Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 567

Vu Hướng Niệm nháy mắt với Trình Cảnh Mặc, rồi đưa hai tay lên ngực, làm hình trái tim. Trình Cảnh Mặc nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên.

Đợi khi Vu Hướng Niệm đi rồi, cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Trình Cảnh Mặc mới chợt nhận ra có gì đó không đúng. Hai anh em nhà họ Vu này, không thèm hỏi ý kiến của anh, đã đạt thành "giao dịch" rồi ?!

Cơm trưa và cơm tối do Lâm Dã và Tiểu Kiệt mang tới. Lâm Dã vẫn không nhận ra Vu Hướng Dương thích Ôn Thu Ninh, cứ hỏi mãi:

"Tối qua anh đi đâu đấy? Anh đi bằng cách nào? Em nhớ anh đạp xe ra ngoài mà."

Vu Hướng Dương trợn mắt:

"Cô đi đi cho rồi!"

Khi Lâm Dã và Tiểu Kiệt đi rồi, Vu Hướng Dương càu nhàu với Trình Cảnh Mặc:

"Tôi sợ cái cô vợ của cậu và cô em gái của cậu thật đấy, nói lắm muốn c.h.ế.t !"

Trình Cảnh Mặc bỗng nhiên hỏi lại:

"Vậy cậu nói ít lắm à?"

Buổi chiều, Triệu Nhược Trúc đúng hẹn tới bệnh viện. Đi cùng bà còn có vợ chồng Lâm Vận Di và Vu Hướng Niệm. Triệu Nhược Trúc nhìn thấy Vu Hướng Dương một thân băng bó, lòng đầy tức giận. Con của những người bạn cùng tuổi với hắn, người ta đã có hai đứa con rồi. Còn hắn thì chẳng làm được việc gì nên hồn, lại còn ngày ngày khiến bà lo lắng!

Nếu không phải có vợ chồng Lâm Vận Di ở đó, bà đã tới cho hắn vài cái tát. Tuy nhiên, nhìn thấy vết thương của Vu Hướng Dương không quá nghiêm trọng, bà cũng nhẹ nhõm phần nào.

"Mẹ, con không sao. Niệm Niệm làm quá lên đấy thôi..."

"Thôi, con đừng nói gì cả !" Triệu Nhược Trúc giơ tay ra hiệu. "Hôm nay mẹ mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi trước."

Trong phòng bệnh lại chỉ còn lại Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương.

Đến tối, Vu Hướng Dương liên tục nhìn đồng hồ. Khi thấy đã gần đến giờ, hắn giục Trình Cảnh Mặc nhanh chóng tới hiệu sách.

"Mang hộp cơm đi trả lại cho cô ấy." Vu Hướng Dương dặn dò.

Trình Cảnh Mặc xách túi đựng hộp cơm lên.

Vu Hướng Dương lại nói:

"Đừng nói là tôi bảo cậu đi, cứ nói là Niệm Niệm nhờ cậu đưa!"

Trình Cảnh Mặc lười biếng liếc nhìn hắn. 

Trình Cảnh Mặc đạp xe tới trước cửa hiệu sách, đợi hơn hai mươi phút sau, Ôn Thu Ninh mới tan làm. Cô thấy Trình Cảnh Mặc đứng đó thì ngạc nhiên.

Trình Cảnh Mặc chủ động nói:

"Hướng Dương không yên tâm, bảo tôi tới đưa cô về nhà."

Trực tiếp bán đứng anh em cây khế luôn, ai bảo người nằm một chỗ còn dám sai tới sai lui !

Ôn Thu Ninh thấy ấm lòng, nhưng vẫn xua tay nói:

"Không cần đâu, tôi tự về được mà."

Trình Cảnh Mặc đã lên xe đạp rồi:

"Đi nhanh đi, tôi còn phải về chăm sóc hắn."

Ôn Thu Ninh ngập ngừng một chút rồi ngồi lên xe. Cả hai đều là người ít nói, suốt quãng đường không ai cất lời.

Khi đã tới dưới nhà, Ôn Thu Ninh xuống xe nói:

"Trình Cảnh Mặc, cảm ơn anh. Anh về cẩn thận nhé."

