà cũng có thể nấu!

Lời đến bên miệng, hắn lại đổi ý: "Hôm nay không có khẩu vị, mai rồi tính."

Ôn Thu Ninh mỉm cười: "Được, vậy sáng mai tôi lại qua. Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé."

"Ôn Thu Ninh!" Vu Hướng Dương gọi với theo khi cô vừa định quay đi: "Cái... cái đó... lúc đi đường đi gần cây cối, gần cột đèn, quan sát xung quanh cẩn thận một chút."

Ôn Thu Ninh gật đầu: "Là tôi sơ suất. Tôi sẽ cẩn thận hơn."

Vu Hướng Dương nhìn bóng lưng cô khuất dần, cảm giác lồng n.g.ự.c mình như đỡ đau hơn một chút.

Năm, sáu phút sau khi Ôn Thu Ninh rời đi, Trình Cảnh Mặc trở lại.

"Cậu đi đâu thế?" Vu Hướng Dương bất mãn: "Muốn bỏ đói tôi à?"

Trên tay Trình Cảnh Mặc là một bát mì sợi nấu nhừ. "Mua bữa sáng cho cậu đây."

Vu Hướng Dương liếc nhìn, khinh thường nói: "Tôi không ăn mì sợi, tôi muốn ăn cháo!"

Trình Cảnh Mặc: "Chỉ có mì sợi thôi."

"Cậu mù à?" Vu Hướng Dương liếc lên bàn.

"..." Trình Cảnh Mặc nhìn theo, có lẽ vì sợ cháo nguội, Ôn Thu Ninh đã dùng hai chiếc khăn lông bọc kín hộp cơm.

Vu Hướng Dương dựa vào giường bệnh, Trình Cảnh Mặc từng thìa một đút cho hắn. Thịt nạc, cải trắng, cà rốt được băm nhỏ, màu sắc hài hòa, hương vị cũng rất ngon.

Ăn hết một hộp cháo, Vu Hướng Dương tấm tắc khen: "Công nhận, tay nghề nấu nướng không tồi."

Trình Cảnh Mặc, một người từng trải, đưa ra ý kiến: "Cậu đừng có ăn ngon một chút là lại khen tay nghề người ta không tồi."

Vu Hướng Niệm cũng thế, trừ món mì trứng cà chua ra thì chẳng nấu được mon ngon nào đáng để khen nữa.

Vu Hướng Dương chẳng thèm để ý ý kiến của hắn: "Tôi thấy có sữa bột, pha cho tôi một cốc."

Uống xong sữa bột, Vu Hướng Dương lại hỏi: "Đây là gì?"

Trình Cảnh Mặc đáp: "Bột củ sen. Muốn thử không?"

"Một bát đi."

Ăn xong bát bột củ sen, Trình Cảnh Mặc lại hỏi: "Đồ hộp quýt, thử luôn một lon nhé?"

Vu Hướng Dương trừng mắt: "Cậu đang uy heo à?"

"Cậu có khác gì heo đâu."

***

Sáng hôm đó, Vu Hướng Niệm tới bệnh viện thăm Vu Hướng Dương. Vu Hướng Dương đã tỉnh táo, sắc mặt cũng hồng hào. Cô cũng nghe Trình Cảnh Mặc kể lại chuyện Ôn Thu Ninh đã tới thăm Vu Hướng Dương.

Vu Hướng Niệm bèn trêu chọc:

"Chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu?"

Vu Hướng Dương kiên quyết đáp:

"Yêu đương gì đâu, tình bạn mà! Tình bạn mãi mãi bền lâu!"

Trình Cảnh Mặc nghe vậy, khẽ nhướn mày:

"Hay là cậu hát một bài ca ngợi tình bạn cho mọi người nghe đi?"

Vu Hướng Dương bĩu môi:

"Cậu mới cần hát ấy!"

Vu Hướng Niệm cười khúc khích:

"Thôi, xem ra tôi lại làm phiền hai người rồi, tôi đi đây!"

Trước khi đi, Vu Hướng Niệm không quên nhắc:

"Chiều nay, mẹ sẽ tới Bắc Kinh đấy. Anh nên nghĩ xem phải giải thích thế nào với mẹ trước đi."

Dù trong lòng có hơi chột dạ, nhưng trên mặt Vu Hướng Dương vẫn tỏ ra nghiêm nghị:

"Giải thích cái gì? Cứu người bị nạn là bổn phận của người lính!"

Vu Hướng Niệm nhắc nhở:

"À không. Cái anh cần giải thích là, tại sao vào lúc đó anh lại xuất hiện ở đó cơ!"

Vu Hướng Dương lầm bầm:

"Em vẫn chưa lớn à? Chuyện gì cũng kể với bố mẹ hết thế?"

Vu Hướng Niệm làm ra vẻ xem kịch hay:

"Vậy thì lần sau, có chuyện gì anh nhớ nói trước với em, để em còn bịa cớ mà lừa bố mẹ."

Vu Hướng Dương cứng họng. Một lúc sau, hắn hạ giọng xuống, nói:

"Anh muốn bàn với em chuyện này."

"Chuyện gì?"

"Cho anh mượn Trình Cảnh Mặc vài ngày."

"Mượn?" Vu Hướng Niệm bật cười thành tiếng, "Anh ấy lúc nào chẳng là của anh!"

Trình Cảnh Mặc nghe thấy câu đó thì sởn gai ốc, Vu Hướng Dương cũng thấy ghê tởm không kém. Hắn cố nhịn, giải thích:

"Anh muốn Trình Cảnh Mặc đưa Ôn Thu Ninh về nhà vào buổi tối. Anh nói trước với em một tiếng, kẻo em lại ghen."

Hắn lại nói thêm một câu:

"Anh rất nghi ngờ là có kẻ cố ý tông vào cô ấy!"

"Ghen ư?" Vu Hướng Niệm nhướng mày, "Lời này của anh đồng thời làm mất lòng cả ba người đấy. Em không phải là người không biết điều, Trình Cảnh Mặc không phải là người thiếu đạo đức, còn đồng chí Ôn Thu Ninh cũng không phải người lẳng lơ thấy trai là mê. "

Vu Hướng Dương chán nản quay mặt đi, không buồn nhìn cô nữa:

"Em đi nhanh đi cho khuất mắt anh!"

Bình Luận (0)
Comment