Triệu Nhược Trúc đáp: “Không có gì bất tiện cả, lúc nào cũng có thể đến. Mẹ cháu làm nghề gì vậy?” Dường như bà chỉ thuận miệng hỏi.
“Bà ấy làm bảo mẫu ạ, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ ... mấy việc vặt trong nhà.” Ôn Thu Ninh nói, “Sáng đi tối về.”
“Vậy còn bố cháu?” Triệu Nhược Trúc vờ như vô tình hỏi tiếp.
Tim Vu Hướng Dương và Vu Hướng Niệm cùng lúc thắt lại. Vu Hướng Dương khó chịu nhìn mẹ mình, còn Triệu Nhược Trúc thì trừng mắt nhìn lại.
Ôn Thu Ninh bỗng siết chặt bàn tay, một lúc sau mới cất lời: “Cháu không có bố.”
Mọi người trong phòng bệnh đều hiểu ý cô. Cô nói “không có bố”, chứ không phải “đã mất” hay “đã ly hôn”. Có lẽ khi mang thai cô, mẹ cô đã bị bỏ rơi, hoặc là do bà lỡ lầm sinh con mà chưa kết hôn, đến mức Ôn Thu Ninh không biết bố mình là ai.
Không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên ngượng nghịng. Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc nhìn nhau, còn Triệu Nhược Trúc thì vẫn giữ vẻ bình thản, không để lộ suy nghĩ. Bà nói: “Mẹ cháu một mình nuôi dạy cháu khôn lớn như vậy, thật sự rất vất vả. Cháu ưu tú và nỗ lực như vậy, cũng không phụ lòng bà ấy.”
Ôn Thu Ninh đứng lên: “Cô ơi, cháu phải đi làm đây, cháu xin phép về trước. Tối mai cháu và mẹ sẽ ghé thăm anh Hướng Dương.”
Triệu Nhược Trúc cười: “Ừ, cháu đi đi, đi đường cẩn thận nhé.”
Vu Hướng Niệm tiễn Ôn Thu Ninh xuống tận tầng dưới: “Ôn Thu Ninh, mẹ tôi không biết hoàn cảnh của cậu, chỉ thuận miệng hỏi thôi. Cậu đừng để bụng nhé.”
“Không sao đâu, tôi đi đây.” Ôn Thu Ninh đáp lời.
Lúc này, trong lòng cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô không muốn người khác biết về hoàn cảnh gia đình và quá khứ của mình, nhưng cô cũng không muốn giấu giếm Vu Hướng Dương và bố mẹ hắn. Nếu họ không thể chấp nhận, tốt nhất là Vu Hướng Dương nên sớm từ bỏ cô. Còn nếu họ có thể chấp nhận…
Trong phòng bệnh, Vu Hướng Dương càu nhàu với Triệu Nhược Trúc về chuyện vừa rồi bà hỏi thăm.
Triệu Nhược Trúc vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nói: "Không thể không hỏi cho rõ ràng! Hai đứa nếu có thể chấp nhận gia cảnh và quá khứ của đối phương thì ở bên nhau, còn không thì đừng có làm lỡ dở đời nhau!"
Thấy Ôn Thu Ninh thật thà, không vì gia đình hai bên cách biệt mà giấu giếm, Triệu Nhược Trúc trong lòng khá ưng ý.
Vu Hướng Dương lầm bầm tỏ vẻ bất mãn: "Mẹ làm người ta khó xử quá!"
"Khó xử gì chứ? Đâu phải lỗi của con bé!" Triệu Nhược Trúc đáp lại. "Mẹ con bé tối mai đến đúng không? Mẹ muốn gặp xem mẹ con bé là người thế nào!"
Vu Hướng Dương chỉ muốn phản đối, nhưng hắn biết rõ, hắn chẳng thể cản được mẹ mình.
Bữa trưa do Lâm Dã mang tới. Khi Lâm Dã xách hộp cơm chuẩn bị về, cô gặp Mạnh Nhất Minh.
Lần gần đây nhất hai người gặp nhau là Tết.
