Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 574

Ngô Hiểu Mẫn tất nhiên biết chuyện Vu Hướng Dương nhập viện, cô ta không thể không đến thăm. Chiều hôm đó, Ngô Hiểu Mẫn và Ngô Hiểu Phong mang theo một túi quà đến phòng bệnh thăm hỏi. Lúc này, Triệu Nhược Trúc đã ra ngoài mua sách, trong phòng chỉ còn lại Trình Cảnh Mặc, Vu Hướng Niệm và Vu Hướng Dương.

Vừa thấy hai người Ngô gia đứng ở cửa, Vu Hướng Dương vội vã nháy mắt ra hiệu cho Trình Cảnh Mặc đuổi bọn họ đi. Trình Cảnh Mặc nghiêm túc cân nhắc xem có nên ra ngoài mua gì đó không, nhân tiện rủ Vu Hướng Niệm đi "chọn" cùng, nhưng ngay lúc đó, Vu Hướng Niệm lại cười như không cười nói: “Đồng chí Trình, người ta đến thăm anh trai em, anh đứng chắn ở cửa làm gì vậy?”

Trình Cảnh Mặc bất đắc dĩ cho họ vào, rồi lẳng lặng bước về phía Vu Hướng Niệm, đứng bên cạnh cô. Vu Hướng Dương lập tức nhắm chặt mắt, vờ như đang ngủ.

Hai người Ngô gia bước vào, đầu tiên là bày tỏ lời xin lỗi chân thành, hứa sẽ bồi thường mọi chi phí. Vu Hướng Niệm ngồi trên ghế, không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng cười nhạt lắng nghe những lời dối trá kia.

Vu Hướng Dương nằm trên giường, chỉ muốn hai người họ nhanh chóng rời đi. Tiền nong là chuyện nhỏ, cái chính là hắn thật sự không muốn nhìn thấy Ngô Hiểu Mẫn.

Đợi Ngô Hiểu Mẫn và Ngô Hiểu Phong nói xong, Vu Hướng Niệm mới cười nói: "Tiền thuốc men hiện giờ đã tốn hơn 170 tệ, chắc đến lúc ra viện cũng ngót nghét 245 tệ. Cộng thêm tiền bồi dưỡng, phí chăm sóc và các khoản khác... tính ra tổng cộng là 800 tệ!"

"Cái gì?! Tám trăm ư?!" Ngô Hiểu Phong kinh ngạc. Chỉ hơn trăm tệ tiền thuốc men mà đòi bồi thường đến 800 tệ? Nếu tính theo giá thị trường, tiền công và phí chăm sóc cùng lắm cũng chỉ 300-400 tệ là cùng.

Ngô Hiểu Mẫn dường như đã lường trước được điều này, cô ta kéo tay áo của Ngô Hiểu Phong, cười nói: "Anh, tuy chuyện này không phải do chúng ta gây ra, nhưng chúng ta cũng có trách nhiệm. Bồi thường bao nhiêu cũng được, chỉ cần Vu Hướng Dương khỏe lại là em an tâm rồi."

Vu Hướng Dương nổi da gà, cố nén không nói.

Vu Hướng Niệm cũng chẳng muốn nghe những lời hoa mỹ sáo rỗng của Ngô Hiểu Mẫn. Cô nói thẳng: "Nếu hai vị đồng ý, chúng ta hãy ấn định một ngày để đến Cục Công an ký giấy giải quyết dứt điểm. Còn bệnh viện thì đừng đến nữa, không tốt cho bệnh nhân tịnh dưỡng."

Ngô Hiểu Phong hiện tại không còn là một nông dân mà là một ông chủ, cũng có người phải cung kính cúi đầu, vậy mà lại bị một cô gái chưa ra đời đòi tiền trắng trợn, lại còn bị châm chọc bằng những lời nói mỉa mai, mặt hắn tối sầm lại. Ngô Hiểu Mẫn thì lại dường như không có chuyện gì, nói: "Bên tôi lúc nào cũng được, tùy các vị."

"Vậy ngày mai, 9 giờ sáng, gặp nhau tại Cục Công an." Vu Hướng Niệm nói, "Bệnh nhân không tiện đi, chúng tôi ủy thác đồng chí Trình Cảnh Mặc đi nhận số tiền này."

Trình Cảnh Mặc: "..."

Anh không muốn đi !

