Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 573

Vu Hướng Dương nhìn hàng mi cô run run, ngón tay co ro bấu chặt và gò má dần ửng hồng. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Cô không thích hắn thì không thích đi, chỉ cần được nhìn thấy cô, hắn cũng đã thấy mãn nguyện rồi.

Triệu Nhược Trúc và Ôn Cầm trò chuyện gần hai mươi phút. Thấy thời gian cũng đã muộn, Ôn Thu Ninh nhắc mẹ cô nên về.

Triệu Nhược Trúc tiễn hai người xuống tận dưới tầng, nhìn họ rời khỏi cổng bệnh viện.

Sau buổi trò chuyện, Triệu Nhược trúc rút ra một kết luận: Ôn Cầm trông có vẻ hiền lành, trò chuyện cũng thật thà, không giống người lăng nhăng. Xem ra, bà ấy cũng là một người phụ nữ số khổ.

Trên đường về nhà, Ôn Cầm hỏi: "Ninh Ninh, mẹ của Vu Hướng Dương làm nghề gì mà trông có khí phách, nói chuyện lại khéo léo vậy?"

Ôn Thu Ninh đáp: "Con cũng không rõ, nhưng bố mẹ anh ấy đều là cán bộ lãnh đạo, chắc chức vụ không nhỏ."

Ôn Cầm lo lắng: "Gia đình chúng ta như thế này..."

Bà chưa nói hết câu, nhưng Ôn Thu Ninh hiểu ý. Cô bình thản đáp: "Con và họ chỉ là bạn. Nếu họ cảm thấy gia đình mình có vấn đề gì, không qua lại nữa cũng được thôi."

"Con nói vậy là sao!" Ôn Cầm trách mắng. "Con khó khăn lắm mới có vài người bạn mà!"

Ôn Thu Ninh chỉ "Vâng" một tiếng nhàn nhạt.

Đó là suy nghĩ thật lòng của cô. Nếu người nhà Vu Hướng Dương chê bai mẹ cô, thì cô có thể không qua lại và anh em họ Vu.

Sau hơn một tuần điều tra, công an đã có tin tức.

Hơn ba mươi chiếc xe tải nhỏ màu xanh, đuôi biển số 51, đã được rà soát. Số lượng công việc quá lớn, không thể điều tra từng chiếc một.

Vu Hướng Niệm đi cùng Ôn Thu Ninh đến Cục Công an để làm rõ thêm một số chi tiết.

Tại Cục Công an, Ôn Thu Ninh nhờ cán bộ cho cô xem danh sách những chiếc xe đã được rà soát.

Vu Hướng Niệm cũng nhìn theo. Một cái tên "Ngô Hiểu Phong" đã lập tức thu hút sự chú ý của cô.

Ngô Hiểu Phong? Có khi nào là người nhà của Ngô Hiểu Mẫn không?

Cô nhờ công an điều tra thêm về người này.

Thời đó không có mạng internet, cán bộ công an phải mất khá lâu mới tìm ra thông tin của Ngô Hiểu Phong.

Ngô Hiểu Phong là người Bạc Thành, hai năm trước đến Bắc Kinh làm ăn buôn bán quần áo, hiện đang mở một xưởng gia công.

Ngô Hiểu Mẫn cũng là người Bạc Thành.

Cô tiếp tục nhờ công an tra mối quan hệ giữa Ngô Hiểu Mẫn và Ngô Hiểu Phong.

Quả nhiên, như cô đã nghi ngờ, hai người là anh em ruột.

Vu Hướng Niệm gần như chắc chắn Ngô Hiểu Mẫn đứng sau giật dây. Đây không chỉ là một vụ gây tai nạn rồi bỏ chạy đơn thuần, mà rất có thể là một vụ mưu sát!

Nhưng tại sao cô ta lại ra tay tàn độc với Ôn Thu Ninh như vậy?

"Ôn Thu Ninh này, ngoài lần trước vì tôi mà cậu ra tay với Ngô Hiểu Mẫn, giữa hai người có mâu thuẫn lớn nào khác không?" Vu Hướng Niệm hỏi.

Ôn Thu Ninh nhớ lại. "Hồi học kỳ một ở căng-tin, cô ta cố ý hất canh vào người tôi, nên tôi úp cả bát canh lên đầu cô ta."

"Làm tốt lắm!" Vu Hướng Niệm bật cười.

Chỉ vì mâu thuẫn nhỏ này mà muốn g.i.ế.c người ư?

Vu Hướng Niệm phân tích một hồi lâu, rồi đột nhiên nhận ra vấn đề.

Ngô Hiểu Mẫn đã tìm mọi cách để được ở bên Vu Hướng Dương nhưng bị từ chối.

Cô ta không chỉ biết chuyện Ôn Thu Ninh hiến da, mà chắc chắn đã biết Vu Hướng Dương có tình cảm đặc biệt với Ôn Thu Ninh, nên mới ghen ghét, trả thù cô.

Cũng giống như ở khu nhà tập thể trước đây, vì Ngô Hiểu Mẫn thích Trình Cảnh Mặc nên cứ một mực nhằm vào cô.

Không có đàn ông, cô ta sống không được sao?!

Vu Hướng Niệm đề nghị công an điều tra chiếc xe mang tên Ngô Hiểu Phong trước tiên!

Sau khi nhận được manh mối, công an nhanh chóng tiến hành điều tra và nhanh chóng điều tra ra được:

Để thuận tiện cho việc nhập hàng và giao hàng, xưởng của Ngô Hiểu Phong đã mua một chiếc xe tải nhỏ. Chiếc xe này có hai hàng ghế, có thể chở được tối đa năm người. Vì Ngô Hiểu Phong không biết lái xe, hắn đã thuê một người tài xế tên là Triệu Minh Long.

Hôm đó, Triệu Minh Long lái xe, chở vài công nhân trong xưởng đi giao hàng. Khi xong việc thì trời đã tối mịt, mọi người đều lỡ mất bữa cơm chiều. Ngô Hiểu Mẫn, thấy mọi người vất vả, bèn mời tất cả đến một quán ăn bên ngoài, còn hào phóng mua rượu thết đãi.

Ai nấy đều ăn uống rất vui vẻ, không ngờ lại quá chén. Ngô Hiểu Mẫn cũng say mềm.

 Triệu Minh Long đã say vẫn cố lái xe đưa mọi người về xưởng, nhưng trên xe, tất cả công nhân đều đã ngủ gật, chẳng ai hay biết chiếc xe đã đ.â.m trúng người. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Triệu Minh Long đã biến mất tăm, từ đó về sau cũng không còn thấy hắn xuất hiện nữa. Ngô Hiểu Phong phát hiện đầu xe có một chỗ bị móp méo, cứ tưởng Triệu Minh Long lái xe ẩu đụng phải đâu đó, sợ bị đền tiền nên chuồn mất. Phải đến khi công an tìm đến, những công nhân kia mới bàng hoàng biết được sự thật.

Vụ án về cơ bản đã được làm rõ: Triệu Minh Long say rượu lái xe, gây tai nạn rồi bỏ trốn. Ngô Hiểu Phong với tư cách là chủ xe, đương nhiên phải gánh một phần trách nhiệm, bồi thường chi phí điều trị, tiền bồi dưỡng... cho Vu Hướng Dương.

Vụ việc đã sáng tỏ, nhưng Vu Hướng Niệm vẫn có linh cảm Ngô Hiểu Mẫn không thể vô can. Người đàn bà đó rất quỷ quyệt! Thế nhưng, mỗi khi có chuyện xảy ra, cô ta đều có thể gỡ mình ra khỏi rắc rối một cách hoàn hảo.

Bình Luận (0)
Comment