Mạnh Nhất Minh đã gửi tặng Lâm Dã một ít đặc sản quê nhà mang lên. Thấy vậy, Tống Hoài Khiêm đã đặc biệt đến gặp Mạnh Nhất Minh để cảm ơn.
"Bác sĩ Mạnh!" Lâm Dã cười tươi chào hỏi.
Nửa năm không gặp, Lâm Dã mập mạp hơn trước không ít, đến mức Mạnh Nhất Minh suýt không nhận ra. "Lâm Dã? Cô đến đây làm gì?"
Lâm Dã giơ hộp cơm trong tay lên. "Tôi đến đưa cơm! Anh Vu Hướng Dương bị xe đụng phải!"
Mạnh Nhất Minh cười nhẹ. "Đúng là số hay gặp nạn."
"Tại tối anh ấy không ngủ được, cứ đi lang thang bên ngoài, thấy việc nghĩa hăng hái quá đấy mà!" Lâm Dã nhìn hộp cơm trên tay Mạnh Nhất Minh. "Bác sĩ vẫn chưa ăn cơm à?"
"Đang định đi căng-tin lấy cơm đây."
Lâm Dã dõng dạc nói: "Vậy bác sĩ đi nhanh đi, tôi về nhé!"
"Ừ, đạp xe cẩn thận nhé!" Mạnh Nhất Minh dặn dò.
Nhìn chiếc xe đạp của Lâm Dã nhanh chóng biến mất ở cổng bệnh viện, Mạnh Nhất Minh lặng lẽ rũ mi.
Lâm Dã còn nhỏ, tâm tư trong sáng. Bố cô đã vạch ra một tương lai tươi sáng và rộng mở cho con gái mình.
Như vậy cũng tốt.
Nghĩ đoạn, Mạnh Nhất Minh xoay người đi về phía căng-tin.
Tối hôm sau, Ôn Thu Ninh và Ôn Cầm đến thăm Vu Hướng Dương.
Ôn Cầm tan làm sớm hơn Ôn Thu Ninh. Ôn Thu Ninh đã xin phép đồng nghiệp để tan ca trước, cùng Ôn Cầm đến bệnh viện.
Ban ngày, Ôn Thu Ninh đã mua được hai lon dứa hộp và một túi sữa bột. Cô dặn Ôn Cầm mang theo đến tặng.
Triệu Nhược Trúc đã chờ sẵn trong phòng bệnh.
Hai mẹ con vừa vào cửa, Ôn Thu Ninh liền giới thiệu.
Triệu Nhược Trúc nhận lấy quà, niềm nở mời hai người ngồi xuống. "Làm cô phải vất vả đến đây một chuyến, thật ngại quá."
Ôn Cầm chân thành nói: "Thật ra tôi đã muốn đến thăm Hướng Dương từ lâu, nhưng sợ đi muộn làm phiền. Giờ thấy Hướng Dương bình phục tốt, lòng tôi cũng yên tâm rồi."
"Hướng Dương là đứa trẻ cứng cáp, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe lại ngay, cô đừng lo." Triệu Nhược Trúc cười đáp.
Trong lúc Triệu Nhược Trúc và Ôn Cầm trò chuyện, Ôn Thu Ninh ngồi bên cạnh lắng nghe.
Vu Hướng Dương nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, lòng cảnh giác cao độ, sợ mẹ hắn lại hỏi ra những chuyện khiến người khác khó xử.
Thật ra, Ôn Thu Ninh cũng đang lo lắng.
Một số chuyện cô có thể kể ra, nhưng cô không muốn mẹ mình lại phải khơi lên vết sẹo cũ.
Triệu Nhược Trúc là người khôn khéo, đương nhiên không hỏi thẳng. Bà chỉ hỏi chuyện quê hương với Ôn Cầm, khéo léo thăm dò từ nhiều khía cạnh.
Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, Vu Hướng Dương và Ôn Thu Ninh đều thở phào nhẹ nhõm.
Tầm mắt hai người vô tình chạm nhau. Lòng Ôn Thu Ninh bỗng hẫng đi một nhịp. Cô vội vàng quay mặt đi.