Anh không muốn gặp Ngô Hiểu Mẫn !

Cô ta đáng sợ lắm !

Vu Hướng Niệm đòi tiền xong rồi liền trực tếp đuổi khách: "Hai vị đi thong thả, chúng tôi không tiễn."

Ngô Hiểu Mẫn và Ngô Hiểu Phong rời khỏi phòng bệnh. Ngô Hiểu Phong bực tức nói: "Hiểu Mẫn, em quá dễ nói chuyện! Cô ta đòi bao nhiêu, em cũng cho bấy nhiêu!"

Ngô Hiểu Mẫn trấn an anh trai: "Anh, cứ xem như là của đi thay người đi. Chuyện này mà cứ kéo dài, công an lại cứ tìm đến thì sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng ta. 800 tệ... em kiếm lại chỉ trong một ngày."

Ngô Hiểu Mẫn chỉ muốn giải quyết chuyện này thật nhanh. Ngày hôm đó, cô ta cố ý mời mọi người ăn cơm để chuốc họ say, còn bản thân thực ra vẫn tỉnh táo. Cô ta tính toán thời gian, để Triệu Minh Long lái xe chở mọi người về. Ai nấy đều say mèm, lên xe là ngủ ngay. Triệu Minh Long cũng đã say đến tám phần, mắt nhắm mắt mở lái xe.

Ngô Hiểu Mẫn ngồi ở ghế phụ, thấy Ôn Thu Ninh một mình 

đi tới, cô ta lén lút bật đèn pha cường độ cao. Ôn Thu Ninh bị ánh sáng chói mắt làm cho đứng khựng lại, cúi đầu xuống. Đúng lúc đó, Ngô Hiểu Mẫn đưa một tay ra, kéo nhẹ vô lăng về phía Ôn Thu Ninh.

Triệu Minh Long mơ màng, hoàn toàn không hề hay biết những động tác nhỏ của cô ta. Tưởng rằng mọi việc đã xong, ai ngờ Vu Hướng Dương đột nhiên lao ra từ phía sau, đẩy Ôn Thu Ninh ra.

"Rầm!" Vu Hướng Dương bị hất văng.

Không biết Vu Hướng Dương sống hay chết, Ngô Hiểu Mẫn vội vàng nhắm mắt, giả vờ ngủ say. Triệu Minh Long nhận ra mình đã đ.â.m phải người, cơn say bay đi phân nửa. Hắn nhanh chóng bẻ lái, đạp ga bỏ chạy khỏi hiện trường. Sau khi về xưởng, Triệu Minh Long vội vã dùng nước rửa sạch chỗ đầu xe bị đâm, rồi bỏ trốn ngay trong đêm.

Mọi hành động của Triệu Minh Long đều nằm trong tầm mắt Ngô Hiểu Mẫn, tất cả đều vừa vặn hợp ý cô ta.

Ngô Hiểu Mẫn dừng lại một chút, rồi lại trách móc: "Ai bảo anh tìm một gã tài xế không đáng tin cậy như thế chứ!"

Ngô Hiểu Phong ấm ức: "Anh chỉ là không nuốt nổi thái độ của cô ta! Rõ ràng chúng ta thành tâm xin lỗi, vậy mà cô ta lại giở giọng mỉa mai!"

Ngô Hiểu Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Cứ để cho cô ta kiêu ngạo đi. Rồi sẽ có ngày cô ta gặp xui xẻo thôi."

Trong phòng bệnh, Vu Hướng Dương cuối cùng cũng mở mắt, bĩu môi nói: "Ai cần tiền của bọn họ! Anh thiếu mấy đồng đó chắc?!"

Vu Hướng Niệm nhíu mày: "Tại sao lại không cần?! Anh không thiếu tiền thật à? Anh bị thương như thế, lẽ nào anh định tự bỏ tiền túi ra trả hết tiền thuốc men sao?!"

"Tám trăm tệ vẫn còn ít! Anh không thấy lúc nãy Ngô Hiểu Mẫn đồng ý ngay lập tức à ? Xem ra là cô ta có rất nhiều tiền. Em nên đòi hai ngàn mới đúng!"

Vu Hướng Dương bị cô mắng cho một trận, bĩu môi không dám nói gì nữa.

Hơn nữa, đúng là hắn thật sự rất thiếu tiền!

Bình Luận (0)
Comment