Trình Cảnh Mặc lấy túi đựng hộp cơm từ giỏ xe xuống:

"Hộp cơm của cô đây. Tạm biệt." Nói rồi anh đạp xe đi.

Trở lại phòng bệnh, Vu Hướng Dương sốt ruột hỏi:

"Đưa cô ấy về nhà chưa?"

"Chưa."

"Cái gì?" Vu Hướng Dương bất ngờ, cao giọng. "Vậy cậu đi đâu?"

"Kệ tôi."

Vu Hướng Dương giận dữ nói:

"Cậu thấy tôi bị thương, không đánh c.h.ế.t cậu được đúng không?"

Trình Cảnh Mặc đáp:

"Nếu không phải cậu bị thương, tôi đã đánh c.h.ế.t cậu rồi."

Ôn Thu Ninh 9 giờ mới tan làm, Vu Hướng Dương 8 rưỡi đã bắt anh tới đợi. Trừ người thân, Trình Cảnh Mặc thì không có nhiều kiên nhẫn với người khác!

Nhìn dáng vẻ Vu Hướng Dương sốt ruột muốn xuống giường, Trình Cảnh Mặc cố nén cơn bực:

"Đã đưa về rồi. Ngày mai tôi sẽ tự đi, không cần cậu phải giục."

Vì Vu Hướng Dương không nói muốn ăn gì, sáng hôm sau Ôn Thu Ninh đã mua tàu phớ và bánh bao tới bệnh viện. Sáng hôm trước vội vàng nấu cháo, cô chưa kịp mua bữa sáng cho Trình Cảnh Mặc, nhưng hôm nay thì cả hai đều có thể ăn được.

Khi Ôn Thu Ninh vừa bước vào, Trình Cảnh Mặc liền vội vã ra ngoài. Sau cuộc gặp gỡ tối qua, cả hai đã bớt ngượng ngùng hơn.

"Hướng Dương, hôm nay anh thấy đỡ hơn chưa?" Ôn Thu Ninh hỏi.

"Cũng tạm."

"Tôi mang bữa sáng cho hai người đây." Ôn Thu Ninh nói. "À, tiện thể, cảm ơn anh đã nhờ Trình Cảnh Mặc đưa tôi về nhà."

Vu Hướng Dương thấy hơi ngượng, hắn gãi đầu:

"A... thì... dù sao hắn cũng rảnh rỗi mà."

Cái tên Trình Cảnh Mặc này, đã bảo đừng nói rồi mà vẫn nói!

Ôn Thu Ninh hỏi tiếp:

"Anh đã nghĩ xem ngày mai muốn ăn gì chưa?"

Vu Hướng Dương vừa muốn làm phiền Ôn Thu Ninh, nhưng lại không muốn cô tốn kém. Hắn giả vờ suy nghĩ một chút rồi nói:

"Vẫn là cháo đi, cháo trắng thôi cũng được."

Ôn Thu Ninh nói:

"Cháo trắng không có dinh dưỡng đâu. Ngày mai tôi sẽ nấu cháo hải sản, được không?"

"Hải sản?" Vu Hướng Dương sợ hãi, mắt trợn tròn.

Ôn Thu Ninh giải thích:

"Lần trước Niệm Niệm cho hải sản còn thừa một ít, tôi dùng để nấu cháo."

Vu Hướng Dương lúc này mới yên tâm:

"Cũng được. Nếu cô thích ăn, tôi sẽ bảo mẹ gửi thêm nhiều một chút."

Nói xong hắn lại hối hận! Sao lại gửi thêm nhiều cơ chứ? Phải gửi ít một ít một mới phải! Hơn nữa, Ôn Thu Ninh nói, hắn tặng quà làm cô cảm thấy gánh nặng.

Vừa lúc Vu Hướng Dương đang tự trách vì lỡ lời thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Thu Ninh:

"Ở nhà vẫn còn một ít, ăn xong rồi tính."

Vu Hướng Dương sững sờ nhìn cô. Hôm nay cô ấy bị làm sao vậy? Không phải luôn có vẻ ngại ngùng khi nhận đồ của người khác hay sao?

Bình Luận (0)
